Tô Triệt không tiếng động cười cười, tạm thời không nói tiếng nào.
Thiên Lô Phong Phó Văn Phi, Thiên Vật Phong Vũ Trạch, Thiên Hoa Phong Nam Hinh, Huyền Uyên Phong Linh Tuyết. Bốn vị Kim Đan chân truyền này, may mắn thế nào lại đụng vào cùng một chỗ, càng là ngăn Tô Triệt ở trong một cửa hàng trên Vật Hoa Phong, kế tiếp, bọn họ sẽ làm tính toán gì?
Tứ đại Kim Đan chân truyền nói chuyện, đồng thời chút ít đệ tử nội môn đi theo đằng sau kia đã theo khe khẽ nói nhỏ.
- Quả nhiên vẫn chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, sao có năng lực thiết lập Bách chiến lôi đài chứ?
- Ta phỏng chừng, thắng hơn mười trường sẽ bị thua.
- Hơn mười trường cũng là vận khí tốt, tùy tiện một vị sư huynh Kim Đan chân truyền lên lôi đài, trò khôi hài này sẽ xong.
- Chưởng Giáo Chí Tôn và Thái thượng trưởng lão đều là nghĩ như thế nào vậy, tu vi như vậy sao có thể thủ được Bách chiến lôi đài?
Những lời này, Tô Triệt thông qua thần thức bản thân, tất cả đều nghe được rất rỏ ràng, bất quá, nhưng trong nội tâm lại không chút tức giận nào, bọn họ cũng chỉ là nói ra ý nghĩ cùng nghi vấn trong lòng, cái này đều không coi vào đâu.
- Vài vị sư huynh sư tỷ, nếu như không có việc gì, ta liền cáo từ, còn phải đi cửa hàng khác mua một ít đồ.
Tô Triệt chắp tay nói ra.
- Đừng nóng vội a, Tô sư đệ.
Vũ Trạch chính là Thiên linh căn hỏa hệ, tính tình hơi tục tằng, nói chuyện cũng rất trực tiếp:
- Ngươi cả ngày tránh ở đỉnh Huyền Cơ Phong không ra, muốn gặp ngươi một lần, thật sự không dễ dàng, sư huynh ta tuyệt đối không bỏ được thả ngươi đi.
Nam Hinh bưng miệng cười nói:
- Võ sư huynh, hắn cũng không phải một nữ hài tử, ngươi có cái gì không bỏ được. Chớ không phải là, ngươi còn có nhã hứng nào đó ở phương diện khác?
- Ha ha...
Những lời này đưa tới mọi người cười vang.
Tô Triệt nhướng mày, cực kỳ phản cảm những lời vui đùa như vậy. Đương nhiên, trong nội tâm cũng tinh tường, mục đích bọn họ tới đây, cũng chính là vì chọc giận mình, tốt nhất có thể khiến cho tâm tình mình không khống chế được, sớm hướng bọn họ khiêu chiến.
Kể từ đó, bọn họ cũng có cơ hội, tiến hành hiểu rõ cùng phân tích đối với các phương diện năng lực của mình. Thừa dịp trong khoảng thời gian bách chiến chưa tới này, cũng có thể nghĩ ra được phương pháp khắc chế.
Tri kỷ tri bỉ, mới có thể bách chiến bách thắng. Đạo lý này, mỗi người đều tinh tường. Cùng nhân phẩm của bọn hắn ngược lại là không có quan hệ trực tiếp, chỉ là một loại sách lược mà thôi...
Tô Triệt chẳng muốn hao phí tâm cơ cùng bọn họ, dứt khoát đem lời làm rõ, cao giọng nói ra:
- Ý tứ của các sư huynh sư tỷ, trong nội tâm của ta rất rõ ràng. Vậy thì nói thẳng một câu, để sau này không có kẻ nào rãnh rổi tới làm phiền ta nữa. Trước bách chiến, ta sẽ không luận bàn cùng bất luận kẻ nào. Nếu ai có lá gan tư đấu trong sơn môn, hiện tại có thể động thủ đối với ta.
Lời vừa nói ra, trong tràng lập tức lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người cũng không nghĩ tới, tính cách của Tô Triệt dĩ nhiên là gọn gàng dứt khoát như thế, lời nói cũng không hề cố kỵ, hoàn toàn không để ý tới mặt mũi của vài vị Kim Đan chân truyền.
Kiêu ngạo? Hay là thẳng tính? Trong lúc nhất thời, thật đúng là phân không quá rõ ràng.
- Nếu như muốn động thủ, liền đi ra ngoài cửa hàng, chớ để ảnh hưởng tới việc buôn bán của người ta. Ta đi ra ngoài, chờ các ngươi một phút đồng hồ.
Dứt lời, Tô Triệt nhấc chân bước đi.
Một ít đệ tử chân truyền và đệ tử nội môn ngăn cản ở phía trước, vô ý thức né tránh qua hai bên, lập tức nhượng ra một cái lối đi.
