Tiên Quốc Đại Đế

Chương 1130: Lời Hứa Hẹn Của Diêm Xuyên

Ngươi nói tới chuyện ở dương gian Đông Hải sao? A, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi! 

Hoàng Kim Đại Đế lạnh lùng nói.

- Không thể nào. Cho dù như vậy, ngươi cũng không thể nào để Diêm Xuyên dễ dàng gọi đến như vậy được! 

Chu Tước Đại Đế trầm giọng nói.

- Có một số việc, không nhất định phải nói với ngươi! 

Hoàng Kim Đại Đế trầm giọng nói.

Nói xong, Hoàng Kim Đại Đế quay đầu nhìn về phía Diêm Xuyên: 

- Diêm Xuyên, nhớ kỹ lời hứa của ngươi!

Cương thi Diêm Xuyên nhìn về phía Hoàng Kim Đại Đế và Sát Đế đứng bên cạnh Hoàng Kim Đại Đế nói: 

- Chuyện này thì phải xem hai vị làm thế nào. Hai vị làm tới trình độ nào, đến lúc đó ta sẽ làm tới trình độ đó!

- Nếu như chúng ta giết Chu Tước Đại Đế thì sao? 

Sát Đế trầm giọng nói.

Giết Chu Tước Đại Đế? Mọi người xung quanh đều vô cùng ngạc nhiên. Cho dù là Chu Tước Đại Đế cũng ngạc nhiên nhìn Sát Đế người trên lưng mang hồ lô lớn kia. Người này từ đâu xuất hiện vậy? Khẩu khí thật lớn.

Cương thi Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào Sát Đế, hít sâu một cái nói: 

- Một thân thể của ta liều mạng chiến đấu một trận!

Ý của cương thi Diêm Xuyên chính là một trong thai thân thể đã chuẩn bị sẵn tinh thần hi sinh!

- Được! Ta cũng rất chờ mong sự cực hạn của thân thể tướng thần! 

Sát Đế gật đầu một cái. Sau đó hắn quay đầu lại, đột nhiên trong mắt loé ra một tia hàn quang, bắn thẳng đến chỗ Chu Tước Đại Đế ở ngoài xa.

- Ngươi là ai?

Chu Tước Đại Đế trầm giọng nói.

- Sát Đế! 

Sát Đế trầm giọng nói.

Nói xong, Sát Đế vung tay lên. Hồ lô Trảm Tiên bay ra.

- Mời bảo bối xoay người!

Vèo!

Trong nháy mắt một đạo bạch quang từ trong hồ lô Trảm Tiên bắn ra, lao rất nhanh về phía Chu Tước Đại Đế.


- Lớn mật!

Ngay lập tức một thuộc hạ của Chu Tước Đại Đế chắn ở trước mặt Chu Tước Đại Đế.

Ầm!

Bạch quang lướt qua. Cường giả kỷ thứ hai kia lập tức đầu một nơi thân một nẻo. Bạch quang vẫn không hề dừng lại, tiếp tục phóng về phía Chu Tước Đại Đế.

- Hừ!

Chu Tước Đại Đế hừ lạnh một tiếng. Hắn đưa ngón tay bên tay phải lên quay về phía bạch quang kia.

Ầm!

Một tiếng va chạm cực lớn phát sinh. Hư không nhất thời bị nghiền nát từng mảng lớn. Trong nháy mắt bạch quang đã bay trở về hồ lô Trảm Tiên.

Hoàng Kim Đại Đế, Sát Đế lập tức lao về về phía Chu Tước Đại Đế tấn công.

- Chu Tước Đại Đế, hừ, vào thời điểm kỷ thứ hai ngươi đã ám toán ta. Ngươi đã từng nghĩ đến ngày hôm nay chưa? Nhận của ta một quyền đi!

Hoàng Kim Đại Đế quát lên.

Một quyền của Hoàng Kim Đại Đế ầm ầm đánh về phía Chu Tước Đại Đế.

Sắc mặt Chu Tước Đại Đế trầm xuống. Dường như hắn đã biết lực lượng của Hoàng Kim Đại Đế hùng mạnh. Hắn nhanh chóng đánh ra một chưởng nghênh đón.

Ầm!

Quyền chưởng va chạm vào nhau. Trong nháy mắt một đám thuộc hạ xung quanh bị chấn động bay ra ngoài. Chu Tước Đại Đế lập tức bị một quyền này đánh bay ra xa hơn trăm trượng.

- Ngươi là tên mãng phu! 

Chu Tước Đại Đế quát lớn nói.

- Trẫm chính là người toàn thân khí lực. Thế nào? Hừ, không phải là khi xưa ngươi đố kị với lực lượng của ta, nên mới ám toán ta sao? Ngươi còn muốn luyện hóa lực lượng của ta, nằm mơ đi!

Hoàng Kim Đại Đế quát lên.

Ầm!

Hoàng Kim Đại Đế, Sát Đế, Chu Tước Đại Đế giao chiến. Đồng thời càng đánh càng xa, di chuyển về phía tinh không xa xôi.

Thanh Long Đại Đế vẫn trầm mặc nhìn theo. Một đám thuộc hạ đi phía sau theo Thanh Long Đại Đế lại vô cùng kinh ngạc.

- Hoàng Kim Đại Đế? A, Diêm Xuyên, đúng là ngươi vẫn tìm người tới giúp? 

