Tiên Nghịch

Chương 99: Khiên cưỡng

Đằng Hóa Nguyên cũng không nóng lòng ra tay, nội tâm hắn đang dao động.
 
Từ tâm lý mà nói, hắn căn bản không tin Vương Lâm có tu vi Nguyên Anh kỳ. Nhưng cảnh tượng trước mắt làm hắn không thể không tin. Khí tức của đối phương, thần thức đều là biểu hiện của Nguyên Anh kỳ. Hơn nữa đối phương lại còn nắm giữ khả năng thuấn di mà chỉ Nguyên Anh kỳ cao thủ mới làm được, bằng đó dấu hiệu đã đủ minh chứng đối phương quả thật là Nguyên Anh kỳ cao thủ.
 
Nếu chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ thì, Đằng Hóa Nguyên còn dám liều mạng một phen để xem rõ tu vi của đối phương. Tuy nhiên tu vi của hắn biểu hiện lại là Nguyên Anh trung kỳ, điều này làm cho Đằng Hóa Nguyên không thể không cẩn thận.
 
Ngay lúc này, toàn bộ lực chú ý của mọi người bên ngoài Quyết Minh Cốc đều tập trung ở trên người thanh niên, cho nên không ai phát hiện ra trận pháp thông đạo đột nhiên lóe lên một chút, từ trong trận pháp một thanh niên đi ra, sau đó lập tức trốn ở chỗ tối bên ngoài thông đạo. Hắn nhìn chằm chằm về phía Đằng Hóa Nguyên, nhất là chiếc tiểu kỳ màu đen
 
trên tay đối phương.
 
Toàn bộ lực chú ý của Đằng Hóa Nguyên nhìn chằm chằm vào đối phương, tuy nhận thấy được Trớ Chú chi lực có chút ba động, nhưng hắn không để ý vẫn nhìn lên cao. Tay phải vung chiếc tiểu kỳ lên, một linh hồn bị hút ra. Đằng Hóa Nguyên cười lạnh một tiếng, nhất thời linh hồn đó lập tức bị hồn phi phách tán. Sau đó, tiểu kỳ màu đen trong tay hắn chợt lóe lên được thu hồi lại vào túi trữ vật.
 
Đúng lúc này, cả bầu trời đột nhiên tối sầm lại, thiên địa uy áp ba tháng trước một lần nữa xuất hiện, cả bầu trời bị mây đen bao phủ.
 
Ngay sau đó, một đôi bàn tay to lớn từ trong mây lộ ra, tách ra hai bên tạo thành thông đạo, chiếc đầu lâu to lớn từ bên trong lộ ra, dò xét bên dưới một chút, người khổng lồ này đúng là người đã tới đây ba tháng trước.
 
Sau khi hắn xuất hiện, đầu tiên ánh mắt nhìn thanh niên trên không trung một chút, gương mặt nhất thời trở nên cổ quái, nói thầm vài câu. Sau đó hắn mở miệng nói với đám tu chân giả Triệu quốc ở dưới mặt dất:
 
- Thời gian ba tháng đã chấm dứt, thông đạo Vực Ngoại chiến trường được mở ra.
 
Nói xong, hai mắt hắn bắn ra hai đạo hắc quang giống như hai con giao long chạm vào một chỗ. Ngay sau đó trên hư không hình thành một chiếc động khẩu hình tròn thật lớn.
 
Khi động khẩu này xuất hiện, thiên địa xung quanh mất hết ánh sáng, trở nên tăm tối. Tất cả mọi ánh sáng đều bị hai chiếc thông đạo do hai con giao long tạo ra hút hết. Giờ phút này, chút ánh sáng duy nhất trong thiên địa chỉ tỏa ra từ thông đạo hình tròn giữa không trung.
 

Người khổng lồ vung tay lên, ném ra một hòn đá. Hòn đá vừa xuất hiện lâp tức vỡ nát hóa thành những phù văn cổ xưa nhanh chóng bay về phía thông đạo hình tròn. Ngay sau đó, toàn bộ linh khí của Triệu quốc đều tụ tập về phía nơi này.
 
Linh khí biến mất mắt thường không thể thấy được. Mọi người chỉ cảm nhận được linh khí từ bốn phương tám hướng đang tụ tập lại đây, chúng bị thông đạo hình tròn hấp thu toàn bộ.
 
Khi bắt đầu hấp thu, phù văn ở bên trong thông đạo hình tròn dần sáng lên, cuối cùng xuất hiện một tấm màng mỏng gần như trong suốt. Phía sau đó là một mảnh không gian hư vô, có vô số thi thể bị nghiền nát, pháp bảo bị tàn phá, những tài liệu vứt đi, từ phía bên kia mảng mỏng chậm rãi bị đẩy ra.
 
Lúc này, Vương Lâm đứng ở một góc tối trong thông đạo vào Quyết Minh Cốc, vẫn chẳng thèm nhìn bầu trời đang sinh ra dị biến, mà chăm chú nhìn vào phần eo của Đằng Hóa Nguyên, nơi đó lộ ra một chiếc túi trữ vật màu đen.
 