Lại không người nào dám ngăn trở Tô Triệt.
Tất cả mọi người không phải người ngu, ai cũng sẽ không chủ động vi phạm môn quy không cho phép tư đấu trong tông môn, nhất là thời kỳ cực kỳ mẫn cảm này.
Ra khỏi Trân Bảo Phường, Tô Triệt lẻ loi một mình đứng ở giữa đất trống, bên ngoài cửa hàng, đã vây tụ mấy trăm đệ tử, đều là nghe nói qua đại danh của Tô Triệt, lúc này mới nhìn thấy chân dung. Nguồn truyện: Truyện FULL
Năm ngày trước, chuyện Bách chiến lôi đài vừa ra, đã được môn phái phát ra thông cáo chính thức, làm như vậy là để nhắc nhở tất cả đệ tử chân truyền, trong vòng hai tháng, ai cũng không được phép rời khỏi sơn môn, mỗi người đều phải làm tốt chuẩn bị ứng chiến.
Chuyện này, ở trong Thiên Huyền Tông nhấc lên sóng to gió lớn, bởi vì, thân phận thủ tịch chân truyền, gần ngàn năm chưa từng xuất hiện qua một cái.
Bốn trăm năm trước, ngược lại có một đệ tử tuyệt thế thiên tài, được cho phép thiết lập Bách chiến lôi đài, chỉ là, đánh đến trận thứ chín mươi hai, lại bị thua ảm đạm, cũng không hái được vòng nguyệt quế thủ tịch.
Lúc ấy, người đánh bại đệ tử thiên tài này, lại chỉ là một đệ tử chân truyền bình thường, tu vi không xuất chúng, chỉ là bởi vì, thuộc tính công pháp cùng pháp bảo, vừa vặn khắc chế thiên tài đệ tử này, khiến cho một thân năng lực của hắn, ngay cả ba bốn thành cũng không phát huy được.
Đây cũng là nói, trên đời này, không có khả năng tồn tại thần thông vô địch tuyệt đối, không có khả năng tồn tại người tuyệt đối vô địch, ngươi có thể chiến thắng một Kim Đan sơ kỳ, lại có thể bị một Trúc Cơ hậu kỳ có thuộc tính tương khắc đả bại.
Trời sinh vạn vật, cuối cùng có tương sinh tương khắc, chính là đạo lý này.
Năm đó thiên tài tuyệt thế kia, mặc dù không có thể lấy được bách chiến bách thắng, nhưng mà kỳ thực lực, phong thái của hắn, đảm phách của hắn, vẫn là khuất phục vô số người, được xưng tụng tuy bại nhưng vinh.
Người này, chính là đương kim Chưởng Giáo Chí Tôn của Thiên Huyền Tông.
Giờ khắc này, Chưởng Giáo Chí Tôn lại chủ động làm ra chỉ thị, mệnh lệnh Tô Triệt thiết lập Bách chiến lôi đài, trong chuyện này, lại có dụng ý gì?
Giờ phút này, những người vây xem đều nghị luận lên.
Có người nói:
- Năm đó, lúc Chưởng Giáo Chí Tôn thiết lập Bách chiến lôi đài, tu vi cũng đã là Kim Đan sơ kỳ, Tô Triệt mới chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, không biết có thể chống được mấy trường?
- Mấy trường cũng không sao cả, có thể có được vinh hạnh đặc biệt này, vốn là một loại chứng minh trên thực lực.
- Đúng vậy, hắn chỉ là linh căn song thuộc tính, lại không đến hai mươi tuổi liền tấn cấp Trúc Cơ hậu kỳ, chỉ bằng điểm này, cũng đã vượt qua Chưởng Giáo Chí Tôn năm đó...
- Há dừng lại ở Chưởng Giáo Chí Tôn, cả Tu Chân Giới, cũng chỉ có Vô Cực Môn Thiên Âm mới có thể đánh đồng a?
- Thiên Âm cũng kém một bậc a? Ta nhớ được, Thiên Âm hẳn là hai mươi mốt tuổi mới tới Trúc Cơ hậu kỳ, hai mươi sáu tuổi kết thành Kim Đan... Đúng vậy a?
- Đúng vậy.
Nói đến đây, đã có người la lớn:
- Tô sư huynh, đến ngày bách chiến, ta sẽ đi cổ vũ cho ngươi.
Một người mở miệng, lập tức dẫn phát vô số người đi theo:
- Tô sư huynh, bách chiến bách thắng, thay đệ tử nội môn chúng ta sáng tạo một cái kỳ tích.
- Tô sư huynh, chúng ta đều chờ đợi xưng ngươi là Thủ tịch chân truyền đại sư huynh.
- Bách chiến chân truyền, bách chiến bách thắng.
- Tô sư huynh...
Tô Triệt đứng ở giữa đất trống, chỉ có thể mỉm cười hướng mọi người liên tục đáp lễ.