Tiên Nghịch

Chương 916: Kinh hồn

Vương Lâm từng đoán Tứ Thánh Tông mạnh mẽ. Chỉ có điều chưa từng nghĩ tới Tứ Thánh tông này không ngờ vượt quá sự tưởng tượng của hắn.
 
Theo hai người tới gần, Đại La tinh trong mắt Vương Lâm càng lúc càng lớn. Đây là lần đầu tiên hắn đi vào Đại La tinh này. Càng tới gần càng có thể cảm nhận rõ ràng vô tận kiếm khí kia trên Đại La tinh không lúc nào ngừng tràn ra.
 
Trên tinh cầu này, biển cả chiếm hơn nửa. Một tông phái duy nhất chính là Đại La Kiếm Tông!
 
Từng tháp cao khắp nơi, lần lượt hiện ra trong mắt Vương Lâm.
 
Trên mặt đất, một đám đệ tử Đại La Kiếm Tông bay lên, lơ lửng giữa không trung. Liếc mắt nhìn lại, rậm rạp không dưới mấy vạn!
 
Chẳng qua khiến Vương Lâm kỳ quái chính là tu vi những người này đa số đều là Vấn Đỉnh. Âm Hư tuy có nhưng cực kỳ ít ỏi. Về phần Dương Thật, lại không có một người.
 
- Có phải là cảm thấy kỳ quái. Đường đường Đại La Kiếm Tông không ngờ ít có tu sĩ chân chính bước thứ hai?
 
Lăng Thiên Hậu khẽ mỉm cười nói.
 
Vương Lâm cũng không giấu diếm, gật đầu nói:
 
- Quả thực khó hiểu.
 
- Bảy hệ đệ tử của Thiên Vận đều mỗi ngày áp chế tu vi. Sợ tu vi không thể khống chế mở ra phong ấn, bị Thiên Vận lão nhi thôn phệ. Mà Đại La Kiếm Tông ta thì không có việc này. Chẳng qua tu sĩ chân chính tới bước thứ hai đi nơi khác mà thôi.
 
Mấy vạn tu sĩ phía dưới đều là đeo kiếm lớn sau lưng. Giờ pút này từng người cực kỳ cung kính. Vào khoảnh khắc Vương Lâm và Lăng Thiên Hậu giáng lâm, đám đệ tử Đại La Kiếm Tông này lập tức khom người cùng hô lên:
 
- Cung nghênh tông chủ Kiếm Tôn!
 
Thanh âm này trùng trùng điệp điệp, hóa thành một đạo như cuồng lôi quanh quẩn trên Đại La tinh.
 
Lăng Thiên Hậu cười ha hả. Lúc này trong mấy vạn đệ tử kia bay ra mười mấy người cực kỳ cung kính nhanh chóng tới gần Lăng Thiên Hậu. Trong đó có mấy người đúng là ngày trước theo Lăng Thiên Hậu đi Thiên Vận tông, nhận biết Vương Lâm.
 
Lúc này sau khi họ nhìn thấy Vương Lâm, lập tức vẻ mặt trở nên cổ quái. Hiển nhiên bọn họ đoán không ra Vương Lâm vì sao ở cùng một chỗ với Lăng Thiên Hậu.
 
Ánh mắt Vương Lâm đảo qua mấy vạn người này, trong lòng khẽ động.
 
- Lúc trước trận chiến ở Liên minh Bắc bộ ta từng gặp Thần Long. Nhưng bây giờ ở đây lại không thấy bóng dáng hắn.
 
Lăng Thiên Hậu vung tay áo, bay về phía trước, nháy mắt liền đi tới trên một tòa tháp khổng lồ trên mặt đất.
 
- Từ nay về sau, Vương Lâm là trưởng lão của Đại La Kiếm Tông ta!
 
Lăng Thiên Hậu chỉ nói một câu này, nhoáng lên một cái tiến vào trong tháp lớn kia.
 
- Vương trưởng lão! Lão phu phải bế quan mấy tháng. Trong lúc này ngươi ở trong Đại La tinh ta, tuyệt đối không có nguy hiểm!
 
