Nhìn kiếm trủng mênh mông, Diêm Xuyên hít sâu, nói:
- Kiếm trủng này rất khó tiến vào ư?
Độc Cô Kiếm Vương cười khổ nói:
- Bằng vào năng lực của ta chỉ đi được trăm bước thôi.
Hoàng ánh mắt nghiêm túc, hỏi:
- Độc Cô Bổ Thiên ở trung tâm kiếm trủng?
Độc Cô Kiếm Vương trầm giọng nói:
- Đúng vậy, ở ngay trung tâm. Cửu kiếm mạch, ai đến trước thì kẻ đó kế thừa vị trí gia chủ!
Diêm Vô Địch nhìn hướng Diêm Xuyên, ý hỏi:
- Xuyên thúc à?
Diêm Xuyên không xúc động, bình tinh nhìn kiếm trủng trước mắt, hắn mơ hồ nhìn ra một trận hình, nhưng trận hình biến ảo khó dò, chớp mắt lại biến động.
Hoàng rút trường đao, nói:
- Để ta thử xem!
Diêm Xuyên ngăn lại Hoàng:
- Chờ đã!
- A?
Mọi người đưa mắt nhìn Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên liếc mắt nhìn phía xa, đám người nhìn lại, thấy một tổ ba trăm người đi tới.
Phía không xa một sơn cốc có ba trăm bóng người đi ra, ai nấy cõng kiếm nhìn chằm chằm kiếm trủng. Trong đó có một người trước khi Diêm Xuyên đi vào Độc Cô gia thì mở miệng châm chọc Hoàng, Độc Cô Thiên Nhai.
Ba trăm người cõng kiếm, ánh mắt nghiêm túc nhìn kiếm trủng trước mắt.
Độc Cô Kiếm Vương mặt sa sầm, nói:
- Cửu kiếm điện? Đây là toàn bộ cao thủ hư cảnh của cửu kiếm điện?
Đoàn người Diêm Xuyên nhìn qua, ba trăm người hình như có cảm ứng, ngoái đầu xem lại.
Thấy bốn người Diêm Xuyên, Độc Cô Thiên Nhai lộ vẻ trào phúng nói:
- Độc Cô Kiếm vương? Ha ha ha, tam kiếm điện của ngươi chỉ có hai người mà cũng mơ xông kiếm trủng sao?
Người dẫn đầu nạt:
- Thiên Nhai, câm miệng!
Đó là một người đàn ông tóc dài, giữa trán có nốt ruồi son, mặt cứng đờ không biểu tình, hình như không có chuyện gì khiến cảm xúc của y thay đổi.
Người đàn ông nốt ruồi son vừa mở miệng thì Độc Cô Thiên Nhai biểu tình nghiêm túc.
Độc Cô Thiên Nhai cung kính nói:
- Tuân lệnh!
Người đàn ông nốt ruồi son liếc đám Diêm Xuyên rồi lại nhìn về phía kiếm trủng.
Diêm Vô Địch giải thích nói:
- Đó là Độc Cô Thiên Cơ, điện chủ của cửu kiếm điện.
Diêm Xuyên nhướng mày:
- Trung Hư cảnh đệ bát tầng?
Hoàng nhíu mày nói:
- Quả nhiên lại đột phá.
Độc Cô Kiếm Vương biểu tình khó coi nói:
- Cửu kiếm điện triệu tạp các cao thủ hư cảnh, hôm nay định xông kiếm trủng ư?
Chỉ thấy phía xa Độc Cô Thiên Cơ bỗng quay đầu nhìn một vòng gần ba trăm người.
Độc Cô Thiên Cơ lạnh lùng nói:
- Ta biết các ngươi có ân oán cá nhân, nhưng ta không hy vọng nó sẽ bùng phát vào giờ phút này. Các ngươi nhớ kỹ, ta mặc kệ các ngươi có thù oán gì, đợi lát nữa xông kiếm trủng phải dốc hết sức ứng đối, nếu để ta biết có ai sơ sẩy thì Độc Cô Thiên Cơ ta sẽ giết kẻ đó!
