- Nói không tốt tin hay không...
Nam tử tên là Hướng Lê cười trả lời:
- Nhưng mà, nếu nói là có người có thể làm Cổ Khí sống lại, thuộc hạ càng thêm không tin.
Ánh mắt nữ tử kia rơi xuống trên đàn cổ hắc mộc, dây đàn giống như bị một đôi tay vô hình kích thích, phát ra một hồi thanh âm dễ nghe đến cực điểm, thấm vào ruột gan, giống như dùng tiếng đàn nói ra ba chữ: không thể tin, không thể tin...
- Tiểu thư, muốn mời hắn đến đây, thuộc hạ dùng phương pháp thăm dò một phen hay không?
Hướng Lê khẽ khom người, thấp giọng hỏi.
- Không nóng nảy.
Nữ tử chậm rãi đứng lên, trong lụa mỏng, mơ hồ có thể thấy được ngọc nhuận đầy đặn, trong đó rõ ràng cho thấy trạng thái chân không.
Đợi cho nàng đi đến biên giới ôn tuyền, một bộ lụa đen tự đầu vai chảy xuống, tất cả đường cong ôn nhu đều hiện ra; Nam tiên tên là Hướng Lê sớm đã rủ thấp mi mắtxuống, không dám thưởng thức cảnh đẹp này. Tâm lý hắn nắm chắc, nếu thật không cẩn thận thấy được gì đó không nên nhìn, cái mạng nhỏ của mình sẽ nguy hiểm...
Thân thể trắng noãn hoàn toàn ngâm vào trong ôn tuyền bạch sắc, nàng tiếp tục nói:
- Nói như thế nào, đây cũng là ý tứ của Cổ bà bà, lòng hiếu kỳ của chúng ta không thể biểu hiện ra quá mức. Nếu thật là như hắn nói, chỉ là tạm mượn mấy ngàn năm mà thôi, thìkhông cần trông nom hắn.
- Thuộc hạ hiểu rõ.
Hướng Lê khom người đáp ứng. Kỳ thật hắn cũng cho rằng, mấy ngàn năm mà thôi. Nhoáng một cái liền qua, vẻn vẹn là như thế, xác thực không đáng coi trọng.
Lại nghe được nữ tử trong ôn tuyền nói:
- Ngược lại có thể cho Thiệu Chung tiếp xúc cùng hắn, tựa hồ, như vậy càng thêm phù hợp một ít.
- Đúng vậy, tiểu chủ, thuộc hạ liền đi làm.
Thân ảnh Hướng Lê chậm rãi biến mất.
Cô lỗ lỗ...
Lúc đó nước trong Thiên Trì sôi trào lên, trong nháy mắt tăng lên tới nhiệt độ có thể nóng chảy kim thiết. Nàng kia lại thản nhiên tự đắc ngâm mình trong đó, còn đang thì thào nói nhỏ:
- Thiên Vũ? Xưng hô này có chút quen tai, giống như ở nơi nào nghe qua một lần...
...
Mấy canh giờ sau, Tô Triệt cùng Trác Phong đi ra ngoài. Xuyên phố dảy phố, đi bộ ước chừng hai khắc, lúc này mới đi đến trước đại môn địa phương quản hạt.
- Thân là tiên nhân, lại chỉ có thể thong thả đi bộ.
Tô Triệt lắc đầu nói:
- Thật đúng là có một ít không thích ứng, giống như thoáng cái về tới thời đại phàm nhân chưa từng tu luyện qua.
- Quen là được rồi.
Trác Phong trả lời:
- Trong Địa Tiên Vực, rất nhiều trường hợp đều phải từng bước như vậy, khi nào đi tới Vân Tiên Vực, ngược lại không có nhiều quy củ như vậy.
- Cũng phải.
Tô Triệt cười nói:
- Tiểu nhân vật, nên tuân thủ quy củ.
Nói đến đây, ngẩng đầu nhìn cửu trọng thiên không thể chạm xa xa: Đại La Kim Tiên mới có tư cách bay lên Vân Tiên Vực, rốt cuộc là loại bộ dáng nào?
Hai người Tô Triệt tiến đến nơi quản hạt, có hai kiện chuyện tình muốn làm: đầu tiên, cần công chứng khế ước cửa hàng thoáng một cái; Tiếp theo, mới mở cửa hàng, có thể hưởng thụ được một tháng kỳ hạn, tuyên truyền miễn phí ở trung tâm quảng trường.
Vị Quan Quản, cũng chính là cơ cấu quản lý của Hạo Nguyên thiên thị, phụ trách quản lý trị an, trách cứ, xử lý tranh cãi…hết thảy sự vật của cả thiên thị.
Nếu là xem Hạo Nguyên thiên thị thành một thị trấn mà nói, Vị Quan Quản chính là huyện nha, như vậy, Phượng Lâm Tiên Đế chưởng khống hơn một ngàn châu giới, cũng chính là vương triều của nàng.
