Lưu Cương cười nói:
- Vẫn là quy tắc lần trước, năm ức hạ phẩm linh thạch thuê ba trăm năm, năm ức hạ phẩm linh thạch cho Vương thành chủ dụng để bôi trơn, thấy sao?
Trong lòng thành chủ Vương Thanh Sơn hét như điên.
Thành chủ Vương Thanh Sơn lập tức bảo đảm nói:
- Ha ha ha ha! Thiên Hạ Đệ Nhất Xá quả nhiên danh bất hư truyền. Được rồi, ngươi nhìn trúng khu đất nào cứ nói với ta là được, tuyệt đối không thành vấn đề.
Lưu Cương nghiêm túc nói:
- Đương nhiên ta tin tưởng Vương thành chủ, nhưng có chuyện phải nhắc nhở Vương thành chủ.
- A?
Lưu Cương chân thành nói:
- Thiên Hạ Đệ Nhất Xá hợp tác với Vương thành chủ rất vui vẻ, chúng ta hy vọng luôn được hợp tác cùng Vương thành chủ.
Thành chủ Vương Thanh Sơn chắc chắn nói:
- Đó là tất nhiên!
Một lần năm ức hạ phẩm linh thạch, thành chủ Vương Thanh Sơn đương nhiên sẽ không nhường vị trí này.
Lưu Cương nói:
- Vương thành chủ, ta nghĩ một khi tin chúng ta hợp tá truyền về Đại Vũ Thiên tông thì e là nhiều người sẽ đỏ mắt, đương nhiên có lẽ là ta nghĩ nhiều.
Lưu Cương nói vậy làm thành chủ Vương Thanh Sơn đánh rùng mình.
Đúng rồi, năm ức hạ phẩm linh thạch, nửa năm là năm ức, có ai không đỏ mắt? Đại Vũ Thiên tông có nhiều đệ tử nhưng không phải tình thân như tay chân.
Lưu Cương cười nói:
- Ý của ta là Vương thành chủ nên cùng sư phụ của người thân thiết nhiều, linh thạch này kiếm không hết, lần này tiêu thụ rất tốt, có lẽ hai tháng sau ta sẽ đến làm phiền ngươi. Năm nay muốn có lợi ích tốt, ta đến bàn hiệp ước mười lần cũng bình thường.
Mười lần? Năm mươi ức hạ phẩm linh thạch vào túi tiền riêng của mình?
Thành chủ Vương Thanh Sơn thở dồn dập, cũng nhận ra số tiền này một mình gã không lấy được, không nói đến Thần cảnh, sợ là Hư cảnh cũng đỏ mắt.
Thành chủ Vương Thanh Sơn cung kính nói:
- Đa tạ Lưu tiên sinh, ta sẽ nói cho sư phụ ta biết, mời sư phụ đến trấn kẻ xấu bốn phía.
Lưu Cương cười nói:
- Ha ha ha ha! Vương thành chủ là người thông minh, đây mới chỉ là một năm, tiếp theo hàng năm đều như vậy, chúng ta phải tạo ra một Thủ Khai thành cường thịnh.
Thành chủ Vương Thanh Sơn cười nói:
- Ha ha ha ha! Đúng vậy!
............
.........
...
Trong khi hai người trò chuyện thì ngoài điện ồn ào.
Ngoài điện có người la ó.
- Để ta đi vào, cho ta vào, ta muốn gặp thành chủ, hắn là sư thúc của ta!
Thành chủ Vương Thanh Sơn nghe thấy thanh âm bên ngoài thì bỗng nhướng mày.
Thành chủ Vương Thanh Sơn nói:
- Lưu tiên sinh, ngại quá, ta đi ra ngoài một lúc.
Lưu Cương gật đầu, nói:
- Được rồi.
Thành chủ Vương Thanh Sơn nhanh chóng đi ra ngoài đại điện, đám đệ tử của gã đang ngăn ba bốn người.
Người đàn ông áo đỏ dẫn đầu cười nói:
- Sư thúc, là ta đây!
Thành chủ Vương Thanh Sơn nhíu mày nói:
- Có chuyện gì?
