Phóng kiếm khí ra ngoài, vẫn là tuyệt kỹ võ học của võ giả thế tục, không tính là pháp thuật tu chân. Đây cũng là không có biện pháp, Tô Triệt vừa mới bước chân vào Luyện Khí kỳ, không có cơ hội học tập công pháp đạo môn chính tông.
Ngay cả nửa chiêu thức hắn cũng không biết!
Bất quá, uy năng kiếm khí hình thành từ chân khí phóng ra ngoài cũng vô kiên bất tồi, hơn nữa thanh đoản kiếm này cũng không phải phàm phẩm, từng đạo kiếm khí lăng lệ ác liệt này cắt núi đá như cắt trái cây, cực kỳ hiệu quả.
Biện pháp này có lẽ không kém. Thạch động kia do mấy khối cự thạch lớn xây thành, chỉ cần làm tan rã kết cấu của chúng thì có thể chôn sống Trần Thạch ở bên trong.
Mỗi một khối cự thạch đều nặng mấy vạn cân, không cần biết có thể đề chết hắn hay không, nhưng trấn áp hắn tại chỗ thì hẳn là không có vấn đề gì.
Bản thân thằng này bị trọng thương, muốn cất bước cũng rất khó khăn, nhúc nhích ngón tay đều đau đớn đến mức cắn răng. Một khi bị cự thạch cầm giữ, còn không phải để mặc người chém giết sao?
Trong thạch động, tuy Trần Thạch không thể nhìn thấy hành động của Tô Triệt, nhưng dựa vào tiếng vang ở bên ngoài truyền vào cũng có thể đoán được dụng ý của đối phương.
- Còn muốn dùng những cự thạch này đè chết ta?
Trần Thạch đại hận trong lòng, chửi bới Tô Triệt giảo hoạt, đồng thời sử hết toàn lực hướng ra ngoài động.
Vừa khẽ động, hai chân của hắn tạm thời bị phế bỏ, phía dưới đạo bào, hai chân của hắn sưng tấy một cách dị thường, giống như là hai cái cọc gỗ vừa thô vừa to, trầm trọng không chịu nổi.
Đây là là chất độc gây ra. Buổi chiều hôm qua, lúc hắn và Bạch Tính, Vân Lam chém giết với con yêu thú kia, bị mấy cọng lông cứng bên ngoài thân yêu thú phun ra đâm trúng hai chân. Lúc ấy cũng không có để ý quá mức, tiện tay nhổ ra, nhưng lại chưa từng nghĩ đây lại là dị độc kịch độc có độc tính cổ quái. Đan dược giải độc mang theo tùy thân chỉ có thể trấn áp tạm thời, không thể giải độc hoàn toàn. Vất vả trốn vào thạch động này là vì muốn nhanh chóng bài trừ độc tính, nếu không thì khó mà giữ được tính mạng.
Bên ngoài động, Tô Triệt vung vẩy kiếm khí, liều mạng dốc sức cắt gọt cự thạch trong động. Trần Thạch nổi lên vẻn vẹn một điểm khí lực, dựa vào hai tay liều mạng dốc sức ra ngoài.
Hai người đều giành giật từng giây!
Mắt nhìn thấy cự thạch trên đỉnh thạch động đã bắt đầu lay động, tựa hồ một giây sau sẽ sụp đổ. Trần Thạch vô cùng sợ hãi, không hề dựa vào một ít thể lực còn sót lại kia mà dùng chân khí trấn áp độc tính, chống hai tay xuống mặt đất, cả người bắn ra ngoài động như một mũi tên.
- Ầm ầm!
Thạch động sụp xuống, một đạo nhân ảnh mạo hiểm bay ra, bịch một tiếng, té xuống bãi đá vụn ở ngoài mấy trượng bên bờ sông.
Trong màn bụi đất tung bay, Tô Triệt mơ hồ nhìn thấy đạo nhân ảnh kia, biết là Trần Thạch đã trốn thoát, thở dài trong nội tâm, thầm kêu đáng tiếc!
