Vu tộc có thể biến thân thành người khổng lồ cao vài ngàn trượng, hơn nữa điểm cường hãn nhất của họ chính là lực lượng thân thể. Ví dụ như, nếu một cánh tay bị chém rụng trên mặt đất, chỉ cần không bị nát bấy hoàn toàn, thì họ có thể nhặt lên khớp vào bờ vai. Chỉ trong nháy mắt vết nối có thể khép lại. Hơn nữa điều này còn đơn giản hơn nhiều so với việc mọc cánh tay mới.
Người kia nhặt lên thi thể không đầu của Hào Tư. Hắn yên lặng cảm giác một phen rồi hung hăng nhìn về phía Tô Triệt. Tuy rằng khuôn mặt này rất hung tợn nhưng trong lòng hắn lại buông lỏng rất nhiều.
Rất tốt, Tô Triệt cũng không đuổi tận giết tuyệt. Trong cơ thể Hào Tư vẫn còn một tia tàn hồn. Thông qua tia tàn hồn này, Hào Tư có thể sống lại một lần nữa. Nhưng lúc đó thực lực của hắn sẽ giảm đi rất nhiều, chỉ có thể tương đương với Nhân Thiên hoặc Địa Tiên ở Tiên giới mà thôi. Nếu muốn lại trở thành cường giả cấp Hỗn Độn chỉ có thể tiềm tu vài tỷ năm, thậm chí còn phải nhiều hơn nữa.
Đến lúc đó, Tô Triệt không biết đã đột phá tới cảnh giới nào rồi còn phải e ngại việc Hào Tư báo thù hay sao?
Hơn nữa, Hỗn Độn mênh mông, hai Hỗn Độn lữ hành giả đến từ hai vũ trụ không giống nhau muốn gặp lại nhau một lần nữa, tỷ lệ này thực sự quá nhỏ bé.
Sở dĩ Tô Triệt cho Hào Tư có cơ hội sống lại không phải do Tô Triệt có lòng dạ đàn bà. Mà Tô Triệt rất cố kỵ tên quái nhân một sừng vừa chạy đến. Thực lực của hắn quả thực thâm bất khả trắc, Tô Triệt muốn tạo ra phiền toái trói chặt hai chân hắn.
Nếu thực sự quái nhân kia muốn hạ sát Tô Triệt, thì nhất định không cho Tô Triệt thời gian để phục hồi. Giờ phút này quái nhân kia muốn nắm chặt thời gian để cải tạo lại thân thể cho Hào Tư, khiến hắn sống lại chứ không phải liều lĩnh đối phó Tô Triệt.
Quái nhân một sừng âm trầm truyền âm cho Tô Triệt:
- Tiểu tử, không ngờ ngươi lại thông minh như vậy.
Vừa truyền âm, hắn vừa đem thân thể cùng một tia tàn hồn thu vào không gian tùy thân của hắn.
Đương nhiên quái nhân một sừng này hiểu được dụng ý của Tô Triệt.
Tô Triệt muốn lợi dụng một chút tàn hồn để Hào Tư sống lại. Chuyện này nhất quyết phải được thực thi nếu càng kéo dài thì trí nhớ của hắn sẽ càng bị xói mòn. Đương nhiên tất cả những tu luyện tâm đắc cũng sẽ mất đi.
Một khi bị mất trí nhớ thì con đường phát triển sẽ càng trở nên khó khăn hơn. Hắn phải một lần nữa ngộ đạo để đột phá cảnh giới mới. Thậm chí có thể nói rằng, Hào Tư sẽ không còn là Hào Tư cũ nữa mà là một tờ giấy trắng hoàn toàn.
Tô Triệt lạnh nhạt trả lời:
- Ngươi nên biết câu chuyện từ đầu đến cuối, Hào Tư chủ động tới tìm ta, trực tiếp uy hiếp tính mạng của ta. Hắn chính là gieo gió gặt bão. Dù hắn trở thành như thế này cũng không thể bù lại tội tình hắn gây ra. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta thực sự thúc thủ chịu trói, không chống cự mới là điều đúng đắn sao.
Người nọ gật đầu trả lời:
- Không sai, ngươi không sai ở chỗ nào cả. Ở trong Hỗn Độn, không cần nói đúng sai, tất cả chỉ dựa vào thực lực mà nói chuyện mà thôi.
Tô Triệt cười nói:
- Ta hiểu rõ. Ta có thực lực giết chết Hào Tư nên ta mới đem đầu hắn bẻ gãy.
Người nọ hừ lạnh một tiếng rồi truyền âm cho tất cả moi người xung quanh:
- Tất cả dừng lại, đừng đánh nữa. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
Năm tên tổ viên của Hào Tư đều đồng loạt dừng tay lại. Bốn người Thiên Âm cũng không đánh nữa mà lập tức bay về bên cạnh Tô Triệt.
Quái nhân một sừng truyền âm cho Tô Triệt:
- Ta chỉ cần một chút thời gian để phục sinh Hào Tư mà thôi. Cho các ngươi chạy trước, đợi một lúc ta sẽ liền đuổi giết bọn ngươi. Ngươi cảm thấy như thế nào?
