Tiên Quốc Đại Đế

Chương 22: Hãm Hại Đinh Ngũ Cốc (2)

- Đinh Ngũ Cốc, ngươi không phải nói đây là cửa vào sao?

Dương Chí Cửu quát khẽ.

- Cảm giác của ta như vậy a..., ta, ta, ta biết rõ, nhất định là tên khốn kia, hắn cố ý, hắn muốn hại ta, hắn muốn hại ta!

Đinh Ngũ Cốc kinh hãi kêu lên.

- Là ngươi, Diêm Xuyên, ngươi cố ý đúng hay không, ngươi muốn giết ta?

Đinh Ngũ Cốc hướng về phía Diêm Xuyên gào thét.

- Diêm Xuyên, có phải là ngươi cố ý?

Ánh mắt Dương Chí Cửu cũng lạnh lẽo mà nhìn về phía Diêm Xuyên.

Mặc Vũ Hề cũng vậy, cũng lại lần nữa đánh giá kỹ Diêm Xuyên.

Nghe thấy mọi người chất vấn, quân giáp bạc nhất thời sao động, đều cảm kích nhìn về phía Diêm Xuyên.

Chính là tên lùn này dùng độc vụ giết chết hai người huynh đệ, nếu thật là do Vương gia gây nên thì nhất định là vì huynh đệ đã chết mà báo thù. Chỉ tiếc, tên lùn này cao số a.

- Cố ý? Chê cười rồi, ta như thế nào lại cố ý chứ? Cửa vào chính là ngươi tự mình tìm ra, trong đó có nguy hiểm gì thì đâu liên quan tới ta!

Diêm Xuyên khinh thường nói.

- Nhất định là ngươi, nhất định là ngươi!

Đinh Ngũ Cốc giọng đầy căm hận quát. Text được lấy tại Truyện FULL

Diêm Xuyên khinh thường cười.

- Tốt lắm!"

Mặc Vũ Hề đột nhiên quát Đinh Ngũ Cốc. Sau đó quay đầu nhìn về phía Diêm Xuyên nói:

- Diêm công tử, ta bất kể là ngươi có cố ý hay không, ta sẽ không truy cứu, ta chỉ muốn biết làm sao mới có thể tiến vào bên trong!

- Cửa vào ở đỉnh của tám tòa cự mộ, bất quá chỉ có một cửa vào mà thôi! Cần phải có thể chất đặc biệt của Phong Thủy sư mới cảm ứng được!

Diêm Xuyên gật đầu nói.

- Ta sẽ không tin ngươi, ta sẽ không tin tưởng ngươi!

Đinh Ngũ Cốc căm hận nói.

- Ta không cần ngươi tin tưởng a!

Diêm Xuyên cười nói.

Đinh Ngũ Cốc lập tức nghẹn đỏ mặt, oán hận nhìn chằm chằm vào Diêm Xuyên.

Văn Nhược tiên sinh lộ ra một tia cười khổ phức tạp. Bởi vì Văn Nhược tiên sinh có thể khẳng định tuyệt đối là Diêm Xuyên cố ý "chơi" Đinh Ngũ Cốc.

Đáng tiếc Đinh Ngũ Cốc cả đời âm độc tàn ác, giờ phút này rốt cục gặp báo ứng, lại đi chọc vào tên sát tinh như Diêm Xuyên.

- Vừa rồi đi vào có vô số gà mạnh mẽ, có lẽ là Tốn vị. Chúng ta vào Bát Sát Hoàng Tuyền từ Khôn vị vậy hẳn muốn nhập trận thì cũng phải tiến vào Khôn vị mới được. Đây lại là Tốn vị, Khôn vị ở tòa cự mộ đằng kia, chỗ đó chắc là cửa vào a?

Văn Nhược tiên sinh nhìn về phía Diêm Xuyên cười nói.

Nghe Văn Nhược tiên sinh phân tích,trong mắt Diêm Xuyên hiện lên một tia tán thưởng:

- Vậy thì thử xem sao!

Mọi người hướng về cự mộ Khôn vị ở phía xa xa đi đến.

Mặc dù có cực lớn công kích của Hoàng Tuyền Ma Thỏ nhưng bốn người Thanh Long vẫn có thể miễn cưỡng ngăn lại.

Đỉnh cự mộ Khôn vị.

Đinh Ngũ Cốc dưới sự yêu cầu của Văn Nhược tiên sinh, lại lần nữa mở ra một cái khe hở.

Bất quá giờ phút này Đinh Ngũ Cốc nhưng lại tránh ở phía xa, vừa rồi thiếu một chút nữa đã mất mạng, giờ phút này nào dám tiến vào?

- Diêm công tử, là cái này sao?

Mặc Vũ Hề hỏi.

- Không rõ lắm!

Diêm Xuyên lắc đầu.

- Vậy ngươi phái một đội vào thửu xem!

Dương Chí Cửu thản nhiên nói.

Sắc mặt chúng tướng sĩ lập tức trầm xuống nhìn về phía Dương Chí Cửu, phái một đội đi vào, đi vào chịu chết sao?

