Bất quá hiện tại, người dẫn đầu Huyễn Ma Giáo không phải Mộng Lưu mà là một vị nữ tu Kim Đan hậu kỳ khác. Tất cả mọi chuyện đều phải nghe theo nàng phân phó. Nếu ma nữ Mộng Lưu có ý nghĩ gì đó đều phải xin nàng ra chỉ thị, chính mình không được làm chủ.
- Thiên Vân sư tỷ, nếu như Thiên Vũ tới đây, chúng ta nên rời khỏi đây trước hay không, đỡ đụng phải hắn.
Ma nữ Mộng Lưu thấp giọng nói với nữ tu Kim Đan hậu kỳ kia.
Ma nữ Thiên Vân thản nhiên nói:
- Nơi này là nội cảnh Thiên Tâm Các, tuy Thiên Vũ là kỳ tài một đời, cũng không phải hạng người càn quấy, làm sao vô duyên vô cớ tìm chúng ta gây phiền phức?
Rất dễ hiểu, Thiên Vân còn chưa biết Mộng Lưu và Tô Triệt có quan hệ, cũng không biết Chân Chân phía sau vốn là đệ tử chân truyền thuộc về Thiên Huyền Tông. Việc này đều là hành động của cá nhân Mộng Lưu, không có công khai trong nội bộ Huyễn Ma Giáo.
Ngồi đối diện với đám người Huyễn Ma Giáo đều là tu sĩ Kim Đan Thiên Tâm Các, trong đó có một nam sĩ trung niên Kim Đan hậu kỳ ôn hoà cười nói:
- Các vị không nên lo lắng, hai ngày trước chúng ta nhận được tin tức, Thiên Vũ tiến nhập nội cảnh môn phái chúng ta tản bộ. Trong khi đó không gây tổn thương bất cứ kẻ nào. Rất rõ ràng, đương nhiên hắn có mục đích khác, nhưng sẽ không vô duyên vô cớ gây khó phiền phức.
Thế nhưng, vừa nói xong, sắc mặt bọn họ đột nhiên biến đổi, bởi vì thông qua thần thức có thể thấy, ông nội kia vừa đi vào trong cửa hàng này đứng bên ngoài đại sảnh!
Ánh mắt ma nữ Thiên Vân lạnh lẽo, lập tức chất vấn:
- Mộng Lưu, ngươi gây thù oán gì với Thiên Vũ?
- Chưa tới mức thù oán.
Sắc mặt ma nữ Mộng Lưu đã trắng bệch, không hề lo lắng trả lời:
- Từng có một lần quan hệ, nhưng ta chịu thua thiệt nhiều, hơn nữa. . .
- Là cái gì?
Thiên Vân sốt ruột, không khỏi quát lớn:
- Nói mau!
- Mộng Trân từng là đệ tử chân truyền của Thiên Huyền Tông.
Mộng Lưu liếc mắt nhìn Chân Chân, cúi đầu không dám nhìn Thiên Vân.
Bị vây tại Huyễn Ma Giáo hơn mười năm, Chân Chân sớm bị ép thay đổi tên tuổi, thuận theo sư phụ đổi tên thành Mộng Trân.
- Mộng Trân!
Lần này, đừng nói là Thiên Vân và người Huyễn Ma Giáo, ngay cả những người Thiên Tâm Các phía đối diện đều biến sắc. Tất cả mọi người không phải kẻ ngốc, trong nháy mắt đoán được, Mộng Trân này chắc chắn bị Mộng Lưu ép bức mới có thể đầu nhập Huyễn Ma Giáo.
Bản thân nàng từng có quan hệ với Thiên Vũ, đồng thời cướp đoạt đệ tử chân truyền của Thiên Huyền Tông, hôm nay, Thiên Vũ đến nơi này lại đúng lúc gặp chuyện này sao có thể khoanh tay đứng nhìn.
- Phiền phức, phiền phức lớn!
Trong lòng tất cả mọi người hoảng loạn, Thiên Vũ đã từng tự tay đâm chết hai đại Nguyên Anh Thái Ất Mông, giết chết Kim Đan tựa dễ như trở bàn tay.
- Ngươi thực là. . .
Thiên Vân chau mày, trừng mắt lớn tiếng mắng Mộng Lưu:
- Phá hỏng đại sự của ta!
Quở mắng nhiều cũng không còn kịp, bởi vì Tô Triệt đã bước vào phòng quý khách xuất hiện trước mặt mọi người.
- Đừng nói ta quỷ quái như vậy.
Trong lòng Tô Triệt thừa nhận:
- Ta còn chưa ôn dịch tới mức độ này.
- Sắp rồi.
Lão Hắc cười tà ác. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tô Triệt chậm rãi đi vào phòng quý khách, đầu tiên liếc mắt nhìn ma nữ Mộng Lưu, sau đó, ánh mặt đặt trên khuôn mặt Chân Chân.
Trong phòng một mảnh yên lặng, hắn không mở miệng nói không ai dám liều lĩnh lên tiếng trước.