Thần niệm Lăng Thiên Hậu truyền vào trong tai Vương Lâm, quanh quẩn hồi lâu.
 
- Lăng Thiên Hậu này nói cho ta biết nhiều chuyện bí ẩn như vậy, lại giúp ta như thế. Ý ngầm bên trong đó là muốn tốt cho ta… Chuyện này, sợ rằng nguyên nhân lớn nhất vì ta là Chu Tước tự liệt… Cũng có một bộ phận là hắn muốn ta an tâm!
 
Vẻ mặt Vương Lâm như thường nhưng trong lòng đối với hết thảy đều như gương sáng.
 
Sau khi Lăng Thiên Hậu tiến vào tòa tháp khổng lồ kia, mấy vạn đệ tử Đại La Kiếm Tông ánh mắt nhất tề ngưng tụ trên người Vương Lâm. Đối với việc vạn người nhìn kỹ, Vương Lâm đã thành thói quen. Thần sắc hắn bình tĩnh, thần thức tản ra như gió lốc quét ngang ra bốn phía.
 
Thần thức Khuy Niết sơ kỳ xa xa không phải mấy vạn đệ tử Đại La Kiếm Tông này có thể chống cự. Thần thức quét qua lập tức đám đệ tử Đại La Kiếm Tông này sắc mặt biến đổi. Ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm lộ vẻ kính sợ.
 
- Nơi ở của lão phu ở đâu?
 
Vương Lâm bình tĩnh mở miệng.
 
Một người con gái mặt đẹp tuyệt trần ở phía trước, bước lên vài bước dừng lại trước người Vương Lâm mười trượng, cung kính nói:
 
- Đệ tử Chu Tú gặp qua trưởng lão. Trưởng lão tới đột nhiên. Nơi… Nơi ở do trưởng lão tự mình chọn… Thanh âm Chu Tú có chút dè dặt.
 
Vương Lâm bước lên một bước, thân hình biến mất. Lúc xuất hiện lại ở bên ngoài một tòa tháp cao bên ngoài ngàn dặm. Hơi liếc mắt nhìn một cái, Vương Lâm không tiến vào mà khoanh chân ngồi ở ngoài tháp.
 
Sau khi ngồi xuống, tay phải hắn vung lên. Lập tức bốn phía liền có Đại Phiến Cấm chỉ biến ảo ra.
 
Về phần đệ tử Đại La Kiếm Tông, giờ phút này từng đám bàn luận rồi tản ra. Ánh mắt lúc thi thoảng nhìn về nơi Vương Lâm.
 
Vương Lâm khoanh chân, ánh mắt âm trầm. Chuyện xảy ra lúc này, hắn có một loại cảm giác hết thảy đều nằm trong tính toán của Thiên Vận tử. Coi như mỗi một bước của mình đều nằm trong tính toán của đối phương.
 
- Thiên Vận tử! Năm xưa Vương mỗ khiến ngươi sai lầm một lần. Hôm nay ta liền cho ngươi hoàn toàn tính sai!
 
Vương Lâm vỗ túi trữ vật, lập tức một tia cực dương kia xuất hiện trong tay hắn. Từ nó truyền ra từng trận cực nóng, Vương Lâm không dám nắm chặt, chỉ có thể cầm hờ hờ. Hắn có loại hiểu ra, nếu chính mình nắm chặt vật này, sợ là bàn tay ngay lập tức sẽ bị cực nóng bên trong nó xuyên qua!
 
Chỉ sợ ngay cả nguyên thần cũng sẽ bị thương nặng!

 
Nếu không phải hắn là thân thể Cổ Thần, sợ là ngay cả nắm hờ đều không chịu nổi.
 
- Nếu là thân thể Cổ Thần của ta mạnh hơn một chút, chắc là ta có thể cầm vật này mà không bị thương!
 
Vương Lâm thở sâu. Hắn cũng không sợ bị thần thức Lăng Thiên Hậu nhìn đến. Vật này chính là một nhân quả do tính toán của Thiên Vận tử biến thành. Nếu bị người khác đoạt đi, cũng giải được cái bố cục này!
 
Nhưng này chỉ là giải, mà không phải phá! Cái gọi là phá cục lại là khiến cho Thiên Vận tử chuẩn bị không kịp, hoàn toàn tính sai!
 