Tô Triệt bất cần nói:
- Tùy tiện. Hiện tại đánh cũng được, ta cũng không sợ. Chỉ có điều ta không muốn vì ta mà ngươi lãng phí thời gian mà thôi.
Nói xong câu này, hắn lập tức nói với nhóm người Thiên Âm:
- Chúng ta đi.
Bá!
Năm người lập tức rời đi. Quái nhân một sừng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tô Triệt. Chiếc sừng trên trán hắn chợt lóe sáng, dường như hắn đang để lại dấu hiệu gì đó trên người Tô Triệt.
Bay được một đoạn, Lão Hắc hỏi:
- Chủ nhân, người cho rằng, lão già đó sẽ đuổi chúng ta sao?
Tô Triệt không chút do dự kiên quyết trả lời:
- Hắn chắc chắn. Nếu không, hắn sẽ không cho chúng ta rời đi dễ dàng như vậy.
Lão Hắc trả lời:
- Vậy làm sao bây giờ? Bị một tên cường giả theo đuôi, cảm giác đó khó chịu lắm.
Tô Triệt thoải mái trả lời:
- Không có gì. Lúc trước, khi ta quyết định du lịch Hỗn Độn, ta đã sớm chuẩn bị tư tưởng. Trong Hỗn Độn không chỉ đối diện với nhiều cơ duyên còn phải đối diện với nhiều phiền toái. Lúc đó chỉ là Tiên Đế ta còn không sợ, lúc này ta đã là Tiên Tôn thì còn cần phải sợ điều gì nữa.
Tu vi Tiên Tôn trong lời của Tô Triệt cũng chỉ hắn tự phong mà thôi. Dù sao hắn đang ở bên trong Hỗn Độn chứ không phải ở trong bản nguyên vũ trụ. Nên hắn cũng không chính thức được Thiên Đạo tán thành, gọi hắn là Tiên Tôn cũng có chút không chính xác.
Chỉ có thể nói, dùng tăng phúc một ngàn lần lực lượng, hắn có thể giết chết loại Hỗn Độn lữ hành giả như Hào Tư.
Chỉ ngắn ngủi hơn nghìn năm mà có thể tấn thăng tới mức độ này, Tô Triệt cũng cảm thấy rất hài lòng, không có điều gì phải phàn nàn cả.
Binh tới thì tướng ngăn, nước tới thì đất cản. Gặp gỡ một chút phiền toái cũng chỉ là chuyện thường mà thôi. Chỉ cần không liên lụy đến người khác tất cả mọi việc đều không sao.
Bởi vậy, Tô Triệt liền truyền âm cho Mạn Chi:
- Mạn Chi lão huynh, cũng đến lúc chúng ta nói lời từ biệt.
Mạn Chi có thể thấu hiểu dụng ý của Tô Triệt nên không hề do dự lập tức trả lời:
- Đệ sợ liên lụy đến ta nên muốn đuổi ta đi?
Tô Triệt cười nói:
- Đích thực là vì nguyên nhân này. Huynh đã biết rồi thì bây giờ huynh có tính toán gì không?
Mạn Chi buông tay nói:
- Cùng đi thôi. Dù sao, trong Hỗn Độn này ta cũng chỉ có thể phiêu lãng khắp nơi. Cùng các đệ ở một chỗ không chừng thú vị hơn rất nhiều. Đương nhiên điều kiện đầu tiên là các đệ không cảm thấy ta là gánh nặng.
Thấy Mạn Chi nói vậy, Tô Triệt cũng không nói dối nữa mà thật lòng nói:
- Sao lại vậy được. Vậy thì cùng đi thôi.
Mạn Chi gật đầu. Mắt hắn híp lại dường như đang ngủ vậy, hình dạng hiện tại của Mạn Chi rất là buồn cười.
Đối với những sinh vật đáng yêu tới cực điểm như Mạn Chi, sức chống cự của Lão Hắc gần như bằng không. Nếu không phải bởi vì Mạn Chi là cường giả cấp Hỗn Độn có tuổi tác cao đến không ngờ, Lão Hắc thậm chí muốn thu hắn vào Tiên Ngục, trở thành sủng vật của hắn, để hắn có thể ôm hàng ngày.
Tô Triệt đã sớm ngờ tới sẽ bị quái nhân một sừng kia đuổi theo, nhưng trong lòng tiên đoán là tối thiểu cũng phải ba đến năm ngày mới đuổi đến. Không nghĩ tới, đến một ngày cũng chưa được, hắn đã...
Không ngờ Lão Hắc bay cực nhanh theo bốn người Tô Triệt ở trong Hỗn Độn. Bởi vì tốc độ phi hành của lão Hắc so sánh với Mạn Chi thì mau hơn một chút. Nhưng mà tính từ lúc bóp nát đầu tên Hào Tư đến giờ, cũng chỉ mới hơn mười canh giờ một chút. Thần sắc Tô Triệt biến đổi, trầm thấp nói với những người khác: