Tô Triệt nói, đối với lời nói của Hoa Quang chân nhân tự nhiên không chút nghi ngờ.
Bên kia, Phong Vận truyền âm nói với Thái Võ:
- Thái Võ đạo huynh, khí linh thông minh đi nữa cũng chỉ là khí linh, thường thường đều có một khuyết điểm cho dù mất đi hi vọng vẫn cố chấp. Đạo lý mà nó đã nhận định thì cho dù chúng ta nói như thế nào đi nữa cũng đừng nghĩ làm dao động được tâm ý của nó. Ta cho rằng, không bằng lấy thủ đoạn mạnh mẽ chinh phục nó, nếu được thì Phong Vận ta nguyện ý trợ giúp ngươi một tay. Thế nhưng ngoại trừ ước định ban đầu, những bảo tàng bên trong Cự Phú cung phải chia đều cho ta.
- Đâu có!
Thái Võ truyền âm trả lời:
- Đối với ta mà nói, Cự Phú mới là chính, những thứ khác đều là vật tùy thân, chia đều với ngươi mới chính là công đạo.
- Vậy liền động thủ đi.
Biểu tình Phong Vận tức thì ngưng trọng.
- Cự Phú chi linh, ngươi đã không muốn phối hợp như vậy thì ta liền chứng minh một chút thực lực của bản thân ta với ngươi a.
Thái Võ quay lại đại môn hô lên:
- Thái Võ ta, đã định trước là người có thể phi thăng Linh giới, tuyệt đối là người có thể xứng với ngươi!
Dứt lời, hắn vận chưởng, phóng ra kình khí sắc bén như đao bổ về phía đại môn.
Mềm không được vậy thì cũng chỉ có thể mạnh bạo.
Thái Võ xuất lực nhưng Phong Vận vẫn chưa động đậy, hắn muốn im lặng xem kỳ biến.
Trong lòng Phong Vận hiểu rõ, Cự Phú chính là chí bảo phòng ngự bài danh đệ nhất trong Tu Chân Giới, cho dù là ở trạng thái vô chủ, cũng không có khả năng dưới sự công kích của hai ba người mà phá vỡ kết giới phòng hộ của nó. Thái Võ lão nhi, ngươi chờ xem. Thái Võ xuất ra đao mang bằng kình khí màu hồng, hóa thành thân đao, nhìn tư thế của hắn, dường như là hắn muốn mạnh mẽ phát kết giới, mở ra đại môn của Cự Phú.
Kỳ thực, một kích này chỉ là để thử mà thôi, còn không dùng tới cực phẩm linh bảo "Thái Võ Thần Nhận" của hắn, mà hắn cũng không có thi triển lực công kích cường hãn nhất của mấy đại thần thông.
Oanh!
Đao mang đánh vào bình chướng màu vàng, Thái Võ lão tổ lại bị bắn ngược trở về, cung điện Cự Phú cũng kịch liệt co rút lại, từ độ lớn vạn trượng, rất nhanh liền thu nhỏ tới trăm trượng.
Không hề nghi ngờ, đối với một kiện pháp bảo phòng ngự mà nói, thể tích thu lại càng nhỏ, lực phòng ngự lại càng tập trung, hiệu quả phòng ngự lại càng mạnh.
Một tòa cung điện lớn như vậy, đối với nhân loại mà nói, chính là một vật chỉ có thể chiêm ngưỡng từ xa. Cự Phú chi linh phi thường thông minh, hiểu được lực công kích mạnh yếu của địch nhân, tùy thời cũng có thể điều chỉnh trạng thái của mình.
- Cự Phú chi linh, một kích vừa rồi chỉ là cảnh cáo, ta thực sự không muốn động thủ với ngươi. Hi vọng ngươi không nên ép ta...
Trong khi nói chuyện, Thái Võ lấy ra một trường đao đỏ sậm vô cùng khoa trương, đây chính là pháp bảo "Thái Võ Thần Nhận" đã thành danh từ lâu của hắn, một kiện cực phẩm linh bảo.
Từ biểu hiện của Cự Phú, cho dù dùng cực phẩm linh bảo công kích cũng không có khả năng phá vỡ phòng ngự của thượng phẩm bảo khí, dù sao cấp bậc kém nhau quá nhiều, nhưng không nên quên, mỗi một kiện pháp bảo đều phải dựa vào Nguyên Anh tu sĩ có tu vi cường hãn thôi động, sẽ phát huy ra uy lực lớn hơn bản thân nó gấp vào lần, thậm chí là lớn hơn gấp bội.
Cự Phú lại ở trong trạng thái vô chủ, không có người thôi động, không có người nắm trong tay, chỉ dựa vào lực của khí linh, ai không biết trong mấy nghìn năm qua, nó chỉ còn một ít năng lượng tàn dư để phòng ngự mà thôi.