Người đàn ông áo đỏ nói:
- Ta muốn mua đất, ta muốn xây phòng ở để bán. Trận pháp của Thiên Hạ Đệ Nhất Xá đã bị ta phá giải. Sư thúc, xin thành toàn cho ta!
Thành chủ Vương Thanh Sơn nhíu mày nói:
- Ngươi muốn xây Thiên Hạ Đệ Nhất Xá?
- Đúng vậy.
Thành chủ Vương Thanh Sơn nhíu mày nói:
- Vậy ngươi định thuê bao lâu?
Người đàn ông áo đỏ nói:
- Thuê? Đây là đất của Đại Vũ Thiên tông, cho ta mượn là dược, không đáng bao nhiêu tiền. Đương nhiên ta sẽ cho sư thúc một ngàn thượng phẩm linh thạch để bôi trơn, sau khi bán phòng mới giao.
Thành chủ Vương Thanh Sơn cơ mặt co giật.
Một ngàn thượng phẩm linh thạch? Cũng chính là một ngàn vạn hạ phẩm linh thạch. Nếu trước khi Thiên Hạ Đệ Nhất Xá đến thì có lẽ thành chủ Vương Thanh Sơn sẽ mắt nhắm mắt mở.
Nhưng hiện tại có Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, tiếp theo một năm có thể kiếm cho tông một trăm ức, sẽ có năm mươi ức vào túi tiền của thành chủ Vương Thanh Sơn, mỗi lần đều là trước giao tiền, sau lấy đất. Thiên Hạ Đệ Nhất Xá thật là biến đeièu.
Lại nhìn sư điệt trước mắt, một ngàn vạn thượng phẩm linh thạch? Cái này không đủ để nhét kẽ răng, huống chi là nói miệng, đợi bán được phòng mới đưa tiền?
Quan trọng nhất là làm rối mối làm ăn của Thiên Hạ Đệ Nhất Xá thì bọn họ làm sao đầu tư?
Người đàn ông áo đỏ nói:
- Sư thúc, một ngàn thượng phẩm linh thạch không phải nhỏ!
Thành chủ Vương Thanh Sơn cơ mặt co giật, nói:
- Vớ vẩn, Thủ Khai thành do ta quản lý, sao có thể cho ngươi làm chuyện nhảm, muốn quậy ở Thủ Khai thành tihf trước tiên hãy lấy thủ dụ của Đại Chiêu thánh địa đến ròi nói chuyện!
Người đàn ông áo đỏ nhíu mày nói:
- Sư thúc!
Thành chủ Vương Thanh Sơn nhíu mày răn dạy:
- Trở về tu luyện chăm chỉ vào, đừng rảnh rỗi gây chuyện!
Người đàn ông áo đỏ xoay người đi:
- Hừ! Có cái gì ghê gớm, ta đi nói cho sư phụ của mình, để sư phụ tranh giành thành chủ!
Thành chủ Vương Thanh Sơn nhìn người đàn ông áo đỏ rời đi, lòng sốt ruột.
Lưu Cương ngồi trong đại điện nghe hết mọi chuyện, đương nhiên hiểu lợi ích quá lớn, không ai ngoại lệ.
Lại qua nửa ngày, thành chủ Vương Thanh Sơn đưa tiễn Lưu Cương, nhíu chặt mày.
Một đệ tử lo lắng nói:
- Sư phụ, bây giờ nên làm sao?
Bởi vì ở vị trí này nên thành chủ Vương Thanh Sơn mới có hàng đống linh thạch để chia, nếu mất đi thì...
Thành chủ Vương Thanh Sơn hít sâu, nói:
- Không được, ta đi tìm sư phụ.
- Sư tổ? Không phải sư tổ đang bế quan sao?
Thành chủ Vương Thanh Sơn mắt đỏ rực, kiên quyết nói:
- Bế quan? Bế quan cũng phải đi ra!
Từ khi Trương Tiểu Nhị mua phòng của Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, dù trong khoảng thời gian này vì trả tiền nợ mà rất vất vả, nhưng tu vi tăng nhanh, đã là Tinh cảnh đệ cửu trọng.
Lại qua nửa tháng, đến lượt Trương lão đại tu luyện, Trương Tiểu Nhị đi ra ngoài kiếm tiền trả nợ.