Bầu trời sinh ra dị biến đã vượt ra ngoài dự đoán, làm cho kế hoạch trước mắt của hắn bị rối loạn. Nhưng ngay sau đó, hắn nhanh chóng tính toán. Từ từ, trên miệng lộ ra nụ cười thâm trầm.
 
Lúc này, bàn tay phải của người khổng lồ đột nhiên chuyển động, từ trên đầu ngón tay trỏ bị chích ra một giọt máu. Giọt máu tươi đó ở trong mắt tu chân giả Triệu quốc giống như lưu tinh, cấp tốc bắn lên chiếc màng mỏng ở trong thông đạo hình tròn.
 
Giống như nước nóng chảy vào trong tuyết, chiếc màng mỏng nhanh chóng tan ra với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được.
 
Hai mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, tay phải nắm chặt lại, linh lực nhanh chóng từ trong lòng bàn tay hắn tiến vào trong kiện pháp bảo của quái nhân A Ngốc, thầm nói:
 
- Công kích!
 
Pháp bảo này Vương Lâm phải bế quan mất thời gian hai tháng để nghiên cứu, phát hiện ra nó có thể biến thành hình người, tướng mạo có thể điều chỉnh theo ý mình. Sau khi hấp thu linh lực của mình, kể cả một tia trớ chú cũng bị rút ra.
 
Thanh niên ở giữa không trung lập tức vung song thủ lên, một con cự long từ trong cơ thể hắn bỗng xuất hiện. Vừa nhìn thì giống như hắn hóa thân thành một con cự long. Ngay sau đó cự long điên cuồng gào thét làm cho bốn phía xuất hiện một trận ba động.
 
Sắc mặt Đằng Hóa Nguyên rốt cuộc thay đổi, lúc này hắn đã hoàn toàn tin
 

đối phương là một Nguyên Anh trung kỳ cao thủ, nếu không làm sao có thể phát huy ra được khí tức mạnh như thế.
 
Thân thể con cự long vừa đảo lộn lập tức giống như thiểm điện lao về phía Đằng Hóa Nguyên. Răng nanh nó lộ ra, từ trong chiếc miệng đỏ tươi như máu của nó phóng ra một cỗ hơi thở tanh tưởi ập tới.
 
Đằng Hóa Nguyên nhanh chóng rút lui về phía sau, đồng thời cắn chót lưỡi, phun ra một búng máu. Búng máu vừa xuất hiện lập tức hóa thành một con muỗi to lớn cố gắng ngăn chặn lại cự long.
 
Không kịp nghỉ ngơi, Đằng Hóa Nguyên vội vàng vỗ vào túi trữ vật bên người, nhất thời xuất hiện chiếc đại kỳ cao bảy thước.
 
Trong nháy mắt khi đại kỳ lập tức hút vào một đạo âm phong, chỉ thấy trong đám âm phong có vô số gương mặt, khi cờ xí xuất hiện đám mặt người lộ ra vẻ thống khổ, điên cuồng kêu gào.
 
Đằng Hóa Nguyên vung thanh đại kỳ trên tay, vô số mặt người từ bên trong chiếc đại kỳ bay ra. Đám mặt người không chút do dự lao về phía cự long, trong mắt bọn họ lộ ra vẻ điên cuồng muốn chết.
 
Lâm Dịch sờ sờ chiếc cằm của mình, ánh mắt đảo qua chiếc cờ xí trong tay Đằng Hóa Nguyên lắc đầu nói:
 
- Hồn Phiên hỏa hầu còn chưa đủ, mới chỉ có nhiều hơn ba vạn hồn phách, ngay cả một chút thành tựu cũng không có.
 
Phác Nam Tử ở bên cạnh nghe thấy được cũng đồng ý nói:
 
- Sứ giả đại nhân nói đúng. Năm đó, ta ở trong Vực Ngoại chiến trường đã chứng kiến thấy qua Hồn Phiên có thể tụ tập ngàn vạn hồn phách, uy lực.của nó thật sự đáng sợ.
 
Lâm Dịch khẽ cười lắc đầu nói:
 
- Hồn Phiên đó cũng chỉ là thành tựu của tứ cấp tu chân quốc mà thôi. Ở
 
ngũ cấp tu chân quốc Bì Lô quốc Luyện Hồn Tông, trấn phái chi bảo chính là một cây Hồn Phiên. Nghe nói có khả năng ẩn chứa hơn mười triệu hồn phách ra. Phải trải qua mấy ngàn năm mới tạo ra nó.
 
Đằng Hóa Nguyên vung chiếc hồn kỳ lên, ba vạn tinh hồn liên tục lao về phía cự long. Nói thì chậm mà thực chất sự việc xảy ra rất nhanh. Chỉ trong nháy mắt tinh hồn đã vây quanh cự long tầng tầng lớp lớp, chúng điên cuồng chui vào cơ thể cự long. Ngay lúc này, một chuyện quái dị xảy ra.
 
Tinh hồn không hề gặp chút ngăn cản nào, chúng dễ dàng chui vào trong cơ thể cự long, giống như chui vào khoảng không vậy. Tiến vào ở mặt này liền đi ra ở mặt kia.