Ba trăm người đồng thanh:
- Tuân lệnh!
Độc Cô Thiên Cơ hét lên:
- Đi!
- Tuân lệnh!
*Vèo!*
Ba trăm người cùng bước vào kiếm trủng.
Khoảnh khắc ba trăm người bước vào kiếm trủng thì thần kiếm bỗng liên tục ngân vang.
Chớp mắt xung quanh xuất hiện ức vạn kiếm khí, kiếm khí vừa ra mang theo lực lượng hung mãnh trào dâng xông hướng ba trăm người.
*Ầm!*
Không chỉ kiếm khí thôi, trong kiếm khí từ từ ngưng tụ ra ảo ảnh hình người của ba trăm tên cùng cửu kiếm điện, ảo ảnh hình người nắm kiếm giết hướng ba trăm cường giả.
*Đinh!*
*Ầm!*
*Ầm!*
Ảo ảnh giống hệt nhanh chiến đấu với mình?
Bản thân đấu với nhau?
Đây không phải ảo giác mà là thực thể, kiếm trủng ngưng hóa ra bộ dạng của mình chiến đấu?
- Grao! Giết!
Độc Cô thế gia kiếm đạo cường thế xông lên trời, các loại kiếm pháp tinh diệu khiến Diêm Vô Địch nhìn hoa cả mắt.
Diêm Vô Địch nét mặtsa sầm, nói:
- Không đúng, hình như những ảo ảnh biết kiếm pháp của họ? Đó là thiên nhai tam tuyệt Độc Cô Thiên Nhai tự sáng tạo, ta biết ó, nhưng tại sao ảo giác cũng biết sử dụng?
Độc Cô Kiếm Vương cười khổ nói:
- Đây là sự khủng bố của kiếm trủng. Nó ngưng huyễn ra ngươi biết hết kiếm pháp, trừ phi kiếm đạo của ngươi vượt qua Độc Cô Bổ Thiên, nếu không bị kiếm đạo của gia chủ bao phủ, tất cả kiếm pháp của ngươi đều bị ảo giác biết dùng, hơn nữa nó càng không chịu cảm xúc quấy nhiễu như ngươi, thậm chí nó ra mỗi kiếm càng chính xác hơn ngươi.
Diêm Xuyên mặt trầm xuống, nói:
- Đây là lĩnh vực của kiếm?
Hoàng kinh ngạc nhìn Diêm Xuyên, hỏi:
- Ngươi cũng biết ư?
Diêm Xuyên nhíu mày hỏi:
- Hoàng, ta hỏi nàng một câu, Diêm tự tại bị nàng gọi là Kiếm ma, kiếm ma kiếm đạo so với Độc Cô Bổ Thiên thì thế nào?
Hoàng ngẫm nghĩ, lắc đầu nói:
- Không thể so sánh họ được. Năm đó Diêm Tự Tại nói đấu kiếm cùng Độc Cô Bổ Thiên nhưng bị Độc Cô Bổ Thiên từ chối, lúc đó hắn nói là hắn đã không cần dùng kiếm.
Diêm Xuyên lộ vẻ khó hiểu hỏi:
- Độc Cô Bổ Thiên nói không cần dùng kiếm?
Hoàng lắc đầu nói:
- Đúng vậy, ngày đó với ta vẫn như ngày hôm qua, Độc Cô Bổ Thiên nói hắn gã không đụng kiếm, muốn quên kiếm, cố gắng hoàn toàn quên kiếm, cho nên không muốn đụng kiếm, vậy nên không đồng ý đấu với Diêm Tự Tại.
Độc Cô Kiếm Vương kinh ngạc nói:
- Gia chủ nói muốn quên kiếm? Làm sao có thể?
Hoàng lắc đầu nói:
- Sự thực chính là như vậy!