Tinh cảnh đệ cửu trọng, tâm tình của Trương Tiểu Nhị rất sung sướng, thói quen đi tìm tửu lâu cũ.
Trương Tiểu Nhị kinh ngạc nhìn tửu lâu đóng chặt, bật thốt:
- Ủa? Tại sao đóng cửa?
Bên cạnh chợt vang lên giọng nói:
- Trương Tiểu Nhị, ngươi tu luyện sao rồi?
Chính là Lý đại ca ngày đó đối chưởng với Trương Tiểu Nhị.
Trương Tiểu Nhị cười nói:
- A, là Lý đại ca. Lần này ta đã là Tinh cảnh đệ cửu trọng. Nhưng tửu lâu xảy ra chuyện gì? Tại sao đóng cửa?
Lý đại ca cười nói:
- Ngươi nói chưởng quầy? Hắn cũng mua phòng, hai mươi lăm viên thượng phẩm linh thạch đủ khuynh gia bại sản. Ha ha, nhưng cũng đáng, đã cửa hàng đi rồi, vào Thiên Hạ Đệ Nhất Xá.
Trương Tiểu Nhị lo lắng nói:
- A, trên đường ta đi hình như nhiều cửa hàng đều đóng cửa.
Lý đại ca nói:
- Còn không phải là vì giá phòng Thiên Hạ Đệ Nhất Xá? Tiền toàn chảy hướng Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, họ không mở tiếp được, ngươi cho rằng những cửa thành này không có phí tổn sao?
Trương Tiểu Nhị nói:
- A, vậy thì rất nhiều cửa hàng Thủ Khai thành đều đóng cửa hết?
Lý đại ca chắc chắn nói:
- Ừm! Rất có thể là vậy, nhưng đối với thành chủ thì không sao, bởi vì tiền thuê mỗi năm của Thiên Hạ Đệ Nhất Xá còn nhiều hơn là tất cả thuế của các cửa hàng gom lại rất nhiều.
Trương Tiểu Nhị cười khổ nói:
- Thành chủ đương nhiên là hết sức tán thành Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, chỉ khổ cho chúng ta.
Lý đại ca cười khổ nói:
- Cũng đúng, trước kia ta biết luyện đan, có thể ở vài tiệm đan dược luyện đan giúp họ, họ cho ta một số linh thạch nhất định làm thù hao, lúc trước giành giật muốn ta. Nhưng bây giờ cửa hàng ngày càng ít, muốn kiếm chút linh thạch làm thù lao ngày càng khó khăn.
- Mấy nghề các cũng càng lúc càng khó khăn?
Lý đại ca cười khổ nói:
- Cũng không đến nỗi, nhưng dù sao không phồn thịnh như trước kia.
Trương Tiểu Nhị nói:
- Thôi, chúng ta đi ra ngoài thành đánh yêu thú đi, mang vào thành bán!
Lý đại ca cười khổ nói:
- Cũng tốt, nhưng bây giờ cửa hàng ít, có rất nhiều người đánh yêu thú bán như chúng ta, có lẽ giá yêu thú sẽ ngày càng rẻ.
- Đúng vậy. Đường trả nợ càng lúc càng khó khăn, đi.
Hai người kết bạn ra thành.
Thủ Khai thành, tầng hai Chí Đông Tiền Hành.
Diêm Xuyên nhìn hướng Dịch Phong, nói:
- Cũng tới lúc rồi, Chí Đông Tiền Hành, Thiên Hạ Đệ Nhất Xá đã đứng vững bước chân tại Thủ Khai thành, bây giờ bắt đầu lan tràn trăm thành. Trẫm muốn trăm thành đều có Chí Đông Tiền Hành, có Thiên Hạ Đệ Nhất Xá!
Dịch Phong cười nói:
- Vâng, thần đã sớm sắp đặt, chỉ chờ hoàng thượng ra lệnh một tiếng là sẽ lập tức càn quét trăm thành Đại Vũ Thiên tông!
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Ừm!
Dịch Phong tò mò hỏi:
- Nhưng thưa hoàng thượng, khi nào mới bắt đầu kế hoạch kia?
