Tiên Quốc Đại Đế

Chương 126: Tử Vi Tinh

​​

Đệ tử Nhật Nguyệt Minh tổng cộng chỉ khoảng một vạn người, một mình Diêm Xuyên giết nhiều như vậy? Nhiều như vậy?

Nhật Nguyệt Minh trải qua đợt này đâu chỉ là nguyên khí đại thương.

Hai người tức giận định xé nát Diêm Xuyên.

Ngụy Bính, Ngụy Đinh đạp bước đuổi theo Diêm Xuyên chạy trốn.

Họ muốn Diêm Xuyên chết, hắn phải chết!

Hai Thần cảnh đuổi theo, nhưng bốn mươi mấy Khí cảnh mới bị truy sát không ai dám theo cùng dệt hoa trên gấm.

Mây canh giờ nay mọi người đã bị Huyết Ma Diêm Xuyên giết đếnp hát điên.

Thấy Diêm Xuyên là sợ vỡ mật, làm gì dám đuổi theo?

Kinh khủng, run lẩy bẩy, nỗi sợ mấy canh giờ không phải trong một chốc bình thường lại.

Đệ tử ngoại tông xung quanh vẫn còn đang giật mình.

Qua một lúc mới có người tỉnh táo lại, đi hướng khu vực Nhật Nguyệt Luân Hồi đại trận lúc trước đóng kín.

Xác đầy đất, mảnh vun gìramaj rạp, ai nấy chết rất thảm, không chừa một tên.

Một người kinh dị nói:

- Là thủ đoạn của Diêm Xuyên, gần như đều là thây khô, thật sự là một mình Diêm Xuyên làm.

- Bà nội nó, đang kể chuyện cổ tích sao?

- Đại Hà tông, Huyết Ma, Diêm Xuyên?

- Qua đêm nay sẽ không ai không biết Diêm Xuyên!

quá biến thái!

............

......

...

Vèo!

Một luồng huyết quang chớp mắt xuyên qua một rừng núi.

- Trốn? Đứng lại cho ta!

- Tiểu súc sinh, chết cho ta!

Giữa không trung, Ngụy Bính, Ngụy Đinh rống gầm, mắt hai người đỏ rực nuố nứt ra.

Toàn quân bị diệt? Cơ hồ là toàn quân bị diệt?

Hai người suy nghxi rất nhiều khả năng nhưng chưa từng tưởng tượng chuyện sẽ như vậy. Ba trăm Khí cảnh, sáu ngàn Tinh cảnh bị một mình Diêm Xuyên giết gần hết?

Diêm Xuyên chỉ có một người, hắn mới là Tinh cảnh!

Nhật Nguyệt Minh trải qua đợt này gần như tan vỡ. Hơn phân nửa đệ tử bị một mình Diêm Xuyên giết chết?

Ầm!

Huyết quang bỗng ngừng bên hồ lớn.

Bùm!

Hồ lớn tốc lên tầng tầng sóng to. Diêm Xuyên đứng trên đỉnh ngọn núi nhỏ trên mặt hồ, đôi mắt đỏ yêu diễm, huyết vụ vòng quanh thân, tay cầm Ngọc Đế kiếm đỏ rực, tóc dài màu đỏ, y phục bị nhuộm thành màu đỏ, trông hắn như là một huyết sắc yêu ma.

Diêm Xuyên đứng trên đỉnh núi, không tiếp tục chạy trốn, đôi mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn hai người bay tới.

Bùm!

Hai người bay đến gần, ngừng lại.

- Tiểu súc sinh không chạy nữa?

- Giết nhiều người của ta như vậy mà ngươi vẫn có sức? Ngươi làm sao làm được?


Hai người giết tới, vốn tức giận muốn diệt Diêm Xuyên, nhưng thấy hắn tinh thần tràn đầy thì lộ vẻ kinh ngạc.

- Grao!

Diêm Xuyên gầm hướng hai người, lộ nụ cười hưng phấn.

- Không chạy, đến đây, để ta nếm thử mùi vị giết Thần cảnh!

Diêm Xuyên liếm môi, mắt lóe tia sáng đỏ.

Ngụy Bính hừ lạnh:

- Muốn chết!

Trườmg kiếm trong tay Ngụy Bính chém hướng Diêm Xuyên.

Vù vù!

Trên không trung xuất hiện một thanh cương kiếm to lớn dài trăm trượng chém thẳng Diêm Xuyên, dường như muốn chém cả hắn và núi nhỏ thành hai.

- Ngọc Đế!

Huyết kiếm vung nghênh hướng cương kiếm.

Ầm!

Hai kiếm va chạm vào nhau, khí thế dấy lên bão tố, sóng to ngập trời.

Diêm Xuyên chém ra một kiếm bị đánh văng ra ngoài.

Ầm ầm!

Khoảng năm mươi gốc cây bị thân xác Diêm Xuyên va chạm, gãy ngang.

Diêm Xuyên đập vào chân núi, té trong đống đổ nát.

- Vạn Kiếm trảm!

Ngụy Đinh theo tới, nhanh chóng bồi thêm một kiếm.

Ầm ầm!

Kiếm khí cuồn cuộn bắn hướng đống hoang tàn vùi Diêm Xuyên.

Trong phút chốc đá vụn tứ giăng, đất cát ngập trời, Diêm Xuyên té vào chân núi, thành cái bia, một cái bia to cho vạn mũi tên cùng bắn.

Ầm ầm!

Ngụy Đinh không ngừng chém xuống, kiếm khí liên miên, trọn mười giây mới ngừng lại.

Mười giây sau, một khu vực đất rút năm trượng.