Trầm mặc hồi lâu, Vương Lâm cắn răng. Tia cực dương đang nắm hờ bỗng nhiên đưa lên ấn vào mi tâm của mình. Một cơn đau nhức từ mi tâm truyền ra. Tia cực dương dung nhập vào trán Vương Lâm, biến mất.
 
Nhưng trong cơ thể hắn lúc này lại như có một biển lửa nổi lên. Từng hồi cực nóng không thể tưởng tượng tràn ngập toàn thân khiến cho Vương Lâm có một cảm giác giống như thân thể đang nằm trong hỏa lò trời đất, đang bị nướng điên cuồng.
 
Trong tòa tháp khổng lồ thẳng lên bầu trời Đại La tinh, Lăng Thiên Hậu khoanh chân ngồi, hai mắt lóe lên yêu dị. Cái khe lúc trước ở mi tâm đã khép lại, giờ lại mở ra.
 
Hắn nhìn chằm chằm nơi của Vương Lâm, ánh mắt lộ vẻ trầm tư.
 
- Đây là… Cực dương!
 
Hai mắt Lăng Thiên Hậu mạnh mẽ ngưng đọng.
 
- Thiên Vận lão nhi dùng một tia cực dương này để dẫn dụ. Mục đích rốt cuộc là cái gì… Lăng Thiên Hậu nâng tay phải, hồi lâu chậm rãi buông xuống. Hắn lắc đầu khẽ lẩm bẩm:
 
- Thiên Vận lão nhi. Chẳng lẽ ngươi muốn ta lấy một tia cực dương này?
 
Biển lửa trong cơ thể Vương Lâm cuồn cuộn, không ngừng thiêu đốt. Bên ngoài thân thể hắn lập tức tràn ngập sương trắng. Nhưng kỳ dị chính là quần áo hắn không có bất kỳ dấu vết bị thiêu đốt nào.
 
Từng giọt mồ hôi bằng hạt đậu toát ra toàn thân Vương Lâm. Nháy mắt liền ướt nhẹp toàn bộ quần áo hắn.
 
Biển lửa này giống như gió lốc tung hoành trong cơ thể Vương Lâm. Từng hồi tiếng động "bang bang" không ngừng truyền ra, biển lửa ngày càng mãnh liệt. Chỉ có một lát mà đã đạt tới một trình độ cực kỳ đáng sợ.
 
Đau khổ trong cơ thể Vương Lâm truyền tới làm bộ mặt hắn biến thành dữ tợn. Loại cảm giác này giống như người thường nuốt vào một cục than cực nóng. Cái loại đau trong cơ thể không cách nào hình dung, nếu không phải định lực Vương Lâm rất mạnh, chắc chắn sẽ rống to lên.
 
Nếu đổi là một tu sĩ khác, cho dù là tu vi cao hơn Vương Lâm bây giờ thì lúc này cũng tuyệt đối khó thể chịu đựng loại cực nóng này. Đơn giả bởi vì hắn là thân thể Cổ Thần, tuy nói là đau đớn nhưng vẫn có thể chịu được.
 
Chỉ có điều nếu thời gian lâu dài, cho dù Vương Lâm là thân thể Cổ Thần cũng sẽ không chịu được.
 
Thời gian chậm rãi qua đi, chỉ khoảng một nén hương nhưng đối với Vương Lâm mà nói lại phảng phất như là mấy năm. Lửa nóng trong cơ thể điển cuồng dâng lên, từng trận biển lửa khiến thân hình Vương Lâm không khỏi run rẩy.
 
Hắn mở mạnh hai mắt, trong mắt dường như tràn ngập hai ngọn lửa màu xanh. Ngay cả bên ngoài thân thể lúc này cũng tràn ngập ngọn lửa vô hình đang thiêu đốt. Hư không xung quanh lập tức truyền đến những tiếng "ca ca".
 
Theo biển lửa ngày càng mãnh liệt, Vương Lâm không kìm nổi gầm lên một tiếng. Tiếng gầm này hóa thành tiếng sấm, "ầm ầm" lan truyền ra.
 
