Tiên Quốc Đại Đế

Chương 1114: Sự Kiên Định Của Bàn Canh

Tộc trưởng Bàn Thạch mở lá thư ra, xem một hồi. Hai mắt tộc trưởng Bàn Thạch dần dần mị lên.

- Táng thiên đồng quan?

Tộc trưởng Bàn Thạch trầm giọng nói.

- Vâng. Nó vốn là vật của Thiên Đế. Các vị nhận được, Thiên Đế nhân từ, nguyện lấy thiên tài địa bảo đổi lại. Vẫn mong tộc trưởng Bàn Thạch thành toàn! 

Sứ giả kia cười nói.

Bàn thạch tộc trưởng nhìn một đám trưởng lão, sắc mặt một đám trưởng lão đều trở nên âm trầm.

- Vô cùng xin lỗi. Từ trước đến nay chúng ta chưa từng thấy cái gì là táng thiên đồng quan cả. Các ngươi tìm nhầm chỗ rồi! 

Tộc trưởng Bàn Thạch trầm giọng nói.

....

- Đại trận Đô Thiên Thần Sát!

Theo quát to một tiếng, một đám quốc thú chí tôn Đại Trăn kể cả Tam Đế Kiếm đồng thời sắp xếp ra một đại trận với hắc khí trùng thiên, vây nhốt đám người tập kích Đại Tần ở bên trong.

Thần Hoàng Chuông của Kim Đại Vũ vang lên. Từng đạo âm thanh hỗn độn xông thẳng các cường giả.

Bạch Khởi, Yêu Thiên Thương ra tay. Mỗi cường giả không ngừng bị bắt lấy.

Đây đã là đợt tấn công thứ ba của những thuộc hạ dưới trướng của Thanh Long Đại Đế.

Đáng tiếc, mỗi lần nhân số đều không nhiều hơn lần trước là mấy. Mỗi lần các cường giả bị bắt, đều lập tức bị dẫn về dương gian, tước đoạt tinh lực. Cường giả của Đại Trăn càng ngày càng nhiều.

Trong lúc nhất thời, Đại Trăn càng lúc càng trở nên mạnh mẽ.

Tại phần cuối thời không, cũng chính là nơi sâu trong tinh không nơi, thậm chí còn sâu hơn cả tầng sao sâu. Chỗ này, thời gian, không gian đều bắt đầu vặn vẹo. Bởi vì nơi này chính là biên giới của thiên địa...

Trên một tinh cầu hình bầu dục, một nam tử áo bào xanh, quanh thân tản ra một hào quang màu xanh tươi đang đứng. Xung quanh hắn nhất thời trở nên xanh um tươi tốt. Vô số thảm thực vật điên cuồng sinh trưởng.

Nam tử đối mặt với Thiên Cương.

- Thiên Cương, thứ gì vậy? 

Nam tử trầm giọng nói.

Thiên Cương khẽ mỉm cười nói: 

- Thanh Long Đại Đế, ngươi không lo lắng ta lừa ngươi chứ?

Nam tử lắc đầu nói: 

- Tại chỉ thứ nhất chỉ có thế giới thứ nhất. Tại kỷ thứ hai, chém ra thế giới đại ác. Bảo vật trong thiên địa kỷ thứ nhất gần như đều bị chúng ta tìm ra. Nếu như là người khác, ta khẳng định không tin có bảo vật kỷ thứ nhất. Nhưng ngươi lại không giống bọn họ. Ngươi đến từ thế giới đại ác, chính là một người tài trí của kỷ thứ hai cách một thế giới. Thế giới đại ác có bảo vật kỷ thứ nhất cũng không phải là không thể. Hơn nữa, một thế giới sinh ra hai người siêu thoát, bản thân đã không tầm thường!

Thiên Cương gật đầu một cái: 

- Không sai, ta nhờ nhận được một vật, mới siêu thoát! Lần này gọi ngươi tới đây, là cho ngươi quan sát, cũng có chuyện muốn nhờ ngươi!

- Ồ?

- Trước tiên ngươi cứ xem đi! 

Thiên Cương khẽ mỉm cười, kéo thời gian.

Dương gian, Hàm Dương Thành, thượng thư phòng!

- Thiên Đế, sứ giả bị đuổi về. Tộc trưởng Bàn Thạch, Bàn Canh giọng điệu kiên quyết nói chưa từng thấy táng thiên đồng quan!

Dịch Phong trầm giọng nói.


- Chưa từng thấy?

Trong mắt Diêm Xuyên trở nên lạnh lẽo.

- Vâng!

- Lại viết một lá thư! Nội dung tương tự. Sau đó lại phái sứ giả tới! 

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- Vâng!

Cõi âm, Nội Nam Châu. Bên ngoài Thiên Cương Điện.

Có gơn một trăm nam nữ, đứng ở quảng trường bên ngoài Thiên Cương Điện, nhìn Xà Hoàng.

- Đệ đệ ta thế nào rồi?

- Khốn kiếp, không phải lúc trước đã nói phải chờ chúng ta cùng đi sao?

- Sáu mươi người liền tới đó?

...

...

...

Mọi người la hét ầm ĩ.

- Câm miệng! 

