Tiên Quốc Đại Đế

Chương 1090: Ta Chỉ Đi Ngang Qua

Tuy rằng Thiên số thất bại, nhưng Khổng Hoàng Thiên không đuổi tận giết tuyệt. Có lẽ là thương tiếc anh hùng, nên đối với một đám thánh nhân còn sống, hắn vẫn được tính là khoan dung.

Vèo!

Một khí thế khổng lồ xông thẳng đến.

Sắc mặt bảy thánh nhân biến đổi.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Từng cỗ khí thế mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng nhanh chóng hội tụ, xông thẳng đến chỗ một đám thánh nhân.

- Nghiệp vị thiên địa tập khí vị?

Trong mắt một đám cường giả đột nhiên đến loé ra một tia hưng phấn nói.

- Lớn mật. Các ngươi là ai, có biết chỗ đây là chỗ nào hay không?

Khổng Tước Tử trừng mắt quát lên.

- Khổng Tước Tử, Khổng Ma Vương, các ngươi đi ra. Xem như nể mặt Khổng Hoàng Thiên, chúng ta không tìm ngươi. Nhưng năm người còn lại, chúng ta chắc chắn phải có được nghiệp vị thiên địa của các ngươi!

Một cường giả trừng mắt một cái nói.

Ầm!

Cường giả kia bỗng nhiên bị một cỗ lực lượng không thể giải thích, trong nháy mắt ép rơi xuống đại địa.

Sắc mặt mọi người xung quanh nhất thời biến đổi. Mỗi người đều nhìn về phía Hoàng Thiên điện cách đó không xa.

- Cút!

Một quát nhẹ từ bên trong Hoàng Thiên điện truyền ra.

Ầm!

Tám cường giả bay đến, áo bào trên toàn thân ầm ầm nổ tung. Trong nháy mắt tám người nổ bay ra ngoài.

Tám cường giả nhanh chóng ổn định thân hình, nhìn Hoàng Thiên điện cách đó không xa, sắc mặt vô cùng khó coi. Nhưng tám người cũng không hề xông tới Khổng Hoàng Thiên.

Qua một trận chiến đấu vừa rồi, mọi người đều biết, Khổng Hoàng Thiên đối chiến Sào, trùng kích lên thập lục trọng thiên.

Nhóm người mình khẳng định không đủ khả năng để giết chết Khổng Hoàng Thiên.

- Hừ!

Mọi người hừ lạnh một tiếng, đạp không nhanh chóng rời đi.

- Đa tạ!

Các thánh nhân trịnh trọng nói.

- Ta cùng Sào cũng không có thù oán. Sào đã chết, các ngươi cố gắng vì Sào, cố gắng vì ta. Trước khi thương thế của các ngươi khỏi hẳn, tất nhiên ta sẽ chiếu cố đối với các ngươi. Các ngươi cứ ở đây chữa thương. Có ta ở đây, bất kỳ ai cũng đừng hòng nghĩ tới chuyện đả thương các ngươi!

Âm thanh của Khổng Hoàng Thiên từ phía xa xôi truyền đến.

Một đám thánh nhân gật đầu một cái.

Dương gian, Hàm Dương Thành.


- Ngang!

Kim Long Khí Vận rít gào một tiếng rung trời. Trong tiếng rít gào, mang theo lực lượng của bách tính trong hai mươi tám cương vực, xông thẳng đến chỗ Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên điều động tư thế thiên hạ Đại Trăn, Nột khí tức hung mãnh xông thẳng đến chỗ kẻ địch đối diện.

- A!

Hét lớn một tiếng, mái tóc của Diêm Xuyên đỏ như máu tung bay trong gió. Một biển máu bỗng dưng hiện ra, bất ngờ lan về phía đám cường giả tập kích đối diện.

Ầm!

Diêm Xuyên cùng hai cường giả lập tức lao vào chiến đấu.

- Meo! Hừ!

Miêu Miêu và Điệp Hậu mỗi người đều lao về phía một cường giả bắt đầu đánh.

Tuy rằng kinh nghiệm chiến đấu của hai nàng không nhiều, nhưng dù gì các nàng cũng là tu vi Tổ tiên thập tứ trọng thiên. Trong lúc nhất thời, các nàng hung mãnh dị thường.

Ầm!

Bên ngoài Hàm Dương, đại chiến mở ra.

Đại chiến một hồi, lực lượng của Diêm Xuyên, miễn cưỡng ngang bằng với hai đại cường giả.

- Vũ trụ trong lòng bàn tay!

Diêm Xuyên quát to một tiếng.

Ầm!

Trong biển máu, bách thụ đột nhiên xoay tròn.

Đột nhiên, những vì sao trên bầu trời sáng lên. Xung quanh Diêm Xuyên, đột nhiên xuất hiện từng lực lượng không thể giải thích được, khiến trong lúc nhất thời hai tu giả không ngừng kinh hãi.

Bởi vì hai người chợt phát hiện, xung quanh mình bỗng dưng không ngừng xuất hiện một cự lực, dường như muốn kéo mình đến một chỗ nào đó.

- Làm sao có thể như vậy được?