Trần Thạch té rớt trên mặt đất, phốc một tiếng, phun ra một ngụm máu đen, hẳn là do chân khí vọng động mà khiến độc khí dâng lên, chỉ nghe hắn hét thảm một tiếng, cũng không biết là không nhịn nổi cơn đau đớn kịch liệt hay là vì chuyện gì khác xảy ra, bất quá, hắn vẫn còn thừa lực có thể kích phát thêm một cái phù lục.
- Vèo!
Lại là một đạo Băng Tiễn Phù, băng tiễn dài hơn ba thước xạ kích tới Tô Triệt ở bên này.
Lúc này, Tô Triệt né tránh được, nhưng vẫn có chút không quá kịp thời.
- Ba!
Băng tiễn màu lam nhạt đánh trúng một tảng đá lớn, mặc dù không trực tiếp bắn trúng Tô Triệt nhưng một vài vụn băng bắn tung tóe ra tứ phía lại rơi trúng người Tô Triệt.
Đây cũng không phải là băng phiến bình thường, một khi tiếp xúc với nhân thể, lập tức xuyên thấu lực phòng ngự, xuyên qua quần áo đâm vào làn da, thoáng một phát, cả người Tô Triệt lập tức cứng lại, ngay cả tóc và lông mi cũng đều kết sương, đông cứng lại tại chỗ.
- Không tốt!
Tô Triệt hô to một tiếng không tốt trong lòng.
Tuy rằng không chết được, nhưng dù sao thì thực lực của mình vẫn quá thấp, bị pháp thuật hệ băng hơi có chút ảnh hưởng, cơ bắp và gân cốt như đông lạnh lại ngay lập tức, trong nháy mắt tính linh hoạt của cơ thể như đã mất đi tám, chín phần mười. Mà nếu như Trần Thạch kia lại xuất ra một đạo phù lục nữa thì còn có thể sống được sao?
Dưới tình thế cấp bách, Tô Triệt liền quyết định ngã xuống đất, trốn sau một tảng đá lớn, toàn lực vận chuyển chân khí, mau chóng đuổi đi hàn ý lạnh thấu xương trong thân thể. Cùng lúc đó, lòng hắn cũng nóng như lửa đốt, e sợ Trần Thạch lại thi triển pháp thuật công kích gì đó nữa.
Nghìn cân treo sợi tóc, giành giật từng giây.
Thời gian phảng phất như bị kéo dài ra vô số lần, âm thanh tim đập cực kỳ gian nản của mình cũng giống như lớn lên vô số lần, tính toán thời khắc nguy cơ này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thẳng đến khi Tô Triệt đuổi được mảnh hàn khí này đi, cơ thể khôi phục lại nhiệt độ bình thường thì lại không có một đợt công kích nào tiếp theo.
Chuyện gì xảy ra?
Tô Triệt nằm rạp trên mặt đất, phủ phục chuyển sang một chỗ khác, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí, từ đằng sau một tảng lớn ló đầu ra, nhìn về phía Trần Thạch bên kia.
Chỉ thấy hắn nằm ngửa trên mặt đất, không có chút nhúc nhích.
- Giả chết sao?
Đương nhiên Tô Triệt sẽ không dễ dàng mắc lừa, nhặt một cục đá lên, dùng thủ pháp ám khí ném tới, kích chuẩn xác lên vai phải Trần Thạch.
- Ba!
Vai phải hắn tróc da bong thịt ra, xương cốt đều bị thạch ám khí kia đánh nát, nhưng lại không có chút phản ứng nào.
- Không giống như là giả chết, hẳn là hôn mê rồi.
Tô Triệt phát giác lồng ngực Trần Thạch vẫn còn có chút phập phồng, hiển nhiên là vẫn còn khí tức. Hẳn là không có tên nào giả chết vụng về, không ngừng thở như vậy. Có lẽ là đang hôn mê rồi.
Tô Triệt đi vài bước về phía trước, lúc đến gần Trần Thạch khoảng mười trượng thì tiện tay nhặt một cục đá lên, định một kích kích nát đầu, trực tiếp kết liễu tính mạng hắn, tránh khỏi đêm dài lắm mộng, phát sinh chuyện không hay.
Nhưng trong khoảnh khắc này, vị trí mi tâm hắn mãnh liệt nóng lên một cái, tinh thần đột nhiên hoảng hốt thoáng một phát, cục đá tiếp theo đã không còn ném chính xác, không biết ném về phương nào.