Giờ phút này, xa xa trong Thiên Vận tông ở trên Thiên Vận Tinh, Thiên Vận tử khoanh chân ngồi trên đỉnh Tiên Sơn giống như mũi chĩa ba. Hai mắt đang nhắm của hắn hơi hơi mở ra, lộ ra ánh mắt có thể xem hết trời đất.
 
Ánh mắt này nhìn vào không trung phảng phất có thể xuyên qua hết thảy khoảng cách, nhìn thấy Vương Lâm đang ở trên Đại La tinh.
 
Vẻ mặt Thiên Vận tử không biến hóa, chỉ hơi nhíu mày, hạ giọng nói:
 
- Đây không phải là vật ngươi có thể nuốt vào… Thêm bảy giây nữa, ngươi sẽ phải phun nó ra… Một, hai… Ánh mắt Thiên Vận tử một mảnh trong sáng, chậm rãi nói!
 
Trên Đại La tinh, lúc này toàn thân Vương Lâm lộ ra một màu đỏ yêu dị. Loại màu đỏ này là cực nóng trong cơ thể đạt tới đỉnh điểm. Từng trận đốt cháy, biển lửa vô tận trong cơ thể hắn không ngừng tung hoành. Một lát sau biển lửa này dĩ nhiên khuếch tán mỗi một nơi trên thân thể Vương Lâm.
 
Giờ phút này Thiên Vận tử đã đếm tới năm!
 
- Sáu!
 
Biển lửa trong cơ thể Vương Lâm "ầm" một tiếng, giống như là nổ tung. Trong khí nó chạy trong cơ thể hắn, khiến thân thể hắn phun ra một mảnh sương máu lớn. Vương Lâm có loại cảm giác, nếu chính mình không phun cực dương này ra, ngay lập tức sẽ bị đốt cháy thành tro!
 
- Bảy!
 
Thiên Vận tử nhẹ giọng hô một tiếng cuối cùng.
 
Trong nháy mắt này, biển lửa trong cơ thể Vương Lâm hoàn toàn nổ tung ra hình thành một cơn bão lửa. Cơn bão lửa từ mỗi một nơi trên thân thể Vương Lâm nhất tề ngưng tụ, thẳng đến nguyên thần đốt cháy.
 
Nhưng ngay trong nháy mắt này, trong nguyên thần Vương Lâm có mây mù lượn lờ, hạt châu Thiên Nghịch xoay tròn xuất hiện!
 
Khoảnh khắc hạt châu Thiên Nghịch xuất hiện, vô tận biển lửa kia đang rít gào tới gần. Chỉ là còn không chờ nó thương tổn nguyên thần Vương Lâm thì lập tức ngừng lại. Giống như từ trong hạt châu Thiên Nghịch truyền ra một lực hút kỳ dị. Dường như biển lửa này toàn bộ bị hút vào trong hạt châu Thiên Nghịch.
 
Trong mắt Vương Lâm lộ tinh quang, thân thể đau nhức nháy mắt biến mất. Thay vào đó là một cảm giác sảng khoái khó mà hình dung được.
 
Hạt châu Thiên Nghịch kia hấp thu toàn bộ ngọn lửa. Lập tức dấu ấn đại biểu Nhật trong dấu ấn Nhật Nguyệt bên trên hạt châu nhanh chóng lóe ra từng đợt ánh sáng chói ngời. Màu sắc tồi tàn người ngoài không thể nhìn được, chỉ có Vương Lâm có thể nhìn thấy!
 
Trong nháy mắt hạt châu Thiên Nghịch lóe lên hào quang, Lăng Thiên Hậu đang khoanh chân ngồi trong tòa tháp khổng lồ lặng lẽ quan sát Vương Lâm lập tức kinh hãi hô lên một tiếng. Hắn mạnh mẽ nhắm hai mắt lại, cũng không kịp đứng dậy, trong khi khoanh chân thân hình lui ra phía sau với tốc độ cực nhanh.
 

Một khắc vừa rồi, hắn chỉ nhìn thấy biển lửa trong cơ thể Vương Lâm dùng một tốc độ không thể tin nổi biến mất. Ngay sau đó trong tâm thần bỗng nhiên có một ảo giác tai họa sắp xảy ra, cực kỳ nguy hiểm.
 
