Tiên Quốc Đại Đế

Chương 1015: Trận Quyết Chiến Cuối Cùng

Phân thân của Hồng Quân đánh xuống một chưởng.

Ầm!

Tất cả biển máu ầm ầm sụp đổ xuống.

Trong nháy mắt Diêm Xuyên tiến vào biển máu, tiếp nhận một chưởng do Hồng Quân biếu tặng.

Ầm ầm ầm!

Biển máu rút nhỏ vô số, nhưng, một sức sống mãnh liệt lại dâng trào.

Phân thân của Hồng Quân đứng ở trên không, hai mắt híp lại, một mình tự nói:

- Bách Hoàng trí tuệ như vậy, phát ra ý nguyện vĩ đại sáng tạo thần thông thống trị kỷ thứ hai. Không biết kết quả thế nào. Ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng!

Bên ngoài, Thông Thiên chém nát phân thân của Hồng Quân, đột nhiên nhìn về phía bản thể của Hồng Quân.

Thông Thiên cầm lấy Tru Tiên Kiếm khẽ cau mày. Hắn không biết nên tiến lên hay không.

Đúng vào lúc này, mắt lớn của Thiên Số đột nhiên hạ xuống một đạo hồng quang. Hồng quang xông thẳng đến chỗ Thông Thiên.

Hồng quang di chuyển với tốc độ quá nhanh, trong nháy mắt đã bao phủ Thông Thiên ở bên trong.

- A!

Thông Thiên nhất thời sợ hãi không ngừng rống to.

Toàn thân hắn phát ra vô số ánh lửa ngút trời.

Bản thể của Hồng Quân khẽ nhíu mày:

- Ngươi muốn bám thân Thông Thiên, cùng ta quyết chiến? Không cần như vậy!

- Ồ?

Trong hư không truyền đến tiếng nghi hoặc của Sào.

- Lui về đi, ta sẽ để ngươi thoả mãn!

Hồng Quân thản nhiên nói.

Ầm!

Trong nháy mắt hồng quang vừa xông thẳng đến chỗ Thông Thiên liền quay ngược trở về. Trong chớp mắt nó đã trở lại trong mắt của Thiên Số.

Thông Thiên lập tức được tự do. Vẻ mặt hắn đầy đề phòng nhìn về phía mắt của Thiên Số.

Hồng Quân nhìn xung quanh một chút.

Xung quanh có vô số người đang chiến đấu. Hồng Quân vẫy trường kiếm trong tay một cái, thản nhiên nói:

- Thời gian bất động!

Rắc!

Tất cả mọi người xung quanh cương vực Thông Thiên đột nhiên dừng lại.

Mọi người đang chiến đấu, trong nháy mắt bị định trụ.

Một ít dung nham trùng thiên, cũng trong nháy mắt dừng lại trong không trung, gió nhẹ thổi một nửa, dừng ở nơi nào đó.

Tất cả dường như đều dừng hình lại.

Mặc dù lấy tu vi của Thông Thiên, lúc này cũng không nhúc nhích nổi, đứng nguyên tại chỗ.


Tất cả cương vực Thông Thiên, trong nháy mắt chợt trở nên yên tĩnh.

Khắp nơi nước biển giội đến, xông vào cương vực Thông Thiên, trong nháy mắt cũng dừng lại

Không gian, thời gian nơi này đều bị định trụ.

Trung Thiên Châu.

Sa Hoàng, Quyết, Yêu Thiên Thương đều nhất thời biến sắc.

- Thần thông thời gian? Đây chính là thần thông thời gian sao? Tất cả thời không thời gian đều bất động?

Yêu Thiên Thương kinh ngạc nói.

- Hồng Quân thật đáng sợ. Năm xưa hắn còn không lợi hại bằng ta. Bây giờ, hắn lại có thời gian bất động. Cho dù Thông Thiên cũng không chống đỡ được?

Hai mắt Quyết thoáng nheo lại, trong mắt loé ra một tia ngưng trọng.

Nam Ngoại Châu, Khổng Hoàng Thiên vẫn chú ý theo dõi cuộc chiến đấu ở Bắc Ngoại Châu.

Thần sắc hắn vẫn hờ hững, mãi đến tận lúc Hồng Quân làm thời gian bất động, trong mắt Khổng Hoàng Thiên mới loé ra một tia ngưng trọng.

- Chỉ riêng thần thông này, dưới thập ngũ trọng thiên, không ai địch nổi!

Khổng Hoàng Thiên trầm giọng nói.

Cương vực Thông Thiên.

Hồng Quân bất động thời không, tất cả mọi thứ đều bất động, chỉ có bản thân hắn vẫn có thể cử động.

Tinh không xoay tròn. Những vì sao cũng bất động.

- Thời gian bất động?

Âm thanh của Sào ngưng trọng nói.

- Sào, ta đã đến!

Hồng Quân trầm giọng nói.

Trong lúc đang nói chuyện, thân hình Hồng Quân chớp hiện một cái. Ngay sau đó, thân hình hắn cũng bắt đầu bất động.

Từ trong thân thể Hồng Quân chậm rãi xuất hiện một quang ảnh màu xanh lam. Dáng dấp của quang ảnh giống hệt với Hồng Quân.

- Nguyên thần xuất ra sao?

