Tiên Quốc Đại Đế

Chương 1353: Chiếm Đoạt Đại Ác

Mỗi cường giả tuyệt thế đều la lên.

Ầm ầm ầm!

Tất cả thế giới Đại Ác đều bắt đầu chuyển động, đang nhanh chóng dung hợp về phía thế giới thứ nhất.

Cõi âm, gần như hết sức hỗn loạn. Tất cả thế giới Đại Ác dung hợp về phía thế giới thứ nhất.

Dương gian, cũng hết sức hỗn loạn.

Duy nhất chỉ có Tây Ngoại Châu thế giới Đại Ác dường như theo theo triều dương trôi về phía nam của Nam Ngoại Châu.

Trừ dương gian Tây Ngoại Châu không có cách nào dung hợp, tất cả cương vực thế giới Đại Ác đều dung hợp với thế giới thứ nhất.

Ầm ầm ầm!

Thiên hạ sôi trào.

- Thế giới Đại Thiên, thế giới thứ nhất, hợp!

Chung Sơn quát to một tiếng. Một phần của thế giới Đại Thiên tương ứng với thế giới thứ nhất Trung Thiên Châu, cõi âm Bắc Ngoại Châu bắt đầu dung hợp.

Ầm ầm ầm!

Những tiếng nổ long trời lở đất vang lên.

Tất cả thiên địa bốn giới đều đang run rẩy, hỗn độn một mảnh. Tất cả tiến vào thời đại dung hợp lớn.

Diêm Xuyên ngân đồng và Quỷ Cốc Tử ngân đồng cùng ngồi ở Hàm Dương nhìn ra thiên địa diễn ra kịch biến.

Sung quanh Diêm Xuyên ngân đồng, ba nghìn thiên đạo vờn quanh.

Lúc này, ngân đồng của hai người không ngừng xuyên thủng thiên địa. Bên ngoài ba nghìn thiên đạo lại xuất hiện thêm ba nghìn thiên đạo.

Ba nghìn thiên đạo thứ nhất là tồn tại của Diêm Xuyên đời thứ nhất, ba nghìn thiên đạo của thế giới Đại Thiên.

Mà giờ phút này, ba nghìn thiên đạo thế giới Đại Ác lại được thôi diễn ra.

Sáu ngàn thiên đạo vờn xung quanh hai người.

Ầm ầm ầm!

Hai người đang phục hồi thiên đạo tuần hoàn thế giới Đại Ác như cũ.

Ròng rã suốt ba tháng trôi qua, tất cả mới khôi phục lại sự yên tĩnh.

Tại cửa Hàm Dương Thành, Diêm Xuyên nhìn thiên hạ tĩnh lặng. Tất cả nguyên khí thiên địa Hàm Dương lại tăng thêm dày đặc.

Bầu trời, khí vận, công đức, vận thế, vận đạo cũng càng thêm hùng hậu.

- Đại Trăn bây giờ nắm giữ sáu châu thế giới thứ nhất, âm dương Đông Ngoại Châu, âm dương Nam Ngoại Châu, Hoàn Đông Nam Châu, Nội Nam Châu, còn có tàn dư của thế giới Đại Ác Tây Ngoại Châu. Cương vực Đại Trăn bây giờ chỉ có Chung Sơn có thể so sánh được!

Lã Bất Vi thở dài nói.

Nhân thân Diêm Xuyên lại nhìn khắp nơi một chút nói: 

- Trẫm muốn đi một vòng quanh thiên hạ này, thể ngộ một phen. Chuẩn bị cho cuộc chiến sắp diễn ra. Trong lúc trẫm không có ở đây, tạm do Hình Vương, Minh Vương thay quyền chính vụ!

- Vâng!


Quần thần lên tiếng trả lời.

Thế giới Đại Ác cùng thế giới thứ nhất tương dung đã năm năm.

Thiên hạ các châu đều có sự tương dung, chỉ có Thiên giới Đại Chu không có được tương dung.

Diêm Xuyên cùng Võ Chiếu có một phần thù hận, tất nhiên không muốn không duyên cớ đưa cho Võ Chiếu thiên địa một châu.

Năm năm này, Thiên giới Đại Chu cũng cực kỳ yên tĩnh. Thượng Quan Uyển Nhi chấp chính, tất cả đều rất bình yên.

Ầm!

Thái Cực Điện cách đó không xa. Trong một đại điện, một đạo kiếm ý màu tím bay vút lên trời.

Một đám thần tử đều tụ tập bên ngoài đại điện kia.

- Đây là kiếm ý của Thông Thiên giáo chủ ngày xưa? 

Trong mắt Địch Nhân Kiệt sáng ngời.

- Đại Đế hiểu được kiếm ý Thông Thiên, phá tan ràng buộc, đạt tới thập lục trọng thiên? 

Trong mắt Viên Thiên Cương cũng sáng ngời.

Két!

Cửa đại điện ầm ầm mở ra.

Võ Chiếu chậm rãi đi ra khỏi đại điện.

Võ Chiếu thập lục trọng thiên, quanh thân tỏa ra một khí tức xuất trần mạnh mẽ.

- Bái kiến Đại Đế! 

Một đám thần tử cung kính nói.

- Hãy bình thân! 

Võ Chiếu thản nhiên nói.

- Tạ ơn Đại Đế! Quần thần lên tiếng trả lời.

Võ Chiếu ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời, lại nhìn phía đông. Bỗng nhiên, hai mắt Võ Chiếu híp lại.

