Tiên Quốc Đại Đế

Chương 137: Con mèo nhỏ đội tiểu chiên mạo

​​

Nắm đấm vàng trăm trượng chưa đến mà gió đã thổi vù vù.

- A!

Một số tu giả tu vi yếu bị hất văng ra, miệng hộc máu, mắt lộ kinh sợ.

Cổ Nguyệt thánh tử cũng biến sắc mặt.

- A!

Cổ Nguyệt thánh tử vung tay một chưởng đánh ra, không trung xuất hiện một bàn tay vàng trăm trượng.

Ầm!

Chưởng quyền chạm nhau, phát ra tiếng trầm đục điếc tai.

Ầm!

Ầm!

Mười ngọn núi bên ngoài bị lan tới, đỉnh núi nổ tung.

Các tu giả tu vi yếu đều hồ máu, ánh mắt kinh sợ.

Uy lực của Hư cảnh cực mạnh, chỉ là dư âm đã chấn mọi người hộc máu, quá cường đại.

Yêu Thiên Thương ánh mắt sắc bén nói:

- Không tiếc mọi cái giá, giành lấy Trảm Yêu đao!

Cổ Nguyệt thánh tử ánh mắt hung tợn nói:

- Trảm Yêu đao là của ta, đừng hòng có ai lấy được!

Hai người không nhường nhau, các cường giả thuộc hai hai bên đều ra tay.

Ầm!

Trùng kích cường đại khiến xung quanh dấy lên bão tố ngập trời.

Đông Phương Chính Phái vội chạy trốn:

- Má ơi, có còn là người không vậy?

Không chỉ là Đông Phương Chính Phái, rất nhiều người yếu đều trốn khỏi hiện trường, chạy ra ngoài sương dày.

Đoạt? Đoạt cái quái gì!

Dư âm cuộc chiến đấu của cường giả Hư cảnh sắp đánh chết mình, nói gì đến cướp?

Ai nấy miệng hộc máu, liên tục lao ra khỏi sương mù, chạy đi càng xa.

Cùng lúc đó, sương dày quay quanh trung tâm bị trùng kích mạnh mẽ lăn cuồn cuộn.

Một ao đầm, mặt đất khẽ rung động.

phong thủy sư mặc áo đen, Phụng Âm Dương hiện đang lạnh lùng nhìn tu giả chạy trốn lung tung.

Phụng Âm Dương thản nhiên nói:

- Sắp ra rồi sao?

Phụng Âm Dương ngón tay bắt ấn quái dị, miệng lầm bầm chú ngữ không ai nghe hiểu.

Cùng với chú ngữ Phụng Âm Dương niệm ra, âm khí xung quanh càng lúc càng đậm, khô lâu ở các ao đầm chậm rãi đứng dậy.


Diêm Xuyên giết chết người trong suốt xong nháy mắt vọt hướng một cánh cửa.

Bởi vì Diêm Xuyên hiểu đây chính là cánh cửa đi thông bên trong, hơn nữa cửa rất nhanh đóng lại.

Vèo!

Bước vào trong, Diêm Xuyên đứng ở đường hầm tối đen. Rất nhanh, Diêm Xuyên đi qua đường hầm, xuất hiện ở một đại sảnh to lớn.

Trong đại sảnh đang có một đao nhẫn to lớn.

Đao nhẫn đầu đụng nóc, dưới cắm vào một tế đài to lớn, trên kiam đao toát ra hơi thở hủy diệt.

Diêm Xuyên hít sâu, nói:

- Đúng là nó rồi, giống như tiên nhân huyệt kiếp trước, chẳng qua lúc trước trấn áp tiên nhân huyệt là thanh tiên kiếm, còn trấn áp tiên mộ này lại là một thanh kim đao.

Diêm Xuyên nhìn xung quanh, có nhiều hốc hình vuông, trong mỗi ngăn viết ký hiệu kỳ quái, phủ kín đại sảnh.

Diêm Xuyên nhíu chặt chân mày:

- Đại Cửu Cung mê trận? Giống như kiếp trước... Tiên mộ tại sao có cách cục giống y nhau? Phàm nhân huyệt mỗi người mỗi khác, nhưng hai huyệt này giống y đúc, không lẽ có liên hệ gì?

Mặc dù khó hiểu nhưng Diêm Xuyên vẫn đi tới đi lui dọc theo các ngăn.

Diêm Xuyên đi vòng đại sảnh, vòng qua các ngăn đặc biệt. Diêm Xuyên xuyên qua một nén nhanh, đứng lại ở một ngăn đặc biệt.

Vèo!

Mặc đất xuất hiện một cái hố to.

Diêm Xuyên lập tức nhảy vào trong đó.

Bịch!

Rất nhanh, Diêm Xuyên đáp xuống đất, nhưng bên trên cái hố đã biến mất.

Chỗ mới này giống như một sơn động lớn.

Nhưng mặt đất phát ra ánh sáng, như là một vòng tròn trăm trượng, trong suốt, là vòng tròn thủy tinh nhưng phát ra ánh sáng quái dị.

Bên trong vòng tròn trong suốt có từng con tiểu long trắng lượn lờ bên trong.

- Đây là cái gì? Huyệt kiếp trước không có!

Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn vòng tròn trong suốt dưới chân.

Dù không biết nhưng Diêm Xuyên cảm nhận được nó bất phàm, tiếc là thứ này quá lớn, hắn không thể rinh nó đi.