Nguyên thần của Hồng Quân từ trong thân xác bay ra, xông thẳng tới chỗ của mắt của Thiên Số.

Vèo!

Trong nháy mắt, nguyên thần của Hồng Quân đã xông vào trong mắt lớn.

Ầm ầm ầm!

Con ngươi trong mắt của Thiên Số đột nhiên phát sinh kịch biến.

Con ngươi biến thành hai màu sắc một đỏ một lam, hình thành một Âm Dương Ngư xoay chầm chậm trong mắt lớn của Thiên Số.

Ầm ầm ầm!

Từ bên ngoài cương vực Thông Thiên, mây đen cuồn cuộn phóng về bốn phương tám hướng trong thiên địa. Mây đen nhanh chóng mở rộng. Trong nháy mắt, toàn dương gian bị mây đen cuồn cuộn bao trùm. Cõi âm cũng bị vô số mây đen bao trùm. Một loại cảm giác núi mưa nổi lên, ép tới mức một nửa các tu giả trong thiên hạ không thở nổi.

Trung Thiên Châu.


Mắt Sa Hoàng lộ vẻ ngưng trọng:

- Khí phách Hồng Quân thật lớn. Hắn dám dùng nguyên thần tiến vào trong Thiên số. Hắn muốn ở trong Thiên số đối kháng với ý thức của Sào sao?

Cõi âm, Đại Tần Thành, thượng thư phòng.

Cương thi Diêm Xuyên ngồi ở trên ghế, nhắm mắt, không nhúc nhích.

Trong thư phòng, ngoài một đám hoàng hậu đang đứng, còn có một đám trọng thần.

Miêu Miêu ngồi ở trên bàn sách của Diêm Xuyên.

Miêu Miêu ngẩng đầu nhìn lên trời. Tuy rằng cách nóc nhà, nhưng dường như Miêu Miêu vẫn có thể nhìn thấy mây đen cuồn cuộn trên bầu trời.

Ánh mắt Miêu Miêu lộ vẻ lo lắng.

- Miêu Miêu, ngươi làm sao vậy?

Tử Tử tiến lên ôm lấy Miêu Miêu.

- Không biết. Ta bỗng nhiên cảm giác rất sợ hãi!

Miêu Miêu nhìn lên mây đen trên không trung sợ sệt nói.

- Không phải sợ. Có chúng ta ở đây sẽ không có chuyện gì!

Tử Tử an ủi.

- Tại sao Diêm Xuyên bỗng nhiên lại không nói gì? Ta muốn biết, bên kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy!

Miêu Miêu lo lắng nói.

- Bên kia khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó. Hiện tại phu quân không có tâm tư nói chuyện, không nên làm phiền hắn!

Tử Tử an ủi.

- Nhưng đã phát sinh ra chuyện gì? Tại sao một chút tin tức cũng không có!

Miêu Miêu lo lắng nói.

Các thần cũng cảm thấy lo lắng.

Lúc này, Lưu Cương bước vào thư phòng.

- Lưu đại nhân, xảy ra chuyện gì vậy?

Quỷ Cốc Tử lập tức hỏi.

- Tiên sinh, cương vực Thông Thiên thật sự đã xảy ra chuyện. Hán vệ ở bên ngoài cương vực Thông Thiên truyền tin tức đến, Hồng Quân bất động tất cả thời gian của cương vực Thông Thiên. Tất cả đều bất động, nguyên thần của Hồng Quân tiến vào mắt của Thiên Số.

Lưu Cương nói.

- Cái gì?

Trong thư phòng sắc mặt mọi người biến đổi.

- Đây là trận quyết chiến cuối cùng rồi! Sào, Hồng Quân?

Quỷ Cốc Tử nhíu mày nói.

Cương vực Thông Thiên, thời gian bất động!

Trong mây đen cuồn cuộn, con ngươi của Thiên Số với hai màu hồng lam hình thành một Âm Dương Ngư cực lớn.

Bên ngoài, chẳng biết Điệp Hậu đã xuất hiện từ lúc nào. Mắt nàng nhìn về phía mắt của Thiên Số, loé ra một tia lo lắng.

Đại Tần Thành, Miêu Miêu nhìn mây đen đầy trời, ánh mắt cũng lộ vẻ sợ sệt.

Dương gian Nam Ngoại Châu, Hoàng Thiên Điện, thần sắc Khổng Hoàng Thiên ngưng trọng nhìn về phía bắc.

Trung Thiên Châu.

Trong một sơn cốc có bảy nam tử đang đứng. Mỗi người đều mặc đạo bào. Màu sắc trên y phục theo thứ tự là hồng màu da cam lục thanh lam tím. Phía sau lưng bảy vị nam tử đều đeo một cái hồ lô lớn.

Trong đó có Mộng Tam Sinh mặc áo tím mà Diêm Xuyên có biết. Nam tử mặc y phục màu vàng chính là Sát Đế.

Mắt bảy người nhìn về phía nam. Trong mắt mỗi người loé lên một tia ngưng trọng.

- Đại huynh, Hồng Quân này, có vẻ như trước đây chúng ta đã khinh thường hắn!

Mộng Tam Sinh trầm giọng nói.

Nam tử áo bào đỏ dẫn đầu gật đầu một cái:

- Hồng Quân? Hắn cũng là một kỳ tài hiếm có!