Tiên Quốc Đại Đế

Chương 1052: Thắng Thảm!

Mắt Nhạc nhi đỏ lên.

Hoàng nhìn Nhạc nhi, trong ánh mắt giống như chuông đồng, chợt hiện lên một phần buồn bã đau thương.

- Đây là do ta bằng lòng làm vậy!

Hoàng khổ sở nói.

Nhạc nhi cắn môi, vẻ mặt hổ thẹn.

- Tuy rằng ta ghét nàng, nhưng chung quy nàng vẫn là bản thể của ta. Nếu như có thể, khẩn cầu nàng đáp ứng ta một chuyện!

Hoàng nhìn Nhạc nhi, trong mắt loé ra một sự khó nhọc.

- Nàng nói, chỉ cần ta làm được, ta nhất định sẽ đáp ứng nàng!

Nhạc nhi lập tức nói rằng.

- Chuyện này rất khó, nhưng ta thật sự hi vọng nàng đáp ứng!

Hoàng lộ ra một tia rối rắm.

- Ta khẳng định sẽ đáp ứng!

Nhạc nhi kiên quyết nói.

Hoàng thoáng cười khổ một hồi, không nói tiếp, mà lại nhìn về phía Lam đang đứng cách đó không xa.

Cách đó không xa, Lam cũng không có ý định truy sát. Hắn đang nhìn về phía một nơi cách đó không xa. Đó chính là nơi Diêm Xuyên đang ở.

Ầm!

Trong cơ thể Diêm Xuyên phát ra một tiếng động trầm thấp. Một khí tức hùng hậu bắn về bốn phía.

- Đột phá sao?

Lam trầm giọng nói.

Diêm Xuyên mang theo Miêu Miêu trong nháy mắt đến trước mặt ba nàng.

- Tổ tiên cửu trọng thiên?

Điệp Hậu kinh ngạc nhìn Diêm Xuyên.

- Hoàng, ngươi không sao chứ?

Diêm Xuyên nhìn về phía Hoàng.

Lúc này Hoàng biến thành quái vật. Nàng nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Diêm Xuyên, theo bản năng nghiêng đầu đi, dường như không muốn Diêm Xuyên nhìn thấy bộ dạng của mình bây giờ.

- Ta không sao. Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi!

Hoàng nói.

Diêm Xuyên gật đầu một cái. Lúc này hắn không có bao nhiêu thời gian để hỏi nhiều. Hắn nhanh chóng nhìn về phía Lam.

Mình đời thứ nhất, thập nhị trọng thiên.

Két!

Diêm Xuyên mở táng thiên đồng quan ra.

Ầm ầm, trong nháy mắt ba nghìn thiên đạo phục chế của đại thế giới xuất hiện.

Ầm ầm ầm!

Hư không xung quanh run rẩy mạnh.

Bên trong Thiên Ma giới, Phục Hy và Diêm Tự Tại đang nhìn chằm chằm vào hình ảnh bên trong chiến trường.

- Ba nghìn thiên đạo phục chế của đại thế giới. Có chút ý nghĩa rồi!

Thần sắc Diêm Tự Tại thoáng động nói.

- Ngươi góp nhặt được bao nhiêu?

Phục Hy hỏi.

Diêm Tự Tại khẽ mỉm cười nói:

- Ta nói ta không có, ngươi tin không?


- Quá giả!

Phục Hy cười nói.

Trong hình ảnh, ba nghìn thiên đạo vừa ra, từng cỗ áp lực dâng lên về phía Lam dâng.

Đại đạo Hắc Long của Diêm Xuyên lại xuất hiện.

- A!

Diêm Xuyên mở miệng, răng nanh nhô lên. Cánh long cốt khổng lồ xuất hiện.

- Thân thể tướng thần? Nếu là Doanh năm đó, có thể đánh với ta một trận. Ngươi bây giờ mới là cửu trọng thiên. Ngươi cũng muốn đối phó với ta sao?

Lam lạnh lùng nói.

- Vậy thử một chút xem sao? Ta có ba nghìn thiên đạo lực!

Diêm Xuyên nói.

Nói xong, ba nghìn thiên đạo đột nhiên tuôn ra lực lượng vô tận xông thẳng vào trong cơ thể Diêm Xuyên. Đại đạo Hắc Long phát ra một tiếng rồng gầm cực lớn.

Diêm Xuyên đánh ra một chưởng. Hư không hình thành một chưởng cương cực lớn hình vuốt rồng, cào nát hư không, xông thẳng tới chỗ Lam.

Lam duỗi tay ra.

Ầm!

Hư không đột nhiên nổ nát vô số. Phía sau lưng Lam bỗng nhiên xuất hiện một đại đạo màu xanh lam. Đại đạo trùng thiên, lực lượng cuồn cuộn tuôn ra, va chạm với một chưởng của Diêm Xuyên.

Ầm!

Hai chưởng nổ nát. Lam đứng bất động trong không trung, Diêm Xuyên lại lui về phía sau mười trượng.

- Ta đã nói, ngươi bây giờ không làm được. Cho dù ngươi có ba nghìn thiên đạo cũng không đủ!

Lam trầm giọng nói.

- Đủ rồi!

Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.

- Ồ?

- Ít nhất ngươi cũng bị ép phải ra toàn lực, phải dùng tới đại đạo Lam Hà rồi!

Diêm Xuyên cười nói.

Điệp Hậu ở bên cạnh nhìn về phía Diêm Xuyên.