Thanh Long Đại Đế trầm giọng nói.

- Đó là lẽ tất nhiên. Nếu như mời Hoàng Kim Đại Đế đối phó ngươi, hắn khẳng định không muốn tiếp nhận phần ân oán này. Nhưng là Chu Tước Đại Đế thì lại khác. Hai người đó vốn có thù hận. Trẫm lại hứa, hắn tất nhiên sẽ nguyện ý thuận nước giong thuyền! 

Cương thi Diêm Xuyên trầm giọng nói.


- Ồ?

- Hoàng Kim Đại Đế đối phó ngươi, được gọi là không có chuyện gì tìm việc, hắn không thể nào đi làm. Vất vả lại không có kết quả tốt. Giống như Chu Tước Đại Đế vậy. Lần này, hắn cũng không có chuyện gì tự tìm việc, chạy Đại Trăn ta đến giương oai. Tất nhiên hắn cũng vất vả mà không có kết quả tốt! Ta nghĩ, ở trong lòng ngươi không hẳn sẽ cảm kích hắn đến giúp ngươi chứ? 

Cương thi Diêm Xuyên trầm giọng nói.

Thanh Long Đại Đế nhìn Diêm Xuyên: 

- Đáng tiếc, ngươi tu luyện chính là thân thể tướng thần. Thành cũng vì thân thể này, bại cũng vì thân thể này!

- Điều bày không phiền Thanh Long Đại Đế phải nhọc lòng quan tâm. Ngươi từ xa lại đây, ta nghĩ cgắc không phải là vì để nói lên những lời cảm khái như vậy chứ? 

Cương thi Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- Ha, không sai. Tất nhiên là không phải. Ta quan sát trong tinh không, thấy dưới trướng của ta, có hơn ba trăm người tới đây gây sự. Phần lớn bọn họ đều không chết. Ngươi hãy thả bọn họ ra đi!

Thanh Long Đại Đế trầm giọng nói.

Cương thi Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, lắc đầu:

- Thanh Long Đại Đế, xem ra ban đầu ta phái người đưa thư cho ngươi, ngươi tin. Đồng thời, hẳn ngươi đã nhận được thứ tốt đẹp từ trong tay của Thiên Cương rồi chứ!

- Sao? 

Chân mày Thanh Long Đại Đế nhíu lại.

- Thủ hạ của Thiên Cương, Xà Hoàng, chính là quốc thú chí tôn Xà tộc của Đại Trăn. Ta nói ra tất cả những điều này, như vậy hẳn ngươi đã rõ ràng! 

Cương thi Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- Xà Hoàng? Người Thiên Cương tín nhiệm nhất sao? Đó là quốc thú chí tôn Đại Trăn sao? 

Sắc mặt Thanh Long Đại Đế trầm xuống.

- Không sai, tất cả đã sớm có mưu tính. Bằng không, ngươi sao có thể dễ dàng nhận được lợi ích từ trong tay của Thiên Cương? Sao hắn lại lôi kéo thời gian của ngươi mà năm lần bảy lượt thỏa hiệp? 

Cương thi Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- Thì ra là như vậy. Được rồi. Ngươi thả thuộc hạ của ta ra đi! Ân oán lần này, xóa bỏ! 

Thanh Long Đại Đế gật đầu nói.

Thanh Long Đại Đế hiểu rõ, nếu không phải lần này có Diêm Xuyên mưu tính, Thiên Cương cũng sẽ không nhượng bộ. Mình cũng không dễ dàng như vậy nhận được thế chi kiếm như vậy. Cho nên lần này xem như đã nhận của Diêm Xuyên một phần ân tình. Huống hồ, Diêm Xuyên làm việc cũng rất có đạo lý. Tuy rằng thuộc hạ của mình bị bắt, nhưng hình như cũng chưa chết.

Bởi vậy, Thanh Long Đại Đế mới muốn xóa bỏ ân oán lần này.

Xóa bỏ?

Đám thuộc hạ phía sau Thanh Long Đại Đế khẽ cau mày. Nhưng trong đám bọn họ lại không ai dám mở miệng.

Lúc này quần thần Đại Trăn lại thầm thở phào một hơi. Một nguy cơ cực lớn lúc này đã được tiêu trừ?

Một sự kinh sợ không đáng có! 

Vô số thần tử nở nụ cười.

Nhưng cương thi Diêm Xuyên đứng ở phía trước bọn họ, lại lắc đầu nói:

- Thanh Long Đại Đế, các ngươi lập tức rời khỏi đây, như vậy xem như xóa bỏ rồi!

- Sao? 

Sắc mặt Thanh Long Đại Đế trầm xuống.

Cương thi Diêm Xuyên không chịu thả thuộc hạ của mình sao?

- Thanh Long Đại Đế, quốc có quốc pháp. Nếu không, Đại Trăn không thể làm gì được. Phàm là những người xâm phạm Đại Trăn bị bắt lại, từ trước đến nay Đại Trăn đều không nể tình, tuyệt không nuông chiều! Những người thuộc hạ này của ngươi, cứ để bọn họ ở trong thiên lao Đại Trăn để cho tỉnh táo lại. Ngày nào bọn họ tỉnh lại, ngày đó ta lại thả bọn họ ra! 

Cương thi Diêm Xuyên trầm giọng nói.