Hai người vừa tránh né lực lượng không thể giải thích này, vừa chiến đấu với Diêm Xuyên.

Biển máu rít gào, không ngừng ngăn cản hai người.

- Khốn kiếp!

Một cường giả có chút không kiên nhẫn quát to một tiếng. Hắn từ bỏ việc ngăn cản lực lượng đang lôi kéo mình, oanh kích một quyền về phía biển máu.

Vèo!

Trong nháy mắt, cường giả kia biến mất.

Một cường giả khác thấy vậy thoáng sững sờ.

- Cái gì? Hắn đến lòng bàn tay của ngươi?

Cường giả kia cả kinh kêu lên.

- Ngươi cũng tới đi!

Ầm!

Trong chớp mắt, hai cường giả tuyệt thế bị vây khốn ở trong lòng bàn tay của Diêm Xuyên.


Đại đạo bách thụ, vũ trụ trong lòng bàn tay. Bọn họ đã bị vây khốn ở trong lòng bàn tay của Diêm Xuyên.

Lúc này, tất cả lực lượng của Diêm Xuyên đang thôi động đại đạo bách thụ.

- Khốn kiếp!

Hai tu giả kêu to. Bọn họ dùng mệnh cách lực, liên thông hai ngôi sao trong tầng sao sâu.

Tinh lực cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt rót vào vũ trụ trong lòng bàn tay.

Nhưng lần này Diêm Xuyên gần như đã sử dụng tất cả lực lượng của sao tầng nông. Lúc trước, Hoàng Kim Đại Đế bị nhốt ở bên trong vũ trụ trong lòng bàn tay suốt một thời gian rất dài, huống hồ hai cường giả mới đạt Tổ tiên thập tam trọng thiên?

Ầm! Ầm!

Hai đại cường giả ở lòng bàn tay Diêm Xuyên không ngừng va chạm với các ngôi sao xung quanh. Nhưng dù thế nào bọn họ cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Diêm Xuyên.

Một phía khác, lúc này Miêu Miêu, Điệp Hậu bởi vì thù hận tỏng lòng, chiến đấu hung mãnh đến cực điểm. Hai cường giả tuyệt thế nhất thời liên tục bại lui.

- Huyền Diệu, khốn kiếp, phụ thân ngươi đã chết, ngươi vẫn...!

- Meo, A, là ngươi giết phụ thân ta. Ta liều mạng với ngươi!

Miêu Miêu không nói lý liều mạng xông lên.

Giờ phút này, thần thông không gian của Miêu Miêu dường như đã có sự bay vọt về chất, nhất thời đánh cường giả kia chạy trối chết.

Một phía khác, Điệp Hậu cũng như thế. Ánh sáng vận rủi, ùn ùn kéo đến tung về phía cường giả đối diện.

- Này, ta chỉ đi ngang qua, đi ngang qua thôi!

Cường giả kia vô duyên cao giọng kêu lên.

Cõi âm. Đại Tần Thành.

Hóa Thê Lương rút ra một thanh trường kiếm. Vô số tinh lực tràn vào bên trên thanh trường kiếm. Trong chớp mắt một thanh trường kiếm đồng thau hóa thành một màu đỏ tươi, yêu dị khác thường.

- Hóa Thê Lương? Thiên Sát Cô Tinh?

Bên ngoài, sắc mặt một cường giả trầm xuống khi nhận ra được điều này.

Hóa Thê Lương quay đầu nhìn lại. Đó là ba cường giả, một người dẫn đầu, hai cường giả đi theo phía sau.

- Là các ngươi? Nếu đã biết là ta, vậy mau cút đi!

Hóa Thê Lương trầm giọng nói.

- Hừ, ngươi muốn ăn một mình?

Cường giả dẫn đầu lạnh lùng nói.

Hai mắt Hóa Thê Lương thoáng nheo lại.

- Quỷ Cốc Tử, người này ta biết. Hắn có tu vi thập tứ trọng thiên. Giao cho ta là được. Những kẻ khác, ngươi xem mà xử lý!

Hóa Thê Lương nói.

Thần sắc Quỷ Cốc Tử nhất thời cứng lại, gật đầu một cái:

- Được, bản thân ngươi nên cẩn thận!

- Keng!

Trong nháy mắt trường kiếm yêu hồng đâm về phía cường giả tu vi Tổ tiên thập tứ trọng thiên kia.

Ầm!

Hai người đối kiếm, hư không đột nhiên nổ nát từng mảng lớn.

Trong nháy mắt Hóa Thê Lương bước ra, xông về phía ba người tấn công.

Ầm!

Ba cái cường giả bao vây xung quanh Hóa Thê Lương.

Bốn đạo tinh quang bao phủ bốn người. Bốn người bắt đầu đại chiến.

Một phía khác, Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc đạp không, một mình đối chiến bốn cường giả tuyệt thế.

- Đoạn Thiên Chỉ!

Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc vung tay lên.

Chiêu thức của Miêu Như Lai ngày trước, trong nháy mắt đã được hắn sử dụng, trùng kích về phía bốn đại cường giả.

Ầm! Ầm! Ầm!.........