Diêm Xuyên chắc chắn nói:
- Kế hoạch kia thì chờ Chí Đông Tiền Hành, Thiên Hạ Đệ Nhất Xá đứng vững gót chân tại trăm thành đã. Một khi thi triển cái kế hoạch kia, một thành sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, nếu thi triển sớm dễ lộ ra. Đợi đóng vững cơ sở ở trăm thành thì sẽ cùng lúc thi triển, phải khiến trăm tòa thành trì cùng tan vỡ, khi đó chính là vòng thứ nhất đại tan vỡ!
- Tuân lệnh!
Lại là một năm.
phủ thành chủ.
Thành chủ Vương Thanh Sơn nhíu mày nhìn thu nhập năm mới.
Một đệ tử nhíu mày nói:
- Thành chủ, năm nay, các ngành các nghề thu thuế, tiền thuê chỉ có bốn vạn thượng phẩm linh thạch, không bằng một nửa trước kia.
Một người khác lên tiếng:
- Lúc trước một năm thì thành trì thu nhập mười vạn thượng phẩm linh thạch, mặc dù các ngành các nghề giảm bớt hơn phân nửa thu nhập, nhưng có năm mươi vạn thượng phẩm linh thạch Thiên Hạ Đệ Nhất Xá mau đất, chúng ta giao lên Đại Vũ Thiên tông nhiều gấp sáu lần lúc trước.
- Đúng vậy. Có Thiên Hạ Đệ Nhất Xá là được, lo nhiều làm gì?
Thành chủ Vương Thanh Sơn giãn chân mày ra, đúng vậy, gã đã tạo ra ích lợi gấp sáu lần cho tông môn. Hơn nữa một năm nay thành chủ Vương Thanh Sơn có năm mươi ức hạ phâm linh thạch vào túi riêng. Năm mươi ức! Mặc dù đa số chia cho sư phụ để bôi trơn nhưng rốt cuộc thì gã thu lợi nhiều.
Nghĩ đến đây, thành chủ Vương Thanh Sơn nở nụ cười, những tên nghèo chức nghiệp nên đi chết đi.
…
Thủ Khai thành, Chí Đông Tiền Hành, tầng hai.
Diêm Xuyên ngồi bên thư án, uống hớp trà, nghe Dịch Phong báo cáo. Miêu Miêu lười biếng nằm bên chân Mặc Vũ Hề, gặm linh thạch.
Diêm Xuyên nhướng mày, nghi hoặc hỏi:
- Công pháps người?
Dịch Phong nghiêm túc nói:
- Đúng vậy. Hoàng thượng, trăm thành bố trí ban đầu cực kỳ thuận lợi, dù là Chí Đông Tiền Hành hay Thiên Hạ Đệ Nhất Xá thì chúng ta nhanh chóng đứng vững gót chân. Khi Thiên Hạ Đệ Nhất Xá lại khuếch trước thì có một thành trì gặp ngăn cản.
Diêm Xuyên tò mò hỏi:
- A? Là ai?
Dịch Phong nghiêm túc nói:
- Thành chủ Thiên Lam thành, tên là Doãn Hận Thiên.
Diêm Xuyên cười nói:
- Hận Thiên? Hận Thiên? Phải gặp bao nhiêu thiên địa bất công mới kêu cái tên này?
Dịch Phong cười nói:
- A? Ngô hoàng đắn đo chu đáo, ban đầu thần không nghĩ nhiều tên của hắn, có lẽ người đặt tên này có một đoạn chuyện xưa.
Diêm Xuyên uống hớp trà, hỏi:
- Doãn Hận Thiên này rốt cuộc như thế nào?
Dịch Phong nghiêm túc nói:
- Có lẽ hắn nhìn ra chuyện gì, không cho phép Thiên Hạ Đệ Nhất Xá tiếp tục khuếch trước. Tại Thiên Lam thành thì hắn là thành chủ, bị chế ước.
Diêm Xuyên nheo mắt nói:
- Nhìn ra sao?
Dịch Phong nghiêm túc nói:
- Có lẽ. Doãn Hận Thiên luôn nói Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, Chí Đông Tiền Hành cấu kết với nhau làm việc xấu, không có ý tốt, còn nhấn mạnh cứ tiếp tục như vậy thì sẽ hủy thành diệt tông.
- A?
