Tiên Nghịch

Chương 899: Tán thành

Chỉ cần hắn một ngày không chính thức rời khỏi sư môn, thì vẫn là đệ tử của Thiên Vận Tông ta.
 
Thiên Vận Tử thần sắc trầm xuống, vẫn bình tĩnh nói.
 
-Ngươi che chở đệ tử của Thiên Vận Tông, vậy còn đệ tử Đại la kiếm Tông đã chết thì sao! Kiếm Tiếu thập nhị tử, cuối cùng chỉ còn sống sót một mình Long Nhất, toàn bộ đã bị Vương Lâm này giết chết! Lão phu hôm nay cũng không muốn cậy mạnh khi yếu, chỉ cần Vương Lâm có thể tiếp được lão phu ba đạo kiếm khí, việc năm đó xóa bỏ! Nếu Thiên Vận Tử ngươi có ý ngăn trở, lão phu có liều mạng cũng muốn chiến một trận với Thiên Vận Tử ngươi!
 
Lăng Thiên Hậu vẻ mặt đầy sát khí, tuy là nói với Thiên Vận Tử nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.
 
-Nhị vị tiền bối vừa mới nói tại hạ không có tư cách cầm lệnh bài, xin hỏi tiền bối, ngươi có thể ở dưới kiếm khí Kiếm Tôn, chống đỡ được bao nhiêu đạo?
 
Vương Lâm nhìn lão nhân người như núi thịt kia.
 
Lão nhân núi thịt sắc mặt cực kỳ âm trầm, hừ lạnh một tiếng không nói gì, nhưng trong mắt hiện lên sát khí.
 
Vương Lâm khẽ mỉm cười, ánh mắt dừng trên người Lăng Thiên Hậu, bình tĩnh nói:
 
-Mời kiếm tôn chỉ giáo?
 
Lăng Thiên Hậu vung tay phải lên, lập tức một trong bốn thanh nguyên thần kiếm trước người bay ra, kiếm này sáng tối không ngừng, phát ra từng trận u quang. Lúc này còn có đạo kiếm khí lập lòe từ bên trong mạnh mẽ xông ra ngoài.
 
Kiếm khí như hồng!
 
Với tu vi của Lăng Thiên Hậu, năm đó cấp cho đệ tử kiếm khí bảo mệnh ở Yêu Linh Chi Địa đã cực kỳ hùng mạnh, càng không nói tới tự mình thi triển. Kiếm khí này vừa mới xuất hiện liền như hóa thành một đầu kiếm long, mang theo tiếng gào thét thẳng tới Vương Lâm.
 
Không trung lập tức có từng trận thanh âm ầm ầm vang vọng, phảng phất như không thể chịu nổi cơn tức giận của kiếm khí.
 
Đệ tử Đại La Kiếm Tông bốn phía chung quanh, một đám thần sắc phấn chấn, nhìn không chớp mắt.
 
Kiếm khí tới gần người, