Tiên Quốc Đại Đế

Chương 487: Nuôi Dưỡng Thái Hoàng Sao?

- Lão Mạnh, ách, chính là Mạnh Lăng Thiên dẫn ta theo. Tư Mã Vân Thiên cũng cùng đi. Bọn họ đang ở chỗ điện chủ Thiên Cơ Tông. Ta biết được ngươi ở chỗ này. Những người khác đang cùng Vân tông chủ chơi cờ, còn nói vài lời nghe tưởng thật mà lại là giả. Ta cảm thấy tẻ nhạt nên tới tìm ngươi thôi!

Đông Phương Chính Phái nói.

- Ồ? Mạnh Lăng Thiên, Tư Mã Vân Thiên? Bọn họ tới làm gì?

Diêm Xuyên lông mày nhíu lại.

- Cái này lại có quan hệ với ngươi!

Đông Phương Chính Phái cười nói.

- Không phải ngươi làm thuyết khách giúp Mạnh Lăng Thiên đây chứ?

Diêm Xuyên nhấp ngụm trà cười nói.

- A, ha ha, ngươi nhìn ra sao? Nhìn ra cho dù, ta cũng chỉ là trạm đánh kế tiếp. Có nguyện ý hay không là do bản thân ngươi quyết định!

Đông Phương Chính Phái cười ha ha nói.

- Ồ?

- Là như vậy. Một thời gian trước, Mạnh Lăng Thiên thuyết phục Tư Mã Vân Thiên, muốn Tư Mã Vân Thiên vào Đại Trăn ngươi. Đương nhiên, lão Mạnh hắn cũng có mục đích, hi vọng Tư Mã Vân Thiên vào Đại Trăn ngươi, đồng thời có thể chú ý thư viện Cự Lộc. Bởi vì tiếp theo hình như có thiên hạ đại kiếp nạn gì đó!

Đông Phương Chính Phái cũng không hề che giấu đối với Diêm Xuyên.

- Thiên hạ đại kiếp nạn?

Thần tình Diêm Xuyên thoáng động.

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Đông Phương Chính Phái hỏi.

- Ha ha ha ha, Tư Mã Vân Thiên vào đế triều Đại Trăn? Mặc kệ vì nguyên nhân gì, ta cầu còn không được!

Diêm Xuyên nhất thời cười nói.

- Ách, ngươi không lo lắng về mục đích đến của Tư Mã Vân Thiên sao? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Đông Phương Chính Phái cảm thấy khó hiểu nói.

- Đây không phải là điều ta phải lo lắng. Ngược lại, hẳn là Mạnh Lăng Thiên phải lo lắng mới đúng!

Diêm Xuyên cười nói.

- Sao?

Đông Phương Chính Phái càng lúc càng không hiểu.

- Ngươi không lo lắng sao?

- Ta cầu còn không được, vì sao phải lo lắng?

- Có vẻ như Mạnh Lăng Thiên còn nói, sẽ tận lực phối hợp với Tư Mã Vân Thiên lập công tích, để hắn mau chóng trở thành Thừa tướng của Đại Trăn ngươi. Thừa tướng đấy!

Đông Phương Chính Phái nói.

- Thừa tướng? Nếu thật sự dựa theo điều lệ chế độ của Đại Trăn ta, muốn làm được Thừa tướng, nhất định phải có công lao thiên đại mới được. Nếu thật có thể như vậy, cho hắn vị trí Thừa tướng thì đã sao?

Diêm Xuyên cười nói.

Đông Phương Chính Phái:.........!

- Tại sao ngươi lại không lo lắng chút nào chứ?

Đông Phương Chính Phái dở khóc dở cười nói.


Hóa ra hắn cho rằng Diêm Xuyên sẽ dùng đủ lời nói để từ chối. Nhưng sao bây giờ dường như lại biến thành sắp động thủ đoạt lấy vậy?

- Tư Mã Vân Thiên không đến tìm ta, ta cũng sẽ đi tìm hắn! Đế triều Đại Trăn ta cầu hiền như khát nước. Hiện tại có đại hiền chịu thiệt, sao ta phải đẩy ra ngoài?

Diêm Xuyên cười nói.

- Được rồi. Dù sao đi nữa chuyện ta cần làm đã hoàn thành. Dúng rồi, trước đây không lâu ta có nghe Tư Mã Vân Thiên nhắc qua một câu. Hắn dường như muốn đổi tên, vào Đại Trăn sẽ từ bỏ tên họ của mình. Điều này quả thực khiến người ta phải ngạc nhiên!

Đông Phương Chính Phái hớp một ngụm nước trà, vẻ mặt cổ quái nói.

- Thay tên đổi họ?

Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.

- Đổi thành Lý Tư. Những cái khác ta cũng không rõ lắm!

Đông Phương Chính Phái lắc đầu nói.

- Lý Tư? Cái tên này...

Diêm Xuyên bỗng nhiên nhíu mày, suy tư.

Tiếp theo, Diêm Xuyên nhắm mắt lại. Dường như hắn cố bắt lấy một cảm giác vừa lóe lên đã biến mất kia.

- Thế nào?

Đông Phương Chính Phái không hiểu nói.

- Không có gì. Chỉ là ta bỗng nhiên cảm giác, cái tên này dường như có chút quen thuộc. Nhưng từ xưa tới nay ta chưa từng nghe qua!

Diêm Xuyên thoáng cười khổ.

- Ồ!

Đông Phương Chính Phái cũng không để ý lắm.

- Đúng rồi!

Ánh mắt Đông Phương Chính Phái sáng lên nói.

- Sao?

- Không phải, ta cũng gia nhập Đại Trăn ngươi!

Mắt Đông Phương Chính Phái lấp lánh ánh cười nói.

- Ngươi?

Diêm Xuyên cảm thấy bất ngờ hỏi lại.

- Đúng vậy, đương nhiên lấy giao tình giữa ngươi và ta, ngươi đừng cho ta làm việc quan. Tốt nhất là cái gì cũng không phải làm. Nhưng ta vẫn có được bổng lộc, khí vận. Đương nhiên, ta sẽ không bái ngươi! Bái ngươi sẽ hạ thấp đồng lứa rồi!

Đông Phương Chính Phái nhất thời kêu lên.

Diêm Xuyên:......!

Không hề làm gì, lại nắm giữa bổng lộc, khí vận như thường? Còn gặp đế không bái?

Mình dưỡng thái thượng hoàng sao?

- Có không? Có không?

Đông Phương Chính Phái hưng phấn nói.

Diêm Xuyên thoáng cười khổ nói:


- Được rồi, ta cho ngươi vào bộ phận quan trọng, không hề làm gì, bổng lộc, khí vận đều có. Nhưng sẽ không có quá nhiều!

- Ha ha, vậy thì tốt. Ngươi yên tâm. Nếu thật sự có việc gì ta có thể giải quyết, ngươi nói một tiếng, ta sẽ giúp ngươi làm thỏa đáng!

Đông Phương Chính Phái hưng phấn nói.

- Được!

Diêm Xuyên gật đầu một cái.

- Đúng rồi, bộ phận gì vậy?

Đông Phương Chính Phái da mặt dày nói.

- Liền gọi Đặc Sự Xử đi. Đó chính là nơi chuyên môn xử lý một vài chuyện đặc biệt. Ngươi làm Xử trưởng Đặc Sự Xử!

Diêm Xuyên cười nói.

- Được, cái này thật sự thú vị. Đúng rồi, ta có thể tuyển thuộc hạ không?

Đông Phương Chính Phái dẫn theo một cỗ hưng phấn nói.

- Có thể, ngươi tự quyết định đi, không nên tuyển quá nhiều là được!

Diêm Xuyên cười khổ nói.

Đương nhiên, Diêm Xuyên đối với Đặc Sự Xử này cũng không mấy lưu ý. Ngày xưa Đông Phương Chính Phái đã trợ giúp mình rất nhiều. Coi như cho Đông Phương Chính Phái một chút tiền xài vặt, hoàn trả lại một phần ân tình đi. Dù sao đi nữa cũng không tốn bao nhiêu linh thạch và khí vận!

- Ha ha, vậy thì được. Ta là Xử trưởng Đặc Sự Xử của đế triều Đại Trăn? Vậy, có chuyện gì cần bản Xử trưởng giúp ngươi bãi bình không?

Đông Phương Chính Phái hả hê nói.

- Không có!

Diêm Xuyên nói thẳng.

- Ngươi suy nghĩ một chút đi. Chắc chắn là có. Ngươi tùy tiện suy nghĩ một chuyện đi!

Đông Phương Chính Phái muốn tiếp tục loại cảm giác thành tựu này.

- Cái này, thật sự không có. Muốn làm chuyện gì, bản thân ngươi tự sắp xếp đi!

Diêm Xuyên cười khổ nói.

Đông Phương Chính Phái:......!

Bất kể nói thế nào, bắt đầu từ hôm nay, Đại Trăn lại tăng thêm một bộ phận, Đặc Sự Xử! Một bộ phận không có việc gì tự tìm việc!

...

Thiên Cơ Tông, Vụ Hải Nam, một sơn cốc nguyên khí thiên địa nồng nặc.

Bên trong thung lũng có một vài đại điện. Trong một đại điện, Khổng Ma Kha đang xem tư liệu do thuộc hạ thu thập được từ khắp nơi.

- Phong Huyết Tông, Chân Ngã Tông......

Khổng Ma Kha nhìn tư liệu cường giả khắp nơi.

Cách Khổng Ma Kha không xa, Tiên Tri Phật Đà đang vô cùng cay đắng tiến vào.

- Tiên Tri? Ngươi đã trở lại sao?

Khổng Ma Kha nhìn về phía Tiên Tri Phật Đà nói.

- Bệ hạ, thần không có năng lực, đã để Nhâm Thử chạy mất!

Tiên tri Phật Đà khổ sở nói.

- Chạy? Chạy rồi thì cho hắn chạy đi. Chỉ là chuột nhắt mà thôi!

Khổng Ma Kha an ủi.

Dù sao, Tiên Tri Phật Đà vẫn là một người Khổng Ma Kha khá coi trọng.

- Cảm ơn bệ hạ không trách!

Tiên tri Phật Đà cười khổ nói.

- Bệ hạ!

Ngoài điện một thần tử tiến vào điện.

- Thế nào?

Khổng Ma Kha nghi ngờ nói.

- Vừa nãy cung chủ Ngưng Thúy Cung Mã Đạo Khôn phái người gởi thư tới. Bởi vì hắn muốn phối hợp với bệ hạ, cho nên không tiện đến đây!

Thần tử kia đưa lên một bức thư.