Loại cảm giác này cho dù hắn đối mặt với Thiên Vận tử cũng chưa từng có. Chỉ có năm xưa trong Tu chân tông Côn Hư mới có loại cảm thụ giống như vậy. Giờ phút này mọi chuyện trải qua mấy vạn năm lại cảm nhận được loại cảm giác nếu bản thân không tránh lui, nhất định sẽ hồn bay phách lạc, khiến cho hắn gần như hít sâu một hơi.
 
- Đây là ánh sáng gì!
 
Ánh mắt Lăng Thiên Hậu lộ ra vẻ hoảng sợ, thân hình lui về sau sắc mặt đột nhiên biến đổi mạnh. Hắn mơ hồ cảm nhận được ở phía trước mặt ánh sáng vô hình kia đang tới gần với tốc độ cực nhanh. Lăng Thiên Hậu hoảng sợ tay phải hung hăng vỗ lên mi tâm. Lập tức ở mi tâm lóe lên hắc mang, hư ảnh hình thanh kiếm trong trận chiến với Thiên Vận tử áo xám lập tức biến ảo ra, không kịp suy nghĩ trực tiếp đánh về phía trước.
 
Khoảnh khắc hư ảnh thanh kiếm vừa bay ra, lập tức phía trước mặt ánh sáng vô hình kia xuất hiện. "Ầm!" Một tiếng va chạm vang lên, tiếng động này người ngoài không thể nghe được, cũng không thể cảm nhận được. Nhưng Lăng Thiên Hậu lại trực tiếp phun ra một ngụm máu lớn, thân hình lui ra sau đụng nát vách tháp. "Phanh" một tiếng, thân hình hắn bị đẩy ra ngoài.
 
Hư ảnh hình kiếm kia lại run lên gần như sụp đổ. Nó kêu lên một tiếng thê thảm, nhanh chóng trở lại mi tâm của Lăng Thiên Hậu. Sắc mặt Lăng Thiên Hậu tái nhợt, lại phun ra một ngụm máu lớn, thân hình lập tức uể oải hẳn xuống. Hắn kinh hoảng, da đầu như run lên. Hắn không chút do dự biến mất, trực tiếp trốn vào dưới nền đất đi thẳng đến trung tâm của Đại La tinh.
 
Trong khi bỏ chạy, hai tay Lăng Thiên Hậu bấm pháp quyết, không ngừng mở ra tầng tầng phong ấn phía trước mặt. Giờ phút này hắn rất hoảng sợ, ý nghĩ duy nhất trong đầu chính là phải nhanh chóng tiến vào trung tâm Đại La tinh.
 
Lại nói Thiên Vận tử đang ở trên đỉnh núi chĩa ba trên Thiên Vận Tinh. Vẻ mặt hắn vốn bình tĩnh giờ phút này biến đổi mạnh. Loại vẻ mặt biến hóa này, trên người Thiên Vận tử cực kỳ hiếm thấy, gần như chưa từng có.
 
Nếu có người khác lúc này nhìn thấy Thiên Vận tử chắc chắn không dám tin. Thiên Vận tử luôn luôn lấy tính toán không lộ sơ hở, vẻ mặt thủy chung bình tĩnh dường như Thái sơn sụp đổ trước mặt cũng không đổi. Giờ phút này sắc mặt hắn biến đổi lớn!
 
Càng quan trọng hơn là, chẳng những vẻ mặt hắn biến đổi mà trong hai mắt hắn không ngờ có một tia kinh hãi!
 
Thân là thành viên trưởng lão đoàn của Liên minh, Thiên Vận tử đứng đầu tính toán cả thiên hạ, tâm cơ thâm trầm như biển rộng. Lúc này vẻ kinh hãi trong mắt hắn đủ để rung động Liên minh Tu chân, rung động tất cả những người quen biết hắn!
 
Hắn hít sâu một hơi, lộ ra vẻ không dám tin. Hai tay cực nhanh vung lên trước người. Lập tức có một đám mây bảy màu trống rỗng bay ra, cấp tốc đẩy về phía trước giống như đang chống cự cái gì.
 