Diêm Tự Tại? Mắt Diêm Vô Địch lóe tia sáng, mấy ngày nay gã từ chỗ Diêm Xuyên biết tổ tiên này, chính huyết mạch của người đó khiến gã có Siêu cấp thần thông.
Diêm Vô Địch tò mò hỏi:
- Tổ tiên Diêm Tự Tại đó là kiếm ma? Kiếm đạo đạt đến trình độ nào?
Hoàng ngẫm nghĩ, trầm giọng nói:
- Loại lĩnh vực của kiếm này Diêm Tự Tại cũng có thể thi triển một phần lĩnh vực, chỉ cần kiếm đạo không vượt qua hắn thì mọi kiếm pháp đều bị mô phỏng.
Diêm Xuyên mắt lóe tia nghiêm túc, nói:
- Diêm Tự Tại cũng có thể thi triển ư?
Phía xa ba trăm người cửu kiếm điện đang cùng bản thân chém giết, mắt thấy họ liên tục bại lui, trên người một số đẫm máu.
Ảo ảnh biết hết kiếm pháp của mình, thậm chí còn chính xác hơn mình, vậy thì đánh gì nữa?
Độc Cô Thiên Cơ hét to:
- Thôn kiếm quyết!
*Ong!*
Ba trăm người khựng lại, từ trong người bắn ra kiếm khí chợt thu lại.
- Giết!!!
Ba trăm người cùng hét lên, chỗ thân kiếm tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
*Ầm!*
Khoảnh khắc ba trăm ảo ảnh bị giết sạch.
Ba trăm người biểu tình vui mừng, tuy nhiên chỗ cổ tay mạch máu nổ tung, hiển nhiên một kích vừa rồi là tổn thương địch thủ một ngàn hại mình tám trăm. Nhưng cuối cùng thì ảo giác cũng biến mất.
Mọi người lần thứ hai tiến lên trăm bước, nhanh mới đi trăm bước thì ảo ảnh lại xuất hiện.
Vẫn là ba trăm người nhưng ảo ảnh không còn là ba trăm mà đến ba ngàn, thậm chí nhiều hơn nữa.
Ảo ảnh ngưng hiện, mười bản thân chắn trước mặt, từ trong kiếm trủng rút ra thanh thần kiếm, lạnh lùng nhìn.
Lúc đối chiến với một bản thân mọi người đã rất chật vật, bây giờ đến mười bản thân thì làm sao đây?
Đứng ở bên ngoài dù là Độc Cô Kiếm Vương cũng lộ vẻ sợ hãi.
Độc Cô Kiếm Vương chua xót nói:
- Cái này, ha ha, ta vốn cho rằng chỉ cần chém một ảo ảnh là có thể đi vào, lúc trước ta không qua được cửa này, nhưng hóa ra còn chưa kết thú, có mười ảo ảnh chờ mình. Chuyện này...tại sao gia chủ bố trí kiếm trận mạnh mẽ như vậy ngăn cản chứ?
Hoàng lắc đầu, nói:
- Không, vẫn chưa xong đâu. Ta nhớ lĩnh vực của đao mà phụ thân bố trí, trừ chiến đấu với mình ra tiếp đến có lĩnh vực trời phạt càng khủng bố hơn. Nhóm người này chỉ mới bắt đầu mà thôi.
*Ầm ầm!*
Vô tận kiếm khí bao vây ba trăm người, mà ba trăm người bị ba ngàn bản thân vây giết, phút chốc trong kiếm trủng máu ngập trời. Mặc dù ba trăm người là Trung Hư cảnh nhưng giờ thì từng bước gian nan.
Đối diện mười bản thân hoàn mỹ, cái này không chỉ là đau khổ thôi đâu.
Nhìn tình hình trước mắt, Độc Cô Kiếm Vương lộ vẻ cay đắng nói:
- Lấy vị trí gia chủ xem ra là tuyệt đối không thể rồi.
Diêm Xuyên cơ mặt co giật, nói:
- Chưa chắc đâu.