Đương nhiên, so với quốc gia nhân loại ở thế gian, độ tự do của Tiên Giới Chân Tiên khẳng định lớn hơn nhiều. Rất nhiều chuyện dựa vào tự giác cũng dễ làm thôi, cũng không có quá nhiều hạn chế. Nếu là nguyện ý làm một người nhàn vân dã hạc mà nói, càng là không có người có thể quản được ngươi.
Bất quá, một khi tiến vào lãnh địa quản hạt của một vị Tiên Đế, như vậy, một ít quy củ cơ bản nhất, vẫn phải thành thành thật thật tuân thủ.
Bất kỳ một trường hợp công cộng nào, đều phải giảng đạo đức công cộng, tuân thủ quy củ, đây là nên làm, cũng không tính không có tự do.
Vào Vị Quan Quản, Tô Triệt vốn tưởng rằng, tìm được nhân viên quản lý tương ứng, hai kiện sự vụ rất nhanh có thể làm tốt, dù sao cũng không phải là chuyện gì lớn, tuy tiết tấu sinh hoạt của tiên nhân rất thong thả, nhưng khi thật sự thiết lập cơ cấu quản lý, hiệu suất còn là cực cao.
Lại không nghĩ rằng, vừa báo ra Thiên Huyền Trân Bảo Phường cùng với danh hào của mình, lại bị trực tiếp mời đến hành chính tổng hợp nội đường, gặp Thiệu đốc sự nơi đây.
Thiệu đốc sự, tên là Thiệu Chung, tu vi Kim Tiên sơ kỳ, chủ tu kim hệ. Những tin tức này, Tô Triệt ngược lại sớm có nghe ngóng.
- Mời hai vị ngồi!
Khuôn mặt Thiệu Chung bày ra màu vàng kim nhạt, mặc quan phục màu xanh đậm, có thêu Bách điểu hướng Phượng đồ, tướng mạo đường đường, cực kỳ uy nghiêm. Bất quá, lúc nhìn thấy Tô Triệt và Trác Phong, thần thái biểu lộ coi như là vẻ mặt ôn hoà.
Tô Triệt và Trác Phong nói lời cảm tạ, đầu tiên là đẩy khế ước cửa hàng của mình tới, lúc này mới ngồi xuống đối diện hắn.
Thiệu Chung nhìn khế ước cửa hàng trên tay, cười hỏi:
- Ta nghe nói, Cổ bà bà chỉ tạm thời cho ngươi mượn Thương Ký Cổ Khí mấy ngàn năm mà thôi, cần gì công chứng khế ước phiền toái như vậy?
- Công chứng khế ước rất phiền toái sao?
Tô Triệt cố ý toát ra vẻ nghi hoặc, hàm hàm hồ hồ nói:
- Ta cũng không rõ ràng lắm, Cổ bà bà giao cho ta như vậy, ta cũng không quá rõ ràng. Dù sao, ta muốn một cửa tiệm, chỉ là chơi mấy ngàn năm mà thôi.
Cảm giác nói chuyện, giống như một công tử xuất thân đại gia tộc, đối với sự tình gì cũng là không sao cả. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Kỳ thật, thân phận phái đoàn Tô Triệt thật đúng là như một công tử bất phàm, có cận vệ cấp Kim Tiên, ba thủ hạ Thiên Tiên, một thị thiếp ôn nhu như nước ( Phỉ Vân )...
Hơn nữa người rất ngốc, mánh khoé bịp người thấp như lão hầu tử cũng có thể bị lừa, hiển nhiên là một đại thiếu gia của gia tộc ra ngoài lịch luyện.
Bên trong Tiên Giới xác thực cũng có không ít công tử, đại tiểu thư trời sinh mệnh tốt, các loại thiên tài địa bảo trở thành một ngày ba bữa, ngạnh sanh trở thành Tiên nhân, các phương diện tố chất, so với các nhị đại ở thế gian là không sai biệt lắm.
Thiệu Chung không tiếng động cười cười, theo miệng hỏi:
- Chớ không phải là, bên trong trưởng bối gia tộc của Thiên Vũ tiểu hữu, có người là bằng hữu tương giao nhiều năm với Cổ bà bà chứ?
Tô Triệt không hiểu được, đối phương đây là đang tìm hiểu thân phận lai lịch của mình, phỏng chừng, mười phần là Thiên Bảo Thụy Tường ở sau lưng sai sử.
- Cái này sao...
Tô Triệt cố ý trầm ngâm không nói, ánh mắt lại rơi xuống trên người Trác Phong.
Trác Phong là nhân sinh lịch duyệt bực nào, liền nhìn Thiệu Chung chắp tay nói:
- Thiệu đốc sự, xin hãy tha lỗi, tôn chủ nhà của ta đã phân phó, sau khi đi ra, không cho Hứa công tử tùy tiện lộ ra thân phận lai lịch của hắn. Hết thảy nan đề, đều phải tự mình giải quyết.
- Như vậy a!