- Trải qua mười hai năm, biên cảnh Đại Trăn ta, toàn bộ quốc gia phàm nhân đã bị san bằng, mọi tông môn đều bị tiêu diệt, trả lại cho Đại Trăn ta bầu trời trong xanh.
Diêm Xuyên hít sâu, nói:
- Từ hôm nay trở đi, trẫm ban cho ngươi danh hiệu Đại Trăn Chiến Thần hầu. Mấy năm nay ngươi đã vất vả!
Hoắc Quang kích động nói:
- Không khổ cực, thần thích chiến trường! Đa tạ ngô hoàng ban cho danh hiệu!
Chiến Thần hầu, Yến quốc ngày xưa, tổ tông Hoắc Quang nhận được danh hiệu quang vinh này, hiện này dù là Đại Trăn bây giờ, Hoắc Quang rốt cuộc lại có được danh hiệu đó.
Diêm Xuyên chắc chắn nói:
- Trẫm đều nhớ công tích của ngươi, đợi bình định Đại Vũ Thiên tông rồi thì trẫm sẽ phong tước cho ngươi nữa!
Hoắc Quang gật đầu, nói:
- Vâng!
Diêm Xuyên nhìn hướng Dịch Phong.
Dịch Phong cảm thán nói:
- Ngô hoàng, bây giờ Đại Trăn ta có sáu mươi tòa tiên thành, mười hai vạn sáu ngàn bốn trăm thành trì thế gian, giờ đã vận chuyển bình thường.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Trẫm hiểu rồi, Dịch Phong, mấy năm nay ngươi trù tính sự vật không ít hơn Hoắc Quang, ngươi cũng vất vả.
Dịch Phong lắc đầu, nói:
- Thần không cực khổ, có nhiều thứ nhờ ơn ngô hoàng chỉ đạo mọi chuyện mới thuận lợi tiến hành.
Diêm Xuyên nhìn Dịch Phong, hỏi:
- Đại kế hoạch tan vỡ mà trẫn đưa cho ngươi đã đọc chưa? Ngươi thấy sao?
Dịch Phong hít sâu, vô cùng nghiêm túc nói:
- Thần đã đọc rồi, thần kinh thương nhiều năm nhưng chưa từng thấy cách tinh diệu như vậy. Lấy linh thạch dẫn đến một cuộc đóng băng siêu to, nếu không phải thần nhìn đến cuối cùng thì rất khó tin tưởng mọi thứ trong giấy. Người người thù hận, lòng người loạn lạc chết chóc, dù là tông môn lớn tới đâu cũng sẽ sụp đổ, quá rung động!
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Không chỉ là lòng người loạn lạc, đại kế hoạch tan vỡ mục đích là người người như giặc, người người như ma. Trong chiến dịch này, Đại Vũ Thiên tông, trăm tông sẽ trở thành địa ngục trần gian!
Dịch Phong chân thành nói:
- Đúng vậy. Ngô hoàng anh minh!
Diêm Xuyên hỏi:
- Mười hai năm trước sau khi vạch biên giới Đại Trăn và Đại Vũ Thiên tông, trẫm ra lệnh cấm thông thương, bế quan tỏa cảng, bây giờ chấp hành như thế nào rồi?
Dịch Phong chắc chắn nói:
- Ngô hoàng yên tâm, giờ phút này Đại Trăn và Đại Vũ Thiên tông cơ bản không có qua lại.
Diêm Xuyên ra lệnh:
- Tốt, Hoắc Quang, ngươi đi trấn thủ biên giới, bất cứ động tĩnh gì thông thương với Đại Vũ Thiên tông đều giết không tha!
Hoắc Quang lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Diêm Xuyên nhìn Lưu Cương, hỏi:
- Lưu Cương, sắp xếp thành trì ra sao rồi?
Lưu Cương chắc chắn nói:
- Ngô hoàng yên tâm, người Đông Hán đã tiến vào một thành trì trong đó,c so nhiều người ở lại hơn mười năm, hoàn toàn chờ đợi ngô hoàng điều khiển!
Diêm Xuyên vừa lòng gật đầu, nói:
- Tốt, chỉ cần cục diện thành trì đó mở thì chín mươi chín thành trì khác không là vấn đề.
Dịch Phong hít sâu, kích động nói:
- Ngô hoàng, thần thật muốn chứng kiến đại kế hoạch tan vỡ này.
Diêm Xuyên vừa lòng gật đầu, nói:
- Cũng tốt, ngươi đi theo trẫm đi. Thời kỳ ban đầu có chuyện việc lặt vặt phức tạp, cần một người khống chế nó.
Mấy tháng sau, Đại Vũ Thiên tông.
Đại Vũ Thiên tông ở ven đông hải, có hơn bốn trăm vạn đệ tử, chiếm cứ khu vực tụ tập linh khí ở đông hải.
Trên biển rộng, nhiều hải đảo cũng là Dịch Phong của vô số đệ tử của Đại Vũ Thiên tông.
Diêm Xuyên mang theo Miêu Miêu, Dịch Phong, Lưu Cương, Mặc Vũ Hề nhìn biển rộng trước mắt mênh mông vô biên, vô số tu giả bay tới lui hải đảo.