- A?
Mọi người nghi hoặc nhìn Diêm Xuyên.
Bốn canh giờ sau.
Phía nam Độc Cô thế gia, chỗ Hoắc Quang, Phụng Âm Dương đóng quân.
Hoắc Quang cung kính nhìn Diêm Xuyên:
- Hoàng thượng!
Diêm Vô Địch, Độc Cô Kiếm Vương khó hiểu nhìn Diêm Xuyên.
Hoàng đứng một bên.
Diêm Xuyên nói với Hoắc Quang:
- Hoắc Quang, không liên quan gì các ngươi, tiếp tục trú đóng đi.
- Tuân lệnh!
Độc Cô Kiếm Vương khó hiểu hỏi: Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
- Diêm đạo hữu, ngươi dẫn chúng ta tới đây có ý gì?
Hoàng cảm thán nói:
- Thì ra là vậy.
Diêm Vô Địch nhìn núi lửa to lớn, giật mình nói:
- Phụ thân, lúc trước người nói kiếm trong kiếm trủng đều là gia chủ dẫn địa hỏa rèn tạo ra?
- Đúng thế, sâu trong kiếm trủng là một ngọn núi lửa, gia chủ quanh năm ở kiếm trủng đã dùng địa hỏa trong núi lửa đúc...
Độc Cô Kiếm Vương nói một nửa ngừng lại, nhìn núi lửa trước mắt.
- Diêm Xuyên, không lẽ núi lửa này là...?
Độc Cô Kiếm Vương trợn to mắt, không dám tin.
Diêm Xuyên gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta từng đi dưới chân núi lửa này, dưới lòng đất có một khu vực to lớn, chỗ này gọi là Độc cô hỏa sơn vực, có nhiều núi lửa, chắc liên thông với nhau cả. Đi thôi, có lẽ núi lửa trước mắt này vừa lúc liền với sâu trong kiếm trủng.
Biểu tình trên mặt Độc Cô Kiếm Vương khá là thú vị.
Trong lòng Độc Cô Kiếm Vương chỉ có một ý nghĩ.
"Cái này cũng xạo quá đi?"
Mặc kệ cảm xúc của Độc Cô Kiếm Vương ra sao, bốn người bay hướng miệng núi lửa.
*Ầm!*
Bốn người tự dựng khí tường bảo vệ mình, rơi sâu xuống núi lửa.
Núi lửa này lúc trước Diêm Xuyên mới tới, coi như quen đường, không lâu sau đã đến tận cùng.
Liếc mắt nhìn biển lửa mênh mông, thấy không rõ đông nam tây bắc.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Đi theo ta, lúc đến nhớ kỹ con đường và khoảng cách, hy vọng ta không có nhớ lầm.
Độc Cô Kiếm Vương mờ mịt nói:
- Ừ, biết!
Mọi người đi theo Diêm Xuyên nhanh chóng tiến sâu vào.
Tu vi của Diêm Vô Địch khá yếu, rất nhanh chống không nổi. Hoàng vươn tay, chắn lại đốm lửa cho Diêm Vô Địch.
Đoàn người dọc theo đường cũ trở lại.
Giống như Diêm Xuyên đã nói, khu vực này bên dưới biển lửa liền nhau.
Năm canh giờ sau.
Độc Cô Kiếm Vương tò mò hỏi:
- Chỗ này là đâu vậy?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Chắc là dưới lòng đất Độc Cô thế gia của ngươi, bên dưới là lối vào kiếm trủng.
Hoàng vung tay chém ra một đao:
- Cẩn thận!
*Ầm!*
Trong biển lửa phát ra tiếng va chạ mãnh liệt, chỉ thấy một hỏa phong hình kiếm bị Hoàng chém vỡ.
Độc Cô Kiếm Vương kinh ngạc kêu lên:
- Lĩnh vực của kiếm của gia chủ? Phủ lên cả dưới lòng núi lửa ư?