Đông! Đông! Đông!
Đối với ngôn ngữ uy hiếp của Thái Võ, Cự Phú lập tức đáp lại, thanh âm mờ ảo ngâm xướng lại lần nữa vang lên, giống như trong cung điện có ngàn vạn ca cơ đang cùng nhau ca xướng:
- Cự Phú có chủ, oanh sát Thái Võ...
Oanh!
Không đợi Thái Võ phản ứng, Cự Phú không ngờ bay lên cao, hung hăng hạ xuống, giống như thái sơn áp đỉnh.
Tuy là pháp khí phòn ngự, thế nhưng không thể không nói còn có thể dùng để đập người a.
- Cự Phú có chủ, oanh sát Thái Võ...
Bởi vậy có thể thấy được, tính tình của Khí linh tương đối bưu hãn, nói đập liền đập, quản ngươi có phản là Nguyên Anh lão tổ hay không.
Sưu!
Thái Võ hiểu được lợi hại, không dám ngạnh kháng, trong nháy mắt phi thân ra ngoài mấy trăm trượng, đúng lúc tránh thoát.
Bởi vì hắn biết, trọng lượng của Cự Phú so với ngọn núi khi nãy không kém bao nhiêu, trong Tu Chân Giới hiện tại không ai có thể bằng vào thực lực bản thân mà nhấc lên một vật có trọng lượng như thế.
Nếu như bị một vật nặng đập vào đầu thì sẽ là cảnh tượng ra sao a?
Đáp án đương nhiên không cần phải bàn cãi, không ai nguyện ý nếm thử.
Chỉ là, chuyện này cũng không nói lên Thái Võ không có biện pháp. Thu phục pháp bảo, không phải chỉ cậy mạnh mà còn kỹ xảo nữa, dù sao, ngươi cần phải đem một thứ hoàn hảo thu phục lấy chứ không phải thu phục một thứ tổn tại tới mức sắp bị hủy diệt a.
- Ha ha, tốt!
Thái Võ không tức giận mà ngược lại ngửa mặt lên trời kêu to.
- Thứ ta muốn chính là tính tình như thế này, vô cùng thích hợp với ta a.
Tuy rằng hiện tại hắn xuất toàn lực đối kháng với Cự Phú không có một chút hiệu quả nào, thế nhưng hắn đối với bản thân mình vẫn có lòng tin vô hạn.
Chỉ cần có thể có được một kiện thượng phẩm bảo khí, nỗ lực nhiều hơn thế cũng là đáng giá.
Phong Vận một mực khoanh tay đứng nhìn, y theo như lời hắn và Thái Võ ước định, hắn vào thời khắc mấu chốt mới xuất thủ tương trợ, tỷ như nói: vào lúc Cự Phú muốn chạy thoát, hắn phải giúp đỡ chặn lại, hoặc lại xuất hiện kẻ khác tới tranh đoạt hắn phải xuất thủ ngăn cản.
Thế nhưng dự định chân chính trong lòng hắn cũng chỉ có hắn mới biết rõ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Khai Thiên trảm!
Thái Võ quát lớn một tiếng, huy động Thái Võ Thần Nhận trong tay, một lần nữa xuất ra một loại thần thông.
Hô hô hô.
Trên bầu trời nhất thời hiện ra hơn mười đao phong hồng sắc lớn vài chục trượng, tuy rằng là do thần thông tạo thành, thế nhưng đều giống như thực chất. Uy lực của mỗi một đạo đao phong đều có thể bổ một ngọn núi nghìn trượng thành hai nửa, hơn nữa lại mười đạo đao phong hợp lại với nhau, tựa hồ thật có thể phá vỡ bầu trời tạo thành một cái động lớn, vĩnh viễn đều không thể khép lại.
Thái Võ biết cho dù vậy cũng không thể phá được lớp phòng ngự mạnh mẽ của Cự Phú. Chỉ là lực đạo này chỉ giống như một lần gõ xuống mà thôi, cho dù tiếp tục thêm vài lần nữa, thậm chí hơn ngàn lần cũng không nhất định có thể hàng phục được nó. Thượng phẩm đạo khí mà, nên như vậy!
Ông... Hơn mười đạo đao phong gào thét mà đi, địa điểm chính là đại môn của Cự Phú cung.
Thế nhưng biến cố ngoài ý muốn lại xuất hiện.
Lúc này, Cự Phú cung không ngờ lại không có ngạnh kháng, mà là đột nhiên co rút lại trong nháy mắt biến thành một tòa cung điện bỏ túi, giống như một kiện hàng thủ công mỹ nghệ tinh xảo, né ngang mười trượng là có thể tránh được đao phong chém tới.