Chỉ có thể nói, cái tên Thiên Vũ quá mức cường thế, tuy rằng biết rõ hắn không lạm sát người vô cớ, nhưng tin đồn liên quan về hắn mỗi một sự kiện đều kinh thiên động địa, chấn động thế gian. Những người ở đây, căn bản không cùng đẳng cấp với hắn.
- Mộng Lưu, Chân Chân đi theo ta.
Tô Triệt trầm giọng nói, hoàn toàn không để ý tới những người khác.
Chân Chân nhẹ nhàng đứng dậy, chậm rãi đi tới bên cạnh Tô Triệt, không ai dám ngăn cản.
Còn Mộng Lưu, sắc mặt nàng trắng bệch, ánh mắt kinh hoàng nhìn về phía Thiên Vân sư tỷ, im lặng cầu xin sư tỷ cứu giúp chính mình. Cuộc đời này, chính mình chỉ còn sống được 90 năm, nếu như trở thành tù nhân của Thiên Huyền Tông, ngay cả khoảng thời gian sung sướng cuối cùng đều không thể hưởng thụ, thực sự không bằng chết ngay lập tức.
Thân là sư tỷ của Mộng Lưu, chuyện này lại mang theo cả đoàn người, mặc dù trong lòng Thiên Vân kinh hãi, cũng chỉ có thể gắng sức đứng dậy, cung kính thi lễ ân cần hỏi thăm:
- Huyễn Ma Giáo Thiên Vân bái kiến Thiên Vũ tiền bối.
Tu Chân Giới thực lực vi tôn, cho dù tuổi tác của Thiên Vân lớn hơn so với Tô Triệt gấp mười lần, vẫn phải tôn xưng một tiếng tiền bối.
Những người khác cũng vội vàng đứng dậy, cùng nhau ân cần hành lễ đối với Tô Triệt.
Tô Triệt nhẹ nhàng gật dầu, nói với Thiên Vân:
- Ta muốn dẫn Mộng Lưu đi, ngươi định ngăn cản sao?
- Vãn bối không dám.
Thiên Vân lại thi lễ:
- Vãn bối biết, Mộng Lưu có chút hành động xúc phạm tới tôn nghiêm của quý phái, chỉ là muốn thay nàng cầu xin, hỏi tiền bối một chút, chuyện này có thể đổi cách giải quyết không, chúng ta mong muốn quý phái bao dung và bồi thường thích đáng với bản thân Chân Chân, không biết Thiên Vũ tiền bối có thể chấp nhận không?
- Không thể!
Tô Triệt nhẹ giọng, chỉ trả lời hai chữ, không cần bàn cãi, nói rõ cách giải quyết khác không được.
Thiên Vân quay mặt đi, quay về phía ma nữ Mộng Lưu lắc đầu cười khổ, với ý tứ: Ta đã gắng hết sức mình, nhựng không thể giúp ngươi. . .
- Sư tỷ. . .
Sắc mặt Mộng Lưu thê lương giống như sắp bước lên pháp trường, toàn thân từ trên xuống dưới mỗi một vị trí đều tràn đầy khí tức tuyệt vọng bi thương, Chân Chân đứng bên cạnh Tô Triệt, tâm tình phức tạp không gì sánh được, nhưng lại nhẹ giọng nói:
- Đa tạ sư tổ cứu giúp.
- Nhiều năm như vậy, ngươi không có cơ hội trốn sao?
Tô Triệt tùy ý hỏi.
- Đệ tử bị Mộng Lưu sử dụng loại huyết hồn chú, trốn thoát không quá trăm dặm, nàng chỉ cần khẽ động tâm niệm là có thể cướp đi tính mạng của ta.
Chân Chân nhỏ giọng trả lời đồng thời trong lòng cảm khái nghìn vạn lần: Mười năm trước, ta từng truy sát hắn, hiện tại lại dựa vào hắn cứu giúp, còn gọi hắn là sư tổ. . .
Trong lòng không gì không phục, chỉ là cảm thấy tâm tình hoảng hốt giống như cảnh trong mơ.
Mười năm ngấm ngầm chịu đựng, cũng có thể khiến nàng thành thục hơn rất nhiều, trầm ổn rất nhiều.
- Huyết hồn chú?
Khóe miệng Tô Triệt nhếch lên tươi cười đưa tay vẫy gọi Mộng Lưu:
- Qua đây giải trừ cho nàng đi.
- Thiên Vũ tiền bối, giải trừ Huyết hồn chú cực kỳ phức tạp, ở chỗ này không thích hợp.
Mộng Lưu như sơn dương đợi làm thịt, rụt rè nhỏ giọng trả lời.
- Tốt.
Tô Triệt khẽ gật đầu, nhìn mọi người xung quanh nói:
- Các ngươi có hai lựa chọn, để Mộng Lưu và Chân Chân đi theo ta, hoặc tất cả đám người các ngươi cùng theo ta. Trong thời gian mười tức, các ngươi tự mình giải quyết.
Oh?
Mười mấy người Huyễn Ma Giáo và Thiên Tâm Các cùng lúc kinh hãi, nhất thời có người sợ hãi nói với Mộng Lưu:
- Mộng Lưu làm người phải có trách nhiệm. Chính ngươi gây lên phiền toái, không nên liên lụy tới chúng ta.