Rất nhanh, Diêm Xuyên không chú ý đến vòng tròn trong suốt nữa mà nhìn chính giữa sơn động, có một quan tài thanh đồng to lớn.

Quan tài thanh đồng dài mười trượng, tương đương với mười tầng lầu dựng thẳng.

Bên ngoài quan tài không có bao nhiêu phù văn hoa hòe, trên nắp quan tài chỉ có bốn chữ.

Táng Thiên Đồng Quan!

Diêm Xuyên lộ nụ cười quái dị.

- Lại là Táng Thiên Đồng Quan?

Diêm Xuyên khẽ thở dài nói:

- Kiếp trước ở trong tiên nhân huyệt nâng ra Táng Thiên Đồng Quan cuối cùng thành quan tài kiếp trước của trẫm, không biết xác của ta nằm trong Táng Thiên Đồng Quan hiện giờ ra sao.

Diêm Xuyên tiến tới trước, dùng tay sờ quan tài.


Diêm Xuyên cảm nhận, nói:

- Không đúng, dù cùng là Táng Thiên Đồng Quan nhưng linh tính của quan tài này hình như kém hơn kiếp trước của trẫm một chút.

Diêm Xuyên hít sâu, nói:

- Kém một chút? Kém thì kệ nó, báu vật ở tiên mộ kiếp trước đều nằm trong quan tài, trong quan tài này chắc sẽ không làm ta thất vọng.

Ầm ầm!

Diêm Xuyên đẩy nắp quan tài, nắp lỏng lẻo, dùng sức chậm rãi đẩy ra được.

Nắp quan tài bị đẩy ra, có khí thế quang dã ập vào mặt.

Diêm Xuyên hồi hộp nhìn chằm chằm.

Trong quan tài đang nằm một con cọp trắng.

Bạch hổ nằm nghiêng, không nhúc nhích, nhưng dù nó chết thì cái xác tỏa ra khí hoang dã khiến người hoảng loạn.

Diêm Xuyên trầm ngâm nói:

- Giống như kiếp trước, lúc đó trong quan tài nằm một tiên nhân, chỗ này thì nằm một yêu tiên? Quan tài mở ra, không qua ba ngày bạch hổ sẽ tan theo gió.

Bùm!

Diêm Xuyên nhảy vào trong quan tài, lục tìm bốn phía.

Diêm Xuyên tìm một lát sau.

Diêm Xuyên nhíu mày nói:

- Không thể nào, tại sao không có cái gì?

Diêm Xuyên không ngừng lục tìm, nhưng vẫn không thấy bảo bối mà hắn cần. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Diêm Xuyên biểu tình cực kỳ khó xem:

- Kiếp trước trong quan tài là có tiên nhân chôn ghiaaus, tại sao chỗ này không có gì hết? Chẳng lẽ yêu tộc không cần chôn cùng?

Không tin tay không mà về, Diêm Xuyên lần nữa tìm kỹ càng, nhưng tìm một vòng vẫn không thu hoạch được gì.

Diêm Xuyên nhìn - Ừm! To lớn, biểu tình khó xem.

Ùng ục ục!

Bỗng một thanh âm quái dị vang lên. Diêm Xuyên con ngươi co rút nhìn bạch hổ.

Bụng bạch hổ đang nhúc nhích?

Bụng nhúc nhích? Diêm Xuyên biến sắc mặt, không lẽ bạch hổ còn sống?

Diêm Xuyên cẩn thận kiểm tra một chút, xác định bạch hổ thật sự đã chết, nhưng tại sao bụng nó nhúc nhích?

Diêm Xuyên linh ngạc nhìn cái bụng mấp máy, dường như trong bụng có thứ gì, thứ đó từ từ di chuyển, từ bụng lên ngực, dần đi đến cổ họng.

Diêm Xuyên nắm Ngọc Đế kiếm, biểu tình cảnh giác.

Dần dần miệng bạch hổ nhúc nhích, hình như có thứ gì sắp chui ra khỏi miệng nó.

Diêm Xuyên dùng Ngọc Đế kiếm nhẹ gẩy.

Mồm hổ mở ra, từ bên trong lăn ra một vật bầy nhầy.

Vật thể tròn tròn cỡ hai nắm tay, toàn thân đẫm máu, run bần bật, là con mèo?

Mèo?

Mèo con như mới sinh ra, người run lẩy bẩy, quái dị đội một cái tiểu chiên mạo hình tròn.

Mèo con đội tiểu chiên mạo?

Mèo con đáng thương kêu lên:

- Meo!

Diêm Xuyên biểu tình cực kỳ quái dị, hắn nghĩ đến rất nhiều khả năng nhưng chưa từng tưởng tượng trong xác bạch hổ bò ra một con mèo con.

Diêm Xuyên thử đi tới gần, vung tay bắt lấy mèo con đặt trong lòng bàn tay.

Mèo con dường như cực kỳ yếu ớt, cảm giác có người bắt lấy mình thì mở ra con mắt to tròn, mờ mịt nhìn Diêm Xuyên.

Mèo con mê mang kêu lên:

- Meo!

Mèo con mờ mịt, Diêm Xuyên càng không hiểu ra sao, tình huống gì đây?

Dường như mèo con rất thích Diêm Xuyên, thân thể đẫm máu dụi lòng bàn tay của hắn, rồi bỗng cắn ngón tay hắn.