Nhưng ngay khi đám mây bảy màu vừa mới bay về trước không được nửa trượng, đám mây giống như bị một lực lượng không cách nào hình dung tới gần. "Phịch" một tiếng, sụp đổ!
 
Trong lúc sụp đổ, lại có một bàn tay từ trong hư vô biến ảo ra, hung hăng chộp tới Thiên Vận tử!
 
- Đây là cái gì?
 
Với định lực mấy vạn năm bất động của Thiên Vận tử, trong nháy mắt nhìn thấy bàn tay từ trong hư vô kia vươn ra giống như đạo tâm bị sụp đổ. Ánh mắt hắn lộ ra vẻ không thể tin.
 
Thân hình hắn lui mạnh ra sau!
 
Giờ phút này hắn chỉ có thể nghe tiếng tim mình đập "phanh phanh". Tiếng tim đập điên cuồng tăng nhanh, dường như muốn lao ra khỏi ngực hắn. Trong khi lùi lại, sắc mặt hắn cực kỳ âm trầm, hai tay bấm pháp quyết, không chút nghĩ ngợi nhanh chóng hợp lại trước người, miệng khẽ quát:
 
- Bắc Đẩu Thất Tinh lực!
 
Lời nói vừa ra, lập tức trời đất biến sắc. Một đạo cầu vồng bỗng từ không trung giáng lâm, lần lượt đan xem tạo thành một cầu vồng bảy sắc. Trong thời gian ngắn cầu vồng liền dừng trên người Thiên Vận tử đang không ngừng lui ra sau.
 
Hai mắt Thiên Vận tử chợt lóe lên, tay phải hung hăng vỗ về phía trước.
 
Lập tức cầu vồng bảy màu kia thành lốc xoáy quét tới. Lốc xoáy bảy màu cực kỳ rực rỡ. Càng không thể tin nổi là trong lốc xoáy bảy màu kia không ngờ còn ẩn chứa bảy điểm sáng rực rỡ!
 
Ở trong Liên minh Tu chân, có một truyền thuyết lâu đời. Trong tinh không có hai chòm sao Nam Bắc, trong đó sao Nam Đẩu chủ tử, Bắc Đẩu chủ sinh, đều tự nắm giữ Tinh lực. Không nói truyền thuyết này thật hay không, nhưng lúc này dưới thần thông của Thiên Vận tử không ngờ ngưng tụ huyễn hóa ra vật trong truyền thuyết kia.
 
Lốc xoáy bảy màu gào thét, ngăn cản giữa Thiên Vận tử và bàn tay to vươn ra từ hư vô. Nhưng ngay lại khoảnh khắc lốc xoáy bảy màu muốn ngăn cản, bàn tay to căn bản không coi lốc xoáy bảy màu tồn tại. Nó trực tiếp xuyên qua, phảng phất trước mặt nó tất cả mọi vật đều là hư ảo.
 
Sắc mặt Thiên Vận tử lại biến đổi lớn. Thân hình hắn lại lui ra phía sau, tay phải chỉ về phía trước, khẽ quát:
 
- Thất Tinh toái tiên!
 
"Ầm" một tiếng, một điểm sáng trong lốc xoáy bảy màu vỡ ra! Cùng lúc đó, sáu điểm sáng còn lại đồng dạng sụp đổ, hình thành một lực chấn động không thể tưởng tượng quét ra bốn phía.
 
Chỉ có điều cho dù như vậy, bàn tay to kia cũng không ngừng lại chút nào, xuyên thấu qua lực chấn động hung hăng chộp về Thiên Vận tử.
 
- Đây… Đây rốt cuộc là cái gì!
 
Ánh mắt Thiên Vận tử lộ ra vẻ khiếp sợ mãnh liệt. Hắn tu đạo vô số vạn năm, còn chưa gặp qua vật quỷ dị như vậy bao giờ. Lúc này tâm thần chấn động, hai mắt hắn tuôn ra ánh sáng bảy màu. Thân hình hắn lui về sau, thở sâu. Hai tay bấm pháp quyết vung lên, miệng khẽ quát:
 
- Thiên Vận thuật!
 