Dịch Phong hít sâu, nói:
- Người Đông Hán bỏ số tiền lớn mua tin tức, Doãn Hận Thiên nhấn mạnh với người bên cạnh đây là âm mưu hướng về Đại Vũ Thiên tông.
Diêm Xuyên tò mò hỏi:
- Doãn Hận Thiên có lai lịch gì? Là người của Đại Vũ Thiên tông?
Dịch Phong tán thán nói:
- Không phải, lai lịch của người này rất kỳ lạ, là một cường giả hạ Hư cảnh Đại Vũ Thiên tông tên Hi Vô Nhai nhặt được. Đồn là lúc Hi Vô Nhai gặp Doãn Hận Thiên thì hắn đã hấp hối, do có lòng trắc ẩn nên giúp gã một phen. Sau đó Doãn Hận Thiên tỉnh lại muốn báo đáp Hi Vô Nhai, vì vậy ở lại Thiên Lam thành. Doãn Hận Thiên cũng rất có năng lực, Thiên Lam thành vốn là tòa thành trì kinh tế xếp chót, được Doãn Hận Thiên thao tác, sau ba năm nhảy lên đệ nhất thành thu thuế trong trăm thành trì!
Mắt Diêm Xuyên sáng lên:
- A?
Dịch Phong nói:
- Hoàng thượng chế định đại kế hoạch tan vỡ tuyệt đối không thể có sai sót, thần đã tự tiện làm chủ, ra lệnh cho mọi người khắp nơi khuyên các đại thành chủ nhanh chóng dâng lên lời gièm pha với Đại Vũ Thiên tông, khiến Doãn Hận Thiên nhanh chóng biến mất trong phạm vi Doãn Hận Thiên, để hắn muốn tố cáo cũng không có cửa!
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Làm rất tốt!
- Vâng!
Diêm Xuyên hít sâu, nói:
- Doãn Hận Thiên bị đuổi ra Đại Vũ Thiên tông, nếu có cơ hội hãy mang hắn đến gặp trẫm.
- Tuân lệnh!
Diêm Xuyên nói:
- Lưu Cương đi phủ thành chủ chắc cũng vì chuyện này?
Dịch Phong chắc chắn nói:
- Đúng vậy. Năm đó Hi Vô Nhai cứu Doãn Hận Thiên ở trong thành của chúng ta, là sư phụ của thành chủ.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Tốt!
Thủ Khai thành, phủ thành chủ.
Lưu Cương sầu khổ nói:
- Vương thành chủ, vốn hôm nay ta đến thuê một khối đất nữa, nhưng bây giờ khó khăn, có người đổ tội cho chúng ta, muốn bắt gọn Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, sợ là sau này khó có cơ hội.
Thành chủ Vương Thanh Sơn biến sắc mặt nói:
- Cái gì? Có ý gì? Có người ngăn cản ngươi?
Một năm qua được mấy chục ức hạ phẩm linh thạch cho vào tui riêng khiến thành chủ Vương Thanh Sơn lạc trong linh thạch.
Một năm mấy chục ức, không nói đến gã, dù là mấy đời hậu đại cũng vĩnh viễn đủ.
Hơn nữa mỗi năm tăng lên, vậy mà giờ có kẻ chặn đường kiếm tiền của mình? Thành chủ Vương Thanh Sơn thấy tức giận. Nguồn tại http://Truyện FULL
Lưu Cương rầu rĩ nói:
- Đúng vậy. Thiên Hạ Đệ Nhất Xá của ta mở trong trăm tòa thành trì đều nhờ các vị thành chủ che chở, nhưng có người định đi Đại Vũ Thiên tông nói bóng gió muốn thủ tiêu chúng ta!
Vương thành chủ quát:
- Lưu tiên sinh, là ai? Là ai? Thật to gan!
Lưu Cương nói:
- Thành chủ Thiên Lam thành, Doãn Hận Thiên!
Thành chủ Vương Thanh Sơn trừng mắt nói:
- Là hắn? Tiểu tử sư phụ nhặt về? Khốn người, người này dám đi Đại Vũ Thiên tông tố cáo? Lão phu phải diệt hắn!
Lưu Cương nói:
- Đừng, Vương thành chủ, nếu chuyện xé ra to thì sẽ tới tai Tiên giới Đại Vũ Thiên tông, đừng làm vậy.