Mọi người ngạc nhiên hỏi:
- Thật sự? Cho ngươi hết?
Trương Tiểu Nhị nói:
- Đương nhiên là đưa hết cho ta. Ta ôm một trăm lẻ hai viên linh thạch đi ra cửa Chí Đông Tiền Hành, ngơ ngác nửa ngày. Sau đó nghĩ rằng, không đúng, ta lấy ra làm gì? Bỏ bên trong chẳng phải là mỗi ngày đẻ ra tiền sao?
- A?
Trương Tiểu Nhị cười nói:
- Ta lập tức đi vào, lại tồn trữ. Sau này hàng tháng ta có thêm hai linh thạch, tốt biết bao.
Trong tửu lâu nhỏ mọi người im lặng, hình như đang suy tư lời Trương Tiểu Nhị nói có thật hay không.
Trương Tiểu Nhị hưng phấn nói:
- Ta lừa các ngươi làm chi? Ta còn ngại tồn gửi tiền ít. Cách vách Vương Tam Ma cũng trữ tiền, tới một ngàn linh thạch, ta tưởng hắn điên nhưng sáng sớm hôm nay hắn được đến hai mươi linh thạch, một mình hắn ở nhà đếm tiền đây. Không dược, uống rượu xong ta phải đi nhà hắn hôi của, ha ha!
Trương Tiểu Nhị uống rượu xong hưng phấn định đi ra ngoài.
Trương Tiểu Nhị nói: Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
- Lão bản, nhớ là tiền rượu của mọi người tính vào ta!
Trương Tiểu Nhị nói xong chạy đi, để lại tửu lâu lặng ngắt như tờ.
Lợi tức hai phần tư, quá lớn, lớn đến dù nghi ngờ Chí Đông Tiền Hành nhưng có vài người không chịu được.
Bắt đầu từ tháng thứ hai, dòng người vào Chí Đông Tiền Hành chậm rãi tăng lên. Dù vẫn còn rất nhiều người lo lắng nhưng linh thạch nặng triễu khiến mọi người đỏ mắt, lộ vẻ tham lam.
Tầng hai Chí Đông Tiền Hành.
Diêm Xuyên cùng đám người nhìn khách hàng không ngừng tăng lên.
Dịch Phong cười nói:
- Hoàng thượng, lợi tức hai phần tư quá nặng.
Diêm Xuyên cười nói:
- Hai phần tư đâu chỉ nặng, đã điên cuồng. Cho nên trẫm mới nói là ngay cả tiên nhân cũng sẽ điên cuồng.
Miêu Miêu la lên:
- Meo! Mới rồi ta tính chút, hai phần tư, chỉ cần bốn năm là sẽ cho họ linh thạch gấp đôi, cái này chẳng phải ngươi bị thiệt thòi sao?
Diêm Xuyên cười nói:
- Ha ha ha ha! Miêu Miêu cũng biết tính tiền?
Miêu Miêu kêu lên:
- Meo! Ngươi bị lỗ rồi, bốn năm sau sẽ sập tiệm!
Miêu Miêu và Diêm Xuyên có kết khế ước, nó theo hắn nên linh thạch của hắn liền có phần của nó, Miêu Miêu rất lo Diêm Xuyên sẽ lỗ sạch linh thạch cho nó ăn.
Mặc Vũ Hề ôm Miêu Miêu, cười nói:
- Ai nói sập tiệm? Quy tắc đó chỉ là gạt người, ngươi thật sự tin sao? Lợi tức của họ thực ra là linh thạch của họ, trừ từ linh thạch của họ.
Miêu Miêu khó hiểu hỏi:
- Meo?
Mặc Vũ Hề cười nói:
- Hãy tưởng tượng bọn họ trữ vào một trăm viên linh thạch, mỗi tháng chúng ta rút ra hai viên trả họ, nói cho họ đây là lợi tức. Lợi tức là tiền của chính họ, thật ra chúng ta không mất một viên linh thạch.
Miêu Miêu trợn to mắt nói:
- Meo? Không mất một viên linh thạch?
Miêu Miêu la lên:
- Nhưng nếu họ không muốn trữ thì sao?
Mặc Vũ Hề cười nói:
- Lúc này có ai nỡ không trữ tiền?
Miêu Miêu khó hiểu hỏi:
- A? Đúng rồi, ai cũng luyến tiếc. Nhưng bốn năm, sau bốn năm thì sao? Sau bốn năm thì tiền của họ đều bị thối lại từ lợi tức, không còn tiền cho họ, đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện thì sao?
Diêm Xuyên cười nói:
- Ha ha ha ha! Bốn năm? Có tâm gương như họ thì chẳng phải là sẽ có càng nhiều người đến gửi tiền?
- A?
Miêu Miêu mắt chớp chớp, hình như nghĩ ra cái gì.
Mặc Vũ Hề cười nói:
- Sau bốn năm dùng tiền người khác điền lỗ hổng này là được rồi. Sợ cái gì? Mỗi ngày có tiền liên tục rót vào, chỉ cần chúng ta có tiền là có thể đưa lợi, dùng tiền người khác trả tiền cho người ta.
- Meo?
Miêu Miêu rốt cuộc hiểu, mắt sáng rực.