Thiên Vận thuật là một thần thông trong đời Thiên Vận tử đạt tới đại thành! Không đến lúc cực kỳ bất đắc dĩ căn bản rất ít có người có tư cách khiến hắn thi triển thuật này! Nhưng lúc này hắn không chút do dự, thi triển Thiên Vận thuật đã hơn vạn năm không dùng quá!
 
Tất cả mọi chuyện là bởi vì Thiên Vận tử cảm nhận được một nguy cơ gần như đến lúc sống chết!
 
Nguy cơ này phát ra từ bàn tay to kia.
 
Thiên Vận tử than nhẹ, tay phải chỉ vào bầu trời. Lập tức bầu trời Thiên Vận tinh ầm ầm chấn động, phảng phất như run rẩy. Tầng mây tiêu tan dữ dội lộ ra bầu trời quang đãng, sáng sủa!
 
Trong tinh không, theo tay phải Thiên Vận tử chỉ ra, cũng xuất hiện một cảnh tượng khiến tất cả những người nhìn thấy đều phải rung động tâm thần!
 
Chỉ thấy một vận hình tròn cực lớn kéo dài vô số vạn dặm, dùng tốc độ cực nhanh biến ảo ra. Từ bên dưới nhìn lại, vật này giống như một la bàn thật lớn!
 
Trên bề mặt vật này từng vòng rậm rạp vô số phù văn ấn ký lóe lên, có thể làm rung động tâm thần!
 
Vật này rất lớn, sau khi xuất hiện phảng phất Thiên Vận tinh trước mặt nó hơi nhỏ đi một chút. Hai mắt Thiên Vận tử lộ ra ánh sáng kỳ dị, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng. Hai tay hắn bấm pháp quyết, lại chỉ vào không trung khẽ quát:
 
- Phụng Thiên Thừa Vận!
 
Lời nói vừa ra lập tức khiến bầu trời vang lên một tiếng nổ "ầm". Tiếng nổ này quanh quẩn, tràn ngập khắp Thiên Vận tinh. Ngay cả tinh không bên ngoài không ngờ cũng có dư âm lượn lờ, xa xa tản ra.
 
Trong tiếng nổ, la bàn hư ảo khổng lồ vô cùng trên không trung chậm rãi xoay tròn. Nó vừa chuyển động, không ngờ có một loại uy lực vô thượng nghịch chuyển trời đất, điên đảo Càn Khôn!
 
Trong lúc lui ra sau, thân hình Thiên Vận tử nhoáng một cái bay thẳng đến trung tâm la bàn khổng lồ trong không trung đúng vào khoảnh khắc bàn tay to kia chộp tới. Sau khi tới gần, tay phải hắn bấm nhanh, suy diễn tính toán.
 
Càng tính toán, sắc mặt hắn càng âm trầm, tới cuối cùng gần như thành một mảnh tro tàn. Tất cả nói thì thong thả nhưng trên thực tế chẳng qua chỉ trong khoảnh khắc.
 
- Vật này không thể chống cự!
 
Hai mắt Thiên Vận tử chợt lóe lên, tay phải chuyển động trước người. Lập tức la bàn khổng lồ phía sau người lại một lần nữa chuyển động. Từng tiếng "ầm ầm" quanh quẩn, từng luồng lực lượng kỳ dị bỗng từ trong la bàn truyền ra. Chúng ngưng tụ trước người Thiên Vận tử, ý đồ ngăn cản bàn tay to kia tới gần.
 
- Vận tốc quay không đủ, lão phu tu đạo mấy vạn năm không tin tính không ra cách phá giải vật này! Thiên Vật Thuật – Mở sáu đạo phong ấn!
 
Lời nói Thiên Vận tử vừa dứt, lập tức la bàn hư ảo kia ầm ầm chấn động. Nó dùng tốc độ không thể tưởng tượng, điên cuồng lớn lên!
 
Độ lớn của nó vốn đã là vô biên vô hạn. Nhưng giờ phút này nó lại không ngừng bành trướng, dĩ nhiên là đã không thể tưởng tượng được lớn bao nhiêu!