- Đại Đế, thế giới Đại Ác đã hòa nhập thế giới thứ nhất. Trừ Tây Ngoại Châu ta ra, đều có tương dung! 

Thượng Quan Uyển Nhi mở miệng nói.

Võ Chiếu nhìn phía đông Hàm Dương, trong mắt loé ra một tia ánh sáng lạnh.

- Trẫm biết rồi! 

Giọng nói của Võ Chiếu vang lên lạnh như băng.

....

Bắc Ngoại Châu, bên ngoài Trường Sinh Bất Tử Điện.

Chung Sơn nhìn thiên hạ trước mắt.


- Giới chủ, âm dương Bắc Ngoại Châu, Hoàn Tây Bắc Châu, Hoàn Tây Nam Châu, Trung Thiên Châu đã hoàn toàn vững vàng vượt qua. Thiên hạ ngày nay, cương vực có thể so sánh với chúng ta, chỉ có Đại Trăn. Tuy nhiên, chúng ta còn có các châu của thế giới Đại Thiên. Đại Trăn cũng không thể sánh bằng! 

Một quan viên đứng bên cạnh cười nói.

- Dịch Diễn, do khanh đi sứ tới Hàm Dương, giao Hỏa Phượng tôn sư này cho Diêm Xuyên! 

Chung Sơn lấy ra một hình cầu màu đỏ rực.

- A? Giới chủ, đây không phải là của hoàng hậu sao? 

Dịch Diễn kinh ngạc nói.

- Đúng vậy. Tuy nhiên, lần này Diêm Xuyên quá hùng hậu. Nhiều cương vực trong năm châu như vậy, hắn đưa lên không hề giữ lại. Ha ha, trẫm cũng không muốn có gánh nặng về mặt tâm lý! 

Chung Sơn cười nói.

- Nhưng đó là thứ giới chủ nên có được. Ở bên trong vô cực, là giới chủ đánh thất bại Sơn Thần. Đây là điều theo lý thường hắn phải làm! 

Dịch Diễn cau mày nói.

- Đông Phương Bất Bại cũng thanh toán Đằng Thần, vì sao hắn chỉ nạp lấy một châu? A, trẫm ở trong vô cực đã cướp đoạt vô số khí vận Sơn Thần, vậy cũng là có một phần thù lao. Tốt quá hoá dở! 

Chung Sơn phân tích nói.

- Được rồi! Hỏa Phượng tôn sư? Đại lễ như vậy, Diêm Xuyên cũng nên thỏa mãn! 

Dịch Diễn gật đầu một cái.

Hai người đưa mắt nhìn thiên hạ.

Keng!

Đột nhiên, ở một cương vực phía sau đột nhiên có một tia kiếm quang trùng thiên.

Kiếm khí cuồng bạo bắn ra khắp nơi, che đậy cả một thế giới.

Xung quanh một châu, vô số trường kiếm của các kiếm tu, trong nháy mắt ngân lên thành tiếng dường như đang cúng bái quân vương.

- Là Kiếm các, Kiếm Ngạo? 

Dịch Diễn nói.

- Là Kiếm Ngạo, hắn đã viên mãn rồi! 

Chung Sơn gật đầu một cái.

- Kiếm Ngạo xuất quan, xem ra hắn sắp đi tới Hàm Dương khiêu chiến! 

Dịch Diễn trịnh trọng nói.

- Phải! 

Chung Sơn gật đầu một cái.

...

Tại Hàm Dương Thành, hai Thái tử chấp chính, nhân thân Diêm Xuyên lại một mình đi khắp thiên hạ mong tìm kiếm thể ngộ. Cương thi Diêm Xuyên bế quan ngủ say, để đề phòng tâm trạng của mình có thể ảnh hưởng tới nhân thân.

Nhân thân Diêm Xuyên đi khắp nơi không có mục đích. Thậm chí, chính bản thân nhân thân Diêm Xuyên cũng không biết mình cần phải cảm ngộ cái gì.

Bởi vậy hắn cứ bước đi không có mục đích.

Khi đi tới một vài thành trì, tuy thành trì huyên náo nhưng cũng không hề gặp được cảm ngộ, chỉ là một vài người hành lễ, ánh mắt kính ngưỡng. Diêm Xuyên lập tức ra khỏi thành, cất bước đi về phía thâm sơn.

Có lẽ đi một thời gian, trừ mãnh thú, tu giả, khí độc, vẫn không có cách nào cảm ngộ được.

Diêm Xuyên cần một loại cảm giác thân thiết tự nhiên nhất của thiên địa.

Nhưng tất cả đều có vẻ vô cùng nóng vội.

Mãi đến tận lúc Diêm Xuyên đi tới trước mặt một con sông lớn đang cuồn cuộn sóng.

Diêm Xuyên nhìn sông lớn chảy xiết, trong lòng chợt có chút sửng sốt. Theo địa vị tăng thêm, đạt tới mức của mình bây giờ, không khỏi là một thái độ thuận theo kính ngưỡng, tất cả đều lấy mình làm trung tâm.

Mỗi tiếng nói cử động của mình đều ảnh hưởng tới tất cả mọi người xung quanh.

Nhưng hôm nay, một con sông lớn chảy xuôi, căn bản không nhìn thấy mình. Không có thuận theo, không có kính ngưỡng.

Nó vẫn là nó, nó vẫn vĩnh viễn là nó.