Miêu Miêu hưng phấn nói:
- Cái này là lấy răng trả răng rồi, Diêm Xuyên ngươi quá thông minh! Ta ăn linh thạch, ta muốn ăn linh thạch!
Tháng thứ nhất, thứ hai, thứ ba.
Theo thời gian trôi qua, tu giả lấy được lợi tức linh thạch ngày càng nhiều, cũng tăng thêm người trữ tiền.
Chí Đông Tiền Hành không còn là cửa tiệm ngốc mà là cây tiền trong mắt nhiều người, chỉ cần bỏ tiền vào là sẽ sinh tiền. Còn Trương Tiểu Nhị thì bỏ hết tài sản vào Chí Đông Tiền Hành.
Những tu giả ngày trước vì linh thạch mà bôn ba khắp nơi bây giờ mỗi ngày ăn đan dược tốt nhất, dùng pháp bảo tốt nhất, linh thạch không ngừng tăng nhiều. Rất nhiều tu giả càng kích động đi hướng Chí Đông Tiền Hành.
Đương nhiên trữ tiền nhều không thể tránh khỏi bị hạng trộm cắp chú ý.
Nhưng bên ngoài Chí Đông Tiền Hành có trận pháp, chỉ cần chúng hơi xúc động trận pháp thì sẽ có vài ngàn tu giả truy sát, khiến Chí Đông Tiền Hành càng thêm vững chắc.
Tiền, tiền, tiền!
Ngày càng nhiều người thích sinh hoạt như vậy, tương tự, Chí Đông Tiền Hành cho một số tu giả thiếu tiền mượn, dù người vay tiền kiếm lợi nhuận rất ít nhưng không quan trọng, hiện tại Chí Đông Tiền Hành đã đặt vững bước chân tại Thủ Khai thành.
Thủ Khai thành, phủ thành chủ.
Đại điện phủ thành chủ, một đại điện đang ngồi, là một cường giả Thần cảnh của Đại Vũ Thiên tông, tên gọi Vương Thanh Sơn.
Vương Thanh Sơn mặt không lâu, tóc đen nhánh, nhưng nếp nhăn trên mặt nói ra lão tu hành không suôn sẻ.
Vương Thanh Sơn đang phê duyệt từng bản số liệu.
Bên cạnh Vương Thanh Sơn có một đám người đàn ông đang ngồi tính bàn toán.
Một người đàn ông khẽ thở dài nói:
- Sư phụ, năm nay thuế thu nhập của Thủ Khai thành ta không thể tăng như năm trước, thu nhập một thành giao cho trong tông, tông bình xét không cho chúng ta tiền thưởng, linh thạch không thể tăng.
Vương Thanh Sơn nhíu mày nói:
- Đây cũng là hết cách, thu nhập nh thuế vụ, tiền thuê nhà vân vân chỉ có bấy nhiều, có thể giữ ở một năm mười vạn thượng phẩm linh thạch đã là cực hạn, làm sao tăng thêm được? Lại tăng một vạn thượng phẩm linh thạch là chúng ta sẽ được tông môn khen ngợi, nhưng linh thạch từ đâu ra?
Các đệ tử khẽ thở dài.
Bỗng nhiên một người đàn ông vội vàng chạy vào đại điện kêu lên:
- Sư phụ, tin tốt, tin tốt!
Vương Thanh Sơn trầm giọng nói:
- Có chuyện gì? Hoa tay múa chân!
Đệ tử kia hưng phấn nói:
- Sư phụ, có một thương hội cầu kiến, muốn đưa cho chúng ta năm vạn thượng phẩm linh thạch!
Vương Thanh Sơn phấn chấn tinh thần hỏi:
- Năm vạn? Ở đâu ra năm vạn?
Đệ tử kia nói:
- Bọn họ muốn khu vực Tô Bích thủy sơn, ba trăm năm, một lần thanh toán hết tiền thuê, năm vạn thượng phẩm linh thạch!
Một đệ tử hưng phấn nói:
- Cái gì? Đó là ai? Điên sao? Khu vực không ai muốn mà họ thuê ba trăm năm? Năm vạn thượng phẩm linh thạch?
Lại một đệ tử nói:
- Đúng vậy. Thuê một lần ba trăm năm, sẽ không có vấn đề gì đi?
Vương Thanh Sơn nhíu mày nhìn đệ tử báo cáo.
Đệ tử kia mặt hồng hào nói:
- Không dám giấu gì sư phụ, thươngm inh đó tên là Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, chẳng những hứa thuê ba năm, năm vạn thượng phẩm linh thạch mà còn nguyện ý đưa năm vạn thượng phẩm linh thạch riêng cho sư phụ dùng để bôi trơn các khâu!
năm vạn thượng phẩm linh thạch, đây là thu nhập nửa năm của Thủ Khai thành, là năm trăm vạn trung phẩm linh thạch, là năm ức hạ phẩm linh thạch.
Năm ức hạ phẩm linh thạch?
Đây là đút lót, nhưng số lượng quá khủng bố.
Đừng nói là Vương Thanh Sơn, đám đệ tử hít thở dồn dập.
Bóc!
Vương Thanh Sơn bóp nát cán bút trong tay.
Vương Thanh Sơn la lên:
- Mang ta đi gặp bọn họ!