Một tiếng quát lớn vang vọng khắp nơi.

Bên trong nhóm người này, có ba người dẫn đầu.

Một người toàn thân mặc kim bào, đầu có một cái sừng rồng cực lớn.

Hai người khác, một người đầu hổ, một người đầu thỏ.

Sắc mặt ba người vô cùng âm trầm. Những người khác đều nghe theo ba người này, giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

- Xà Hoàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 

Nam tử một sừng dẫn đầu trầm giọng nói.

- Kháng Kim Long, Phòng Nhật Thỏ, Vĩ Hỏa Hổ, ba vị cứ trách ta đi. Ta đã không thể ngăn cản được bọn họ. Bọn họ vừa nghe nói chuyện những người khác gặp phải, tất cả liền đi báo thù cho huynh đệ. Nhưng Đại Trăn quá mức âm hiểm. Ngày xưa bọn họ vẫn che giấu thực lực của mình. Tất cả huynh đệ của các vị, tất cả... tất cả đã bị Diêm Xuyên bắt lại! 

Xà Hoàng khe khẽ thở dài nói.

- Cái gì? Tất cả? Sao có thể?

- Nhưng bọn họ đều là thập tam trọng thiên!

...

...

...

Mọi người nhất thời kêu ầm lên.

- Câm miệng! 


Kháng Kim Long một sừng quát to một tiếng.

Mọi người nhất thời câm miệng, đồng thời nhìn về phía Xà Hoàng.

- Đại Trăn có hai đại chiến trận. Một đại trận do một đám yêu thú chí tôn bố trí. Chính là đại trận Đô Thiên Thần Sát! Không biết các vị đã từng nghe qua? 

Xà Hoàng hỏi.

- Đại trận Đô Thiên Thần Sát? Thì ra là như vậy. Thời điểm kỷ thứ hai, đại trận này đã danh chấn thiên hạ. Còn một đại trận khác thì sao?

Phòng Nhật Thỏ cau mày nói.

- Cái đại trận thứ hai, gọi là Tam Đế Kiếm Trận!

- Tam Đế Kiếm Trận? Cái này ta chưa từng nghe qua! 

Mọi người lắc đầu một cái.

- Các vị, ta thấy chúng ta vẫn nên chờ Thanh Long Đại Đế trở về, để Đại Đế nghĩ kế sách khác đi. Đại Trăn này chung quy quá tà môn! 

Xà Hoàng khuyên nhủ.

Mọi người muốn phản bác, nhưng nhất thời cũng không biết nói thế nào.

Dù sao, thời điểm mọi người hồi phục ký ức, bất kỳ ai cũng không coi trọng các thế lực lớn trong thiên hạ hiện nay. Ngoại trừ Khổng Hoàng Thiên ra, những kẻ khác có thể được gọi là thế lực sao?

Nhưng hôm nay, Diêm Xuyên lần lượt lật đổ nhận thức của mọi người.

- Đáng tiếc, Diêm Xuyên bắt được những người kia, không biết trong khoảng thời gian này có dùng hình hay không. Trong đó có mấy nữ nhân anh hùng còn là quốc sắc Thiên Hương. Không biết, ôi! 

Xà Hoàng khe khẽ thở dài.

Nói đến đây, trong đám đông nhất thời có rất nhiều người tức giận la lên.

- Không được, ta muốn đi cứu tam nương!

- Ta muốn đi cứu đại ca! Hiện tại đại ca còn sống. Nhưng sau đó, nếu như có gì bất ngờ thì phải làm sao bây giờ?

- Ta cũng muốn đi!

- Chúng ta hơn một trăm người, chẳng lẽ còn phải sợ hắn?

- Diêm Xuyên mạnh hơn cũng phải có giới hạn. Tam Nương bọn họ, khẳng định là bị tiêu diệt từng bộ phận!

- Chúng ta chỉ cần tụ tập cùng một chỗ, còn ai có thể làm gì chúng ta chứ?

...

...

...

Mọi người trong bầu nhiệt huyết kêu to.

Ba thủ lĩnh nhất thời cũng không đè ép được.

Xà Hoàng đúng lúc mở miệng nói: 

- Đúng vậy. Căn cứ vào tin tức do thuộc hạ của ta đến báo, bọn họ thật sự sốt ruột báo thù không bay cùng nhay. Bọn họ trước sau chạy tới, đều bị bao vây bắt lại!

- Cái gì? Thực sự như vậy sao?

- Đại nhân, chúng ta cùng đi chứ? Phải san bằng Đại Tần Thành thành bình địa!

- Đúng vậy, đại nhân, thiên hạ to lớn, từ trước đến nay chúng ta vẫn chưa từng sợ ai!

- Lần này nếu làm rùa rụt cổ, chủ thượng sẽ vì chúng ta mà mất hết mặt mũi!

...

...

...

Mọi người bảy lưỡi tám miệng kêu lên.

Kháng Kim Long, Phòng Nhật Thỏ, Vĩ Hỏa Hổ cuối cùng cũng gật đầu một cái.

- Đi! 

Kháng Kim Long quát to một tiếng.

- Được!

Trong ánh mắt thoả mãn của Xà Hoàng, hơn một trăm người bay vút lên trời, bay về phía nam.