Vèo!

Ngụy Đinh phất tay, cát bụi tán đi.

Bùm!

Dưới đất bỗng bắn lên nhiều nước suối.

Nơi vạn kiếm chém xuống xuất hiện một cái hố sâu, vô số nước hồ tuôn ra.

Ngụy Đinh quát:

- Tiểu súc sinh đào hố, ở trong hồ!

Bùm!

Diêm Xuyên lao ra khỏi mặt hồ, tay cầm Ngọc Đế kiếm chém hướng lưng Ngụy Đinh.

Vù vù!

Một luồng kiếm khí đỏ to lớn chém ra, muốn chém đứt eo của Ngụy Đinh.

- A?

Ngụy Đinh biểu tình hung ác, bỗng xoay người, trườmg kiếm nghênh hướng kiếm khí của Diêm Xuyên.


Ầm!

Lực lượng mạnh mẽ của Thần cảnh đánh bạo kiếm khí của Diêm Xuyên, dư lực đụng vào hắn.

Ầm!

Bị trùng kích mạnh mẽ, Diêm Xuyên lại văng ra, đập xuống một hố to phía xa.

Két két két két!.

Diêm Xuyên chậm rãi đứng dậy, Ngụy Bính, Ngụy Đinh cũng ngừng công kích mãnh liệt.

Ngụy Bính lại hỏi:

- Tại sao ngươi làm được? Tại sao giết nhiều người, giết lâu như vậy mà ngươi vẫn tràn đầy sinh lực?

Cái này căn bản làm trái với quy luật tu hành, tại sao Diêm Xuyên làm được?

- Ha ha ha ha!

Diêm Xuyên khó khăn đứng dậy, khóe miệng tràn ra máu tươi, hắn dùng tay lau máu. Diêm Xuyên lộ nụ cười tà, ánh đỏ trong mắt càng yêu diễm hơn.

Ngụy Bính trầm giọng nói:

- Biết thì tốt, hãy nói ra điều ngươi biết, ta có thể cho ngươi toàn thây.

Diêm Xuyên điên cuồng cười:

- Toàn thây? Ha ha ha!

Ngọc Đế kiếm bỗng nhiên chỉ hướng trời sao.

Diêm Xuyên gầm hướng trời:

- Nhân danh Diêm Xuyên ta dẫn cửu thiên tinh động, tinh lực, hạ bái ta!

Vù vù!

Trong tiếng rống to, người Diêm Xuyên run nhè nhẹ.

Ngụy Bính, Ngụy Đinh nhìn trời, ở góc độ họ đứng bỗng nhiên cảm thấy một ngôi sao trong bầu trời sao lóe lên, phát ra ánh sáng chói lòa.

Hai người kinh ngạc bật thốt:

- Tử Vi Tinh?

Tử Vi Tinh sáng ngời? Không, không phải sáng ngời, độ sáng của Tử Vi Tinh không thay đổi, chẳng qua tất cả ánh sao đều hội tụ vào Diêm Xuyên.

Vù vù!

Ánh sao ngưng tụ, dần dần hóa thành một cột sáng.

Cột ánh sao đường kính năm trượng bao phủ Diêm Xuyên, cột ánh sao trên thông với trời, dưới liền mặt đất.

Khác với cột ánh sao mông lung như của Hoắc Quang, lần này cột ánh sao của Diêm Xuyên cực kỳ chói mắt. Cường giả toàn Phong Yêu sơn mạch đều ngoái đầu nhìn hướng chỗ Diêm Xuyên. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Vì qua xa xôi, trên bầu trời có tầng mây mù mỏng nên xem không rõ ánh sao thông hướng ngôi sao nào. Nhưng họ thấy được một cây cột to dựng đứng trong Phong Yêu sơn mạch, cột ánh sao.

Trên đỉnh một ngọn núi.

Cổ Nguyệt thánh tử dẫn theo mọi người đột nhiên đứng lại.

Gần như mọi người đều ngoái đầu nhìn hướng cột trụ ánh sao phía xa.

Một người đàn ông áo tím ngạc nhiên hỏi:

- Thánh tử, đây là ý chí tinh thần?

Cổ Nguyệt thánh tử cũng kinh ngạc nói:

- Là ai? Lại có thể luyện hóa ý chí tinh thần nhiều như vậy, lạp lực lượng tinh thần, có lực lượng tinh thần khổng lồ đến thế?

Người đàn ông áo tím nhỏ giọng hỏi:

- Có phải là vị đạo quân kia không?

- Phù.

Cổ Nguyệt thánh tử con ngươi co rút.

Cổ Nguyệt thánh tử nhíu mày nói:

- Gần giống với cái vị đạo quân khống chế nhưng chắc không phải.

- Đó là ngôi sao nào?

- Xem không rõ, quá xa, trừ phi đứng gần người đó, cảm nhận ánh sao đến từ đâu, nếu không thì tại đây căn bản không thể phân biệt ra.

Cổ Nguyệt thánh tử sắc mặt âm trầm:

- Ý chí tinh thần!

Một bên thác nước.

Yêu Thiên Thương ngồi khoanh chân trên đỉnh thác nước, xung quanh gã có tám người đàn ông, đều kinh ngạc nhìn cột ánh sao phía xa.

Vương Chu ôm cầm, mở miệng hỏi:

- Chủ thượng, là đạo quân của Đại Chiêu thánh địa sao?

Yêu Thiên Thương nhìn lên trời, im lặng một lúc sau nói:

- Chắc không phải. Ý chí tinh thần của ba vị đạo quân Đại Chiêu thánh địa không phải màu này.