- Đúng vậy a, ngươi dù sao có nhiều người như vậy, ngươi phái người đi vào đi!

Đinh Ngũ Cốc bụm lấy con mắt bị mù mà oán độc nói.

- Diêm công tử, cửa vào này là do Đinh Ngũ Cốc mở ra, ngươi xem ngươi có phải hay không nên phái một đội đi vào xem thử?


Mặc Vũ Hề cũng hỏi.

Chúng tu giả cũng nhìn về phía Diêm Xuyên. Chúng tướng sĩ siết chặt nắm tay, lạnh lùng quan sát mọi người.

Diêm Xuyên khẽ mĩm cười nói:

- Nếu như chư vị lại không dám, vậy hãy để Diêm mỗ đi trước a!

- Toàn quân, theo ta đi vào!

Diêm Xuyên thản nhiên nói.

- Vâng!

Chúng tướng sĩ đồng hô to một tiếng.

Giờ khắc này, Diêm Xuyên đã triệt để có được tâm của ba nghìn tướng sĩ, tuy là mang theo bọn họ đi tìm chết thì chúng tướng sĩ cũng nghĩa bất dung từ.

Diêm Xuyên đi ở đàng trước. Ba ngàn đại quân rất nhanh liền toàn bộ tiến vào.

Bọn người Đinh Ngũ Cốc, Dương Chí Cửu đều nhíu mày nhìn xem.

- Bọn họ thật sự tiến vào ư?

Đinh Ngũ Cốc có chút không tin nói.

Văn Nhược tiên sinh cất bước tiến vào, Dương Chí Cửu theo sát phía sau Văn Nhược tiên sinh.

- Thanh Long,bốn người các ngươi có thể trở về!

Nói xong, Mặc Vũ Hề cũng đi vào.

- Hưu! Hưu! Hưu! Hưu!"

Bốn người Thanh Long cũng rất nhanh bay vào, dưới ánh mắt phức tạp của Đinh Ngũ Cốc mà tiến vào bên trong.

Không có tứ đại cường giả ngăn cản, mục quang Hoàng Tuyền Ma Thỏ lại nhìn chằm chằm vào Đinh Ngũ Cốc.

Đinh Ngũ Cốc nhất thời giật mình, rất nhanh liền bước vào bên trong.

Mà ngay khi Đinh Ngũ Cốc bước vào một khắc, cửa vào đột nhiên biến mất.

----------

Nơi đây là một đại sảnh to lớn. Mặc dù có ba nghìn đại quân đứng đó nhưng vẫn vô cùng trống trải.

Bọn người Diêm Xuyên bước vào cửa vào liền xuất hiện ở nơi này, mà nơi cửa vào vừa rồi lại quỷ dị biến mất.

- Vương gia, cửa vào vừa rồi đã không còn!

Hoắc Quang lo lắng nói.

- Muốn đi vào trong trận, Phong Thủy trận này chỉ được phép vào, không cho phép ra!

Lông mày Diêm Xuyên cau lại.

Mọi người nhìn một vòng bốn phía, có hai cánh cửa lớn.Bên trên cửa lớn một cái ghi Âm, một cái ghi Dương.

- Vương gia, nơi này có hai cánh cửa,chúng ta có vào xem thử?

Hoắc Quang lập tức hỏi.

Vung tay lên, Diêm Xuyên ngăn cản Hoắc Quang. Hai mắt khẽ nheo lại nói:

- Đây là trận pháp tử cục, vào dễ, ra khó! Ngươi mà đi vào thì sẽ lập tức phát hiện cửa vào lúc trước liền biến mất!

- A!

Hoắc Quang lập tức không nói thêm gì nữa.

- Vậy phải đi như thế nào?

Mặc Vũ Hề nhìn phía Diêm Xuyên hỏi.

- Hai cánh cửa,nhưng chỉ có một cái là thông vào trong trận, một cái khác hẳn là một cái lồng giam. Sau khi đi vào sẽ bị vây hãm vào trong đó! Trừ phi Phong Thuỷ đại bị trận triệt để phá vỡ.

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- Vậy, vậy cái nào mới có thể thông vào trong trận?

Mặc Vũ Hề hỏi.

Nhẹ nhàng lắc đầu, Diêm Xuyên khẽ thở dài nói:

- Ta chỉ nghe nói qua trận pháp này, cụ thể đi như thế nào thì ta cũng chưa từng trải qua!

Vào thời khắc này, Đinh Ngũ Cốc lại nháy mắt với Dương Chí Cửu. Tiếp theo hướng về một phía ý bảo chú ý.

Thần sắc Dương Chí Cửu vừa động, lập tức liền hiểu ý tứ của Đinh Ngũ Cốc, trong mắt hiện ra một tia hưng phấn.

- Nếu đã không biết cửa vào ở đâu, vậy chúng ta chia làm hai hướng. Vũ Hề ngươi đi cửa Âm, còn ta đi cửa Dương!

