Tiên Quốc Đại Đế

Chương 1120: Thế Chi Kiếm

- Meo!

Miêu Miêu nhất thời ủy khuất.

Diêm Xuyên không giải thích. Táng thiên đồng quan mở ra. Quần thần đành tuân mệnh, chỉ có thể nhanh chóng bị truyền tống đến Hàm Dương!

Miêu Miêu tỏ ra bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể bị đưa đi.

Trong chớp mắt, mọi người đi không còn một người.

Sau khi thu hồi táng thiên đồng quan, Diêm Xuyên nhìn về phía Miệt Thế và cái táng thiên đồng quan cuối cùng.

Miệt Thế cầm lấy táng thiên đồng quan này, lộ ra một nụ cười lạnh lùng nói:

- Nếu như ngươi có thể thắng ta, cái táng thiên đồng quan này, ngươi lấy đi. Nhưng nếu như ngươi thua, hiện tại lấy về có tác dụng gì?

Diêm Xuyên gật đầu một cái, cũng không nói nhiều.

- A!

Diêm Xuyên rống to một tiếng. Thời khắc trong miệng mọc ra răng nanh, một đôi cánh long cốt cực lớn hiện ra.

Ầm!

Cánh long cốt cực lớn vỗ một cái, Diêm Xuyên bay vút lên trời, theo Miệt Thế tiến về phía biện rộng ở cực đông.

Bàn Canh nhíu mày:

- Tứ huynh, hiện tại có phải quá sớm hay không?

Bàn Đinh ở bên cạnh lắc đầu một cái:

- Không hề sớm. Năm đó, bộ tộc Bàn Thạch ta nghĩ trăm phương ngàn kế, đưa công pháp thân thể tướng thần tới các thế giới, không phải vì chờ ngày này sao?

- Vâng!

- Thân thể tướng thần, công pháp quỷ dị khó lường. Nhưng đáng tiếc, bộ tộc Bàn Thạch ta lại không có cách nào tu hành. Diêm Xuyên nhìn về ngoài chỉ có tu vi thập nhất trọng thiên. Miệt Thế lại có tu vi thập tam trọng thiên. Sự cách biệt quá nhiều! Diêm Xuyên lần này, sợ là dữ nhiều lành ít!

Bàn Đinh cau mày nói.

- Diêm Xuyên? Hắn là một kẻ không đơn giản. Một thời gian trước Bàn Sinh ở cõi âm đã gởi thư nói, tu giả kỷ thứ hai tu vi thập tam trọng thiên thức tỉnh, ở trước mặt Diêm Xuyên căn bản không đỡ nổi một đòn!

Bàn Canh cau mày nói.

- A!

Bàn Đinh lộ ra một tia khinh thường.

- Bọn họ cũng xứng để so sánh với thân thể tướng thần sao? Lúc Miệt Thế tu vi thập nhất trọng thiên, cũng có thể dễ dàng đấu bại bọn họ. Ta dám khẳng định, lực lượng hung hãn toàn thân của Diêm Xuyên gần như đều đến từ thân thể tướng thần. Miệt Thế, cũng như vậy. Diêm Xuyên sao có thể là đối thủ của hắn được?

Bàn Đinh khinh thường nói.

- Thật sao?

Bàn Canh cau mày nói.

Bàn Đinh thoáng nhìn về phía Bàn Canh:


- Tuy rằng Miệt Thế là thập tam trọng thiên, A, ngươi không hẳn là đối thủ của hắn!

...

Đám người Miêu Miêu, Hóa Thê Lương, Yêu Thiên Thương bị truyền tống quay về Hàm Dương Thành.

Miêu Miêu khí thế hùng hổ, chuẩn bị tìm Diêm Xuyên gây phiền phức. Nhưng tiếp đón mọi người lại là Lã Bất Vi.

- Meo, Diêm Xuyên đâu?

Miêu Miêu kêu lên.

- Ngay vừa nãy, Tuyệt Cung truyền tin tức đến, Kháng Kim Long dưới trướng Thanh Long Đại Đế dẫn theo mười đại cường giả bao vây tấn công Tuyệt Cung. Thiên Đế nhận được tin tức, lập tức đi tới đó rồi!

Lã Bất Vi nói.

- Meo? Kháng Kim Long?

Miêu Miêu thoáng sững sờ.

Vù!

Loáng một cái, thân hình Miêu Miêu đã truyền tống rời đi.

Trong nháy mắt, Miêu Miêu đã xuất hiện ở trước mặt nhân thân Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên đang bay, sắc mặt biến đổi. Hắn đưa tay nắm lấy Miêu Miêu, tiếp tục bay về phía Tuyệt Cung.

- Meo, Diêm Xuyên tại sao không cho ta giúp ngươi!

Miêu Miêu nhất thời tức giận nói.

Lắc đầu một cái, Diêm Xuyên nói:

- Bộ tộc Bàn Thạch cường đại hơn nhiều so với sự tưởng tượng của ta. Bàn Canh? Lão tứ Bàn Đinh? Không phải sẽ có đám người Bàn Giáp, Bàn Ất, Bàn Bính chứ?

- Ách?

- Bộ tộc Bàn Thạch tạm thời không phải là đối tượng ta có thể lay động. Tiếp theo, nếu đúng như bọn họ đã nói, sẽ không nhúng tay vào cuộc chiến giữa ta cùng Miệt Thế, đó là tốt nhất. Nhưng vẫn phải để đề phòng nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra!

