Tiên Ngục

Chương 165: Pho tượng cùng cái hộ (thượng)


Giờ khắc này, lão Hắc cũng có chút ít đau đầu.

Lúc này, ba người Tô Triệt xuyên qua một mảnh lùm cây, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, phía trước là một khu vực thật lớn, đã không có cây cối rậm rạp, biến thành vô số cột đá đồ đằng cao tới mấy trượng, hợp thành một thạch lâm do người kiếm tạo.

Không hề nghi ngờ, trong thạch lâm nhất định là nguy cơ trùng trùng, khẳng định nguy hiểm hơn vô số lần so với trong rừng cây.

Phạm vi Thạch lâm bao trùm rất lớn, ba người Tô Triệt đi đến nơi này, lúc này lại thay đổi phương hướng đã không còn kịp rồi, nhất định sẽ bị những người đằng sau kia đuổi theo.

Cái này nên làm thế nào cho phải?

- Phiến thạch lâm này, tuyệt đối không thể đi vào.

Phỉ Vân không chút do dự nói:

- Tô Triệt, ta tới ngăn những người đằng sau kia, ngươi hướng bên kia chạy đi.

Thời điểm nói ra những lời này, nội tâm của Phỉ Vân cũng vô cùng chua xót: không thể tưởng được, nhanh như vậy đã phải phân biệt cùng hắn, hơn nữa là vĩnh không tương kiến...

Truy binh buông xuống, Tô Triệt cũng không kịp tinh tế giải thích cái gì, chỉ có thể đột ngột nói:

- Nếu hai người các ngươi tin được ta, liền phong bế nghe nhìn, phong bế tri giác, ta liền có biện pháp mang theo các ngươi tránh được tràng nguy cơ trước mắt này.

- Thật sự?

Phỉ Vân kinh hỷnói ra, đối với năng lực của Tô Triệt là không hề nghi vấn.

Tô Triệt gật gật đầu, trầm giọng nói:

- Nếu không tin được ta, vậy thì xin lỗi nhị vị, ta chỉ có thể lựa chọn một mình ly khai.

- Ta đương nhiên tin ngươi.

Phỉ Vân không hề do dự, lập tức nhắm hai mắt lại, phong bế các loại cảm quan toàn thân, kể từ đó, cùng trạng thái hôn mê không có gì khác nhau.

Tô Triệt đỡ bờ vai của nàng, miễn cho nàng ngã sấp xuống, lại nhìn về phía Trịnh Dung:

- Trịnh sư huynh quyết định như thế nào?

Vừa mới cùng Phỉ Vân truyền âm nói chuyện qua với nhau, Trịnh Dung đã biết thân phận tính danh của nàng.


Trong mắt Trịnh Dung hiện lên một chút do dự, trong nội tâm minh bạch, Tô Triệt đưa ra yêu cầu như vậy, chính là không muốn người khác biết bí mật nào đó của hắn. Chỉ là nói thật ra, phong bế tri giác, kia chính là cái mạng nhỏ của mình hoàn toàn giao cho Tô Triệt, cùng hắn cũng không phải sinh tử chi giao, sao có thể có thể đơn giản tín nhiệm hắn.

Nhưng mà, nguy cơ trước mắt, không cho phép hắn suy nghĩ nhiều; hơn nữa, Phỉ Vân đã làm gương mẫu...

- Liều mạng.

Trịnh Dung hạ đủ nhẫn tâm, trong đầu thoáng hiện hình ảnh Tô Triệt thân mật cùng những dây leo kia:

- Tiến vào Tiểu Di Tiên Cảnh, tỷ lệ sống sót vốn là cực kỳ bé nhỏ, lựa chọn tin tưởng một kỳ nhân như hắn, tỷ lệ sinh tồn ngược lại sẽ lớn hơn, có thể đánh cuộc, đáng giá đánh cuộc.

Pằng.

Động tác của hắn càng thêm dứt khoát, một chưởng đập trúng bộ não của mình, đập mình hôn mê bất tỉnh. Cũng may, tu luyện giả ra tay rất có chừng mực, cũng có kỹ xảo, loại ngất đi này sẽ không cấu thành thương tổn gì đối với mình, hơi chút kích thích thoáng một chút là có thể tỉnh lại.

Lần này, ngược lại là Tô Triệt bị ngây ngẩn cả người, trong nội tâm khen:

- Làm việc quả quyết, thời khắc mấu chốt có can đảm đánh cuộc, là một nhân vật.

Đương nhiên, Tô Triệt cũng có thể đoán được, Trịnh Dung cũng là hướng mình tỏ thái độ, thà rằng thật sự ngất đi, cũng sẽ không tùy ý tìm hiểu bí mật của mình.

Tô Triệt nhanh chóng thu hai người vào trong Tiên Ngục, một khi vào trong Tiên Ngục, lão Hắc có thể tiến một bước phong bế tất cả cảm giác của bọn họ, cũng không lo lắng bị bọn họ phát hiện bí mật Tiên Ngục.