Dương Chí Cửu chậm rãi nói.


- Hả?

Mặc Vũ Hề khẽ nhíu mày.

- Diêm công tử, ngươi thật sự không có cách nào phán đoán sao?

Mặc Vũ Hề lại lần nữa nhìn về phía Diêm Xuyên.

- Không có cách nào!

Diêm Xuyên lắc lắc đầu nói.

- Đinh Ngũ Cốc, ngươi thì sao?

Mặc Vũ Hề nhìn về phía Đinh Ngũ Cốc.

Trong mắt Đinh Ngũ Cốc lại lần nữa hiện lên sự oán độc, bởi vì Mặc Vũ Hề rõ ràng trước tiên hỏi Diêm Xuyên, sau mới hỏi mình. Chẳng nhẽ thực sự cho rằng mình không bằng hắn?

- Không có cách nào!

Đinh Ngũ Cốc lắc đầu nói.

- Văn Nhược tiên sinh thì sao?

Mặc Vũ Hề lại nhìn về phía Văn Nhược tiên sinh.

Có chút cười khổ, Văn Nhược tiên sinh lắc đầu.

- Vậy được rồi, Chu Tước, Huyền Vũ!

- Có thuộc hạ!

Hai người lập tức lên tiếng.

- Các ngươi phụ trách bảo vệ Dương công tử!

Mặc Vũ Hề hạ lệnh nói.

- Vâng!

Hai người lập tức đáp lời.

- Thanh Long, Bạch Hổ đi theo ta, còn có Diêm công tử cũng theo ta đi!

Mặc Vũ Hề nói.

- Ừ!

Diêm Xuyên gật gật đầu.

- Vậy quân đội của ngươi thì sao?

Đinh Ngũ Cốc nhìn ba nghìn tướng sĩ,Khóe miệng lộ ra nụ cười sâm lãnh.

- Ta ở đâu, bọn họ tự nhiên ở đấy!

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

Ba nghìn tướng sĩ cũng không thể chia ra, phân cho Đinh Ngũ Cốc một nửa sao,hẳn là đi chịu chết thôi.

- Tốt lắm, đừng nói nhảm nữa,với tài năng của Văn Nhược tiên có thể chống đỡ mười vạn binh mã, Văn Nhược tiên sinh sẽ ở cùng với các ngươi!" Mặc Vũ Hề nhướng mày nói.

- Vâng!

Đinh Ngũ Cốc trầm giọng nói.

Chia ra hai đường.

Đại quân của Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề, Thanh Long, Bạch Hổ tiến vào cửa Âm.

Văn Nhược tiên sinh, Dương Chí Cửu, Đinh Ngũ Cốc, Chu Tước, Huyền Vũ tiến vào cửa Dương.

- Ầm!

Đại môn mở ra, mọi người đều đi vào.

Đám người Diêm Xuyên liền xuất hiện bên trong một đại sảnh rộng lớn.

- Vương gia,cánh cửa đằng sau quả nhiên lại không thấy!

Hoắc Quang nuốt một ngụm nước bọt nói.

Đại sảnh phía trước tràn ngập một màu hắc ám, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng xa xa.

Thanh Long vung tay lên, một đạo ánh sáng màu xanh chiếu rọi cả đại điện.

- Không có lối ra!

Thanh Long biến sắc.

- Đây là một đại sảnh bị phong bế ư?

Sắc mặt Bạch Hổ nhất thời trầm xuống.

- Đây, chẳng lẽ là!

Sắc mặt Mặc Vũ Hề có chút khó coi nhìn về phía Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên nhẹ nhàng gật gật đầu.

- Khó trách bọn hắn lại đưa ra ý định phải đi cửa Dương. Đinh Ngũ Cốc khẳng định đã cảm ứng được nơi cửa vào, hắn và Dương Chí Cửu thông đồng với nhau thật tốt? Đinh Ngũ Cốc! Tên lùn ngươi! Đáng chết!

Mặc Vũ Hề lập tức đoán ra tất cả, cực kỳ phẫn nộ.

- A, đó là cái gì?

Một viên tiểu tướng lập tức kinh hãi kêu lên.

Mọi người nhìn lại.

Đó là bức tường đá xanh, bóng loáng vô cùng. Trên mặt tường đột nhiên chậm rãi trồi lên một mặt người có vẻ thống khổ.

- Ô ô ô!

Trong đại sảnh liền truyền ra tiếng khóc âm trầm.

Da đầu mọi người nhất thời run lên.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, bên cạnh khuôn mặt đó lại trồi lên khuôn mặt thứ hai, thứ tư, thứ tám.

Trên bức tường lần lượt nổi lên từng cái mặt người quỷ dị.

Biểu lộ không đồng nhất, nhưng tất cả đều là thống khổ kêu khóc.

Chỉ trong chớp mắt, nhìn quanh bức tường đại sảnh đã có gần vạn mặt người. Tiếng khóc xé tim rách phổi khiến mọi người có cảm giác như trong âm phủ địa ngục, vô tận đau khổ.