- Điệp Hậu, Hoàng, Nhạc nhi, ta cần các nàng phối hợp, trói Lam lại trong chốc lát!

Diêm Xuyên nói.

- Được!

Điệp Hậu gật đầu một cái.

Hoàng, Nhạc nhi cũng gật đầu một cái.

- Meo, còn có ta nữa!

Miêu Miêu kêu lên.

- Thiên đạo!

Nhạc nhi vung tay lên. Hư ảnh ba nghìn thiên đạo đột nhiên ngưng tụ.

- Thiên đạo!

- Thiên đạo!

Điệp Hậu, Miêu Miêu triệu ra ba nghìn hư ảnh thiên đạo của mình.

Ầm!

Kể cả ba nghìn thiên đạo đại thế giới của Diêm Xuyên, tổng cộng 12 ngàn thiên đạo lực, ầm ầm phát lực trói buộc Lam.

Đại đạo Lam Hà run lên bần bật.

- Ô kim trượng!


- Chém!

Điệp Hậu thao túng ô kim trượng lại đập tới. Hoàng hung mãnh chém một đao về phía Lam.

- Ừm?

Sắc mặt Lam trầm xuống.

Hắn đưa hay tay ra nghênh đón.

Ầm!

Lần này có đại đạo phối hợp, thân hình Lam cũng không hề bị đập nát, mà hung hãn ngăn cản đòn nặng nề của hai đại cường giả.

Diêm Xuyên điều động đại đạo Hắc Long lực, lao về phía vị trí của Lam.

- A, với tu vi của ngươi hiện tại cũng muốn chiến với ta sao? Ngươi vẫncòn kém xa!

Lam trừng mắt quát to.

Ầm!

Trong miệng Lam đột nhiên dâng trào ra một từ lực màu xanh lam.

- Cẩn thận!

Hoàng cả kinh kêu lên.

Bởi vì vừa nãy một đao của Hoàng cũng không thể chém nó được.

Ầm!

Từ lực màu xanh lam ầm ầm đánh vào trên người Diêm Xuyên. Thân hình Diêm Xuyên run lên bần bật.

- Ngang!

Đại đạo Hắc Long nhanh chóng rót vào lực lượng.

Áo bào trước ngực Diêm Xuyên đã bị nổ nát. Mặc dù có thân thể tướng thần, nhưng ngực hắn chịu sóng từ lực màu xanh lam đánh vào, trong nháy mắt đã cháy đen một mảnh.

Có thể nói đây là lần đầu tiên thân thể tướng thần bị trọng thương như vậy.

Nhưng Diêm Xuyên cũng không hề dừng lại. Sau khi đẩy được sóng từ lực này đi, hắn lại gian nan vọt tới trước mặt Lam.

Với khuôn mặt dữ tợn, Diêm Xuyên đưa một trảo quay về phía đầu Lam.

Ầm!

Ngay lập tức đầu của Lam bị Diêm Xuyên móc thành một lỗ thủng to.

- Không có tác dụng đâu. Toàn thân hắn đều trạng thái kim loại lỏng. Cho dù có hủy đầu hắn, hắn cũng có thể lập tức mọc trở lại!

Điệp Hậu kêu lên.

Nhưng Diêm Xuyên lại không quan tâm tới điều đó. Tay hắn cắm vào trong đầu Lam, dường như đang tìm kiếm gì đó bên trong.

- A!

Hai tay Lam ngăn cản Điệp Hậu, Hoàng. Sóng từ lực trong miệng hắn vẫn mạnh mẽ không ngừng trùng kích thân thể Diêm Xuyên.

Ầm ầm ầm!

Thân thể Diêm Xuyên run rẩy mạnh.

Phụt!

Diêm Xuyên phun ra một ngụm máu tươi.

- Diêm Xuyên!

Miêu Miêu sợ sệt kêu lên.

- Tìm được rồi!

Vẻ mặt Diêm Xuyên lại nhất thời tỏ ra vui mừng.

Ầm!

Từ trong đầu Lam, Diêm Xuyên lấy ra một tinh thể màu xanh lam.

Trong nháy mắt, thân hình Lam bỗng nhiên mềm nhũn ra. Đại đạo phía sau lưng hắn cũng nhanh chóng sụp đổ.

- Thành công rồi sao?

Đám người Điệp Hậu nhất thời mừng rỡ như điên.

- Meo, Diêm Xuyên, đó là cái gì?

Miêu Miêu cũng kinh ngạc bay tới.

- Hồn của Lam ở đâu, chỉ có ta biết!

Diêm Xuyên nói.

Lúc này, thân thể Lam dần dần hóa thành một chất lỏng.

Thắng!

Diêm Xuyên cầm lấy tinh thể màu xanh lam, thầm thở phào một tiếng.

Nhưng giây phút này, từ trong chất lỏng kia đột nhiên có một bàn tay duỗi ra. Bàn tay xuất hiện nmột cách quỷ dị, ầm ầm lao tới lồng ngực của Diêm Xuyên. Trong lòng bàn tay, sóng từ lực còn mạnh hơn gấp mấy lần so với lúc trước, dường như muốn trong nháy mắt xuyên thủng thân thể Diêm Xuyên.

- Không!

Hoàng nhất thời biến sắc, lập tức vọt tới. Nàng dùng đao chém về phía sóng từ lực kia.

Ầm!

Lực lượng khổng lồ khiến đao vỡ nát. Sóng từ lực ba ầm ầm đánh vào phía trên ngực Hoàng.