Huống hồ, có thả bọn họ ra hay không, hiện tại cũng không nóng nảy quyết định.

Tô Triệt vừa mới thu Phỉ Vân và Trịnh Dung vào trong Tiên Ngục, mười sáu người bên kia đã đuổi theo đến.

- Không phải ba người sao? Như thế nào chỉ còn một cái?

Có người thấp giọng hỏi.

Mục quang tu sĩ nảy sinh ác độc, nhìn chằm chằm vào Tô Triệt suy đoán nói:

- Hai người khác có thể tiến nhập vào phiến thạch lâm này, bất quá, ba người bọn họ dùng người này cầm đầu, bảo vật rất có thể đều ở chỗ của hắn.

- Cái này rất tốt.

Những người khác yên lòng, hợp thành trận hình nửa vòng tròn vây quanh tới Tô Triệt.

Nhưng Tô Triệt lại đưa lưng về phía bọn họ, thần thái tiêu sái tựa như chỉ điểm giang sơn, chỉ lên thạch lâm trước mặt nói ra:


- Ta cho rằng, trong thạch lâm này, phong hiểm và ích lợi cùng tồn tại, ta tính toán đi vào thăm dò một chút, nếu chư vị cũng có ý đó, vậy cùng nhau đi tới a.

Dứt lời, thân hình nhoáng một cái, rất nhanh nhảy vào trong thạch lâm, trong chớp mắt biến mất vô ảnh.

- Hắn dám tiến vào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn

Những người đuổi theo nhất tề dừng lại, không có to gan như Tô Triệt vậy. Những cột đá đồ đằng tạo này thành thạch lâm, rõ ràng cho thấy bất thường, sao có thể đơn giản mạo hiểm?

Bất quá, còn có người cảm thấy, người kia dám vào, mình đồng dạng không kém, vào Tiểu Di Tiên Cảnh, cũng không phải cẩn thận chặt chẽ là có thể sống được ...

Có người hỏi:

- Như thế nào, tiếp tục đuổi sao?

Lúc này liền có người gan lớn trả lời:

- Đương nhiên phải truy, có hắn ở phía trước dò đường, sợ cái gì chứ?

- Đúng, phải chết, cũng là hắn chết trước, chúng ta vừa vặn nhặt xác cho hắn.

- Mau vào a, lại do dự, sẽ để hắn chạy thoát.

- Ta tiến vào trước, không có can đảm đi vào, thì ở bên ngoài chờ xem.

Bá a a, ba đạo thân ảnh đi vào trước nhất, mấy người đằng sau hơi do dự một chút, cũng là nổi lên dũng khí, lại cùng tiến vào bảy người; Còn lại năm người, cùng tu sĩ kia lại triệt để dừng bước, không có ý định tiến vào mạo hiểm.

Nhất là tu sĩ kia, trong đầu hiện ra hình ảnh dây leo hút óc khủng bố kia, trong nội tâm hừ lạnh nói:

- Địa phương hắn dám vào đi, không nhất định các ngươi có thể có thể vào.

Vì vậy, hắn xếp bằng ở chỗ kia, bắt đầu điều tức chân khí. Phải biết rằng, từ chỗ thang trời bắt đầu, hắn một mực đi theo đằng sau Tô Triệt, những người khác ở trên đỉnh núi đều là thoáng khôi phục qua chân khí, nhưng hắn lại gặp phải cục diện chân khí khô kiệt, ở đâu còn có đảm lượng đuổi vào thạch lâm.

Nuốt một hạt đan dược, chân khí yên lặng lưu chuyển, vừa mới ổn định tâm thần, chỉ có điều sau vài chục lần hô hấp, dị biến nổi lên

Rầm

Sưu, sưu, sưu...

Trên mặt đất đột nhiên thoát ra hơn mười dây leo màu xanh biếc, phóng lên trời, dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai, quanh lên tu sĩ không có phòng bị kia.

Những dây leo này, giống như đúc những dây leo ở ngoài động phủ trên núi mặt kia, phi kiếm linh khí cũng không thể cấu thành thương tổn gì đối với chúng, thậm chí trong nháy mắt còn có thể cắn nát những hạ phẩm linh khí này.

- Mạng ta xong rồi.

Tu sĩ kia bi thiết một tiếng, còn tưởng rằng, mình ở một chỗ đợi quá lâu, nhận lấy lực lượng thần bí nào đó trừng phạt.

Phần phật

Hơn mười dây leo lực không thể đở, thoáng cái kéo hắn vào dưới mặt đất, chỉ để lại một cái động đất thật sâu.

Năm người khác chờ ở chỗ này, bị dọa đến nhanh chân bỏ chạy, ý nghĩ của bọn hắn cũng giống như tu sĩ kia, cũng nghĩ vì ở một chỗ quá lâu, gặp phải lực lượng thần bí trừng phạt.