Diêm Xuyên cảm thán nói:
- Là bình chướng thiên nhiên, biển này có thể chặn ngàn vạn đại quân!
Dịch Phong cực kỳ vừa lòng nói:
- Không vài năm sau bình chướng thiên nhiên này sẽ là của Đại Trăn ta!
Phía đông giáp biển, dù phương đông chỉ có một thân một mình nhưng ít nhất không gặp địch bốn bề.
Diêm Xuyên ngoái đầu nhìn sơn mạch không lồ không xa.
Sơn mạch phía xa ánh sáng vàng tận trời, công đức vô tận lăn lộn không dứt, một biển công đức to lớn cuồn cuộn.
Trên biển công đức có một con quạ to lớn vỗ cánh nhìn xuống thiên hạ.
Kim Ô công đức, cùng loại với Kim Long khí vận, là vật khổng lồ.
Vô tận công đức chiếu rọi xuống sơn mạch kéo dài.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Đại Vũ Thiên tông sao? A!
Mặc Vũ Hề cười nói:
- Mấy người khác ngươi cùng nhau đến địa bàn Đại Vũ Thiên tông, không sợ bị người nhận ra sao?
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Sẽ không, xung quanh Đại Vũ Thiên tông có trăm thành trì, hai ức người, có bao nhiêu người nhận ra chúng ta? Huống chi chúng ta không lộ mặt, có ai ngờ được?
Lưu Cương hỏi:
- Hoàng thượng, hôm nay Chí Đông Tiền Hành của chúng ta chính thức khai trương tại Thủ Khai thành, có đến xem lễ không?
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Được.
Miêu Miêu khó hiểu hỏi:
- Meo? Chí Đông Tiền Hành? Đó là cái gì?
Diêm Xuyên cười nói:
- Đó là nơi cung cấp linh thạch liên tục cho ngươi ăn!
Miêu Miêu hưng phấn nói:
- Meo? Meo?
Mặc Vũ Hề cười nói:
- Đi đi, ta cũng muốn xem ngươi rốt cuộc có tính toán gì.
Diêm Xuyên cười nói:
- Muốn biết không?
Mặc Vũ Hề hỏi:
- Không, ta chỉ muốn nhìn, sẽ không tham gia. Biết sớm quá trình, kết quả thì không thú vị. Ta muốn nhìn toàn quá trình đặc sắc, ta chỉ biết ngươi ở Thủ Khai thành chuẩn bị hai minh thương, một là Chí Đông Tiền Hành, một là Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, còn có gì khác không?
Diêm Xuyên chắc chắn nói:
- Không có, chỉ hai cái này. Chí Đông Tiền Hành, Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, chỉ dùng hai cái này, nàng hãy chờ xem ta đảo điên Đại Vũ Thiên tông như thế nào!
Thủ Khai thành, một tòa thành trì của Đại Vũ Thiên tông.
Số người trong thành trì là hai trăm vạn, có nhiều cửa hàng, tu giả. Chỗ kinh doanh khu buôn bán lớn nhất Thủ Khai thành, hôm nay có một cửa hàng kỳ lạ nổ pháo đì đùng, còn chiêu nhiều tu giả đến thi triển pháp thuật tăng náo nhiệt cho cửa hàng. Pháp thuật rực rỡ hấp dẫn nhiều tu giả đến.
- Chí Đông Tiền Hành? Tiền hành? Đây là cửa hàng gì? Sao ta chưa từng nghe nói?
- Đúng vậy. Không lẽ bên trong bán tiền? Có ai làm loại buôn bán này?
- Hơn nữa Chí Đông Tiền Hành thật lớn, một cửa hàng thuê nửa con phố, đây là buôn bán kiểu gì?
............
......
...
Các quan khách rất tò mò.
Nhưng cũng có một số người biết giá thị trường, ví dụ như người Đông Hán Đại Trăn.
Một người đàn ông áo trắng nói:
- Cái này thì ta biết!
Mọi người nhìn hướng người đàn ông áo trắng:
- A?
- Ủa? Mã lão bản? Ngươi biết cái gì? Nói nghe xem!
Mọi người nhìn chằm chằm Mã lão bản áo trắng.
Mã lão bản nói:
- Chí Đông Tiền Hành là nơi gửi tiền, cũng là nơi mượn tiền. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Một người đàn ông áo xanh hát bè hỏi:
- A? Trữ tiền? Trữ linh thạch sao? Ta có linh thạch cần gì trữ ở chỗ hắn? Ta ngu sao?
Mã lão bản vừa nghe liền biết là phe mình.
Mã lão bản lắc đầu, nói:
- Ta không biết ngơi có ngu hay không nhưng ta sẽ lập tức gửi tiền vào Chí Đông Tiền Hành.
- Cái gì? Mã lão bản điên rồi sao?
Quần chúng vây xem nhìn chằm chằm Mã lão bản.
Mã lão bản chắc chắn nói:
- Điên? Ta không điên, ngươi nên biết, ta vào Nam ra Bắc nhiều năm, chuyện gì chưa từng gặp!