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- Meo, vậy tại sao không cho ta giúp ngươi đánh Miệt Thế?

Miêu Miêu kêu lên.

- Không được. Gắn quá nguy hiểm. Hắn còn nguy hiểm hơn cả Bàn Canh!

Diêm Xuyên khẳng định nói.

- Làm sao ngươi biết được?

- Bởi vì, ta cũng tu luyện thân thể tướng thần, ta tất nhiên biết được nguy hiểm. Lúc này chiến đấu một trận, ta sẽ dốc hết lực ứng phó. Nhưng...!

Sắc mặt Diêm Xuyên lộ vẻ phức tạp.

- Meo, nhưng cái gì? Ngươi không phải là đối thủ của hắn sao?


Miêu Miêu cả kinh kêu lên.

Hít sâu một cái, Diêm Xuyên lắc đầu nói:

- Yên tâm, ta vẫn có lưu lại một vài hậu chiêu!

- Meo?

Miêu Miêu không hiểu nói.

- Đi cứu Nhạc nhi trước đã. Kháng Kim Long? Thuộc hạ Thanh Long Đại Đế thực sự không quy củ!

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- Meo? Không quy củ?

Miêu Miêu không rõ.

Diêm Xuyên không có giải thích, chỉ là lộ ra một vẻ âm trầm.

...

Trên bầu trời biển cực đông, Miệt Thế lạnh lùng nhìn cương thi Diêm Xuyên.

Hai người giang rộng cánh long cốt lớn, thi khí quanh thân dày đặc.Trên biển rộng, sóng lớn đang dâng trào mãnh liệt, trong chớp mắt hàn khí ép ra lan rộng khắp mặt biển rộng đã đóng băng cả vạn dặm xa.

Từ phía xa, hai người Bàn Đinh, Bàn Canh đứng ở trên đỉnh Bàn Thạch Phong, im lặng xem cuộc chiến giữa hai người.

- Không thể tưởng tượng được, ngày hôm nay lại đến nhanh như vậy!

Miệt Thế lạnh lùng nói.

- Ngươi vẫn luôn chờ đợi ngày này sao?

- Không sai. Thân thể tướng thần, bốn thân hợp nhất mới thật sự là thân thể tướng thần! Ngươi ta đều là vật hy sinh. Ta cũng không muốn đại kiếp nạn đến, mà không hề phản kháng! Trước hết bắt đầu từ ngươi đi! A!

Miệt Thế rống to một tiếng, trong nháy mắt bắn về phía Diêm Xuyên.

Tại một nơi sâu trong tinh không, phần cuối thời không, trên một ngôi sao!

Thanh Long Đại Đế và Thiên Cương ngồi ở bên một bàn đá.

Hai ai Thiên Cương điều khiển một đám sương mù màu vàng kim. Trong sương mù, dường như có hàng ngàn hàng vạn long vụ nhỏ đang tới lui tuần tra. Ở giữa hàng ngàn hàng vạn long vụ nhỏ kia, có một thanh kiếm với ánh sáng màu vàng bao quanh.

Thiên Cương điều khiển sương mù, điều khiển kiếm quang.

Một phía khác, thời điểm Thiên Cương chăm chú thao túng kiếm quang, Thanh Long Đại Đế lại đang nhìn xuống phía dưới.

Phía dưới chính là tầng sao sâu. Từ đây hắn có thể nhìn thấy những ngôi sao đối ứng với thuộc hạ của mình.

Những ngôi sao này, đang phát ra hào quang. Tiếp theo rất nhiều ngôi sao bỗng nhiên trở nên ảm đạm.

Sắc mặt Thanh Long Đại Đế trầm xuống, hai mắt thoáng nheo lại.

Hít sâu một hơi, thần sắc Thanh Long Đại Đế từ từ hồi phục. Hắn làm ra vẻ như chưa hè phát hiện ra điều gì.

Thanh Long Đại Đế lại nhìn về phía Thiên Cương, cũng nhìn về phía thanh kiếm phát ra ánh sáng màu vàng kia.

- Kỷ thứ nhất, thế chi kiếm?

Thanh Long đại địa trầm giọng nói.

- Không sai. Chính là thanh thế chi kiếm này đã khiến ta nhờ vào đó mà siêu thoát. Thế, chính là một trong những người mạnh nhất của kỷ thứ nhất. Không hề thua kém so với tiền bối đã thân hóa luân hồi!

Thiên Cương đắc ý nói.

Thanh Long Đại Đế nhìn kiếm quang trước mắt, trong mắt loé ra một sự tham lam. Nhưng trong nháy mắt hắn liền che giấu. Hắn gật đầu nói:

- Ta có thể cảm nhận được một khí tức cực lớn phát ra. Nhưng đáng tiếc, ngươi chỉ có thể mở ra ở nơi này. Nếu như ngươi đẩy ra thêm một ít long vụ thì tốt hơn nhiều!

- Cái này thì không thể được!

Thiên Cương cười nói.

- Vậy thì thôi. Ta cảm thấy hình như hạ giới xảy ra chút chuyện. Chẳng biết tại sao thuộc hạ của ta, không ngừng điều động tinh thần lực. Sau này chúng ta gặp lại, đến lúc đó ta lại lĩnh giáo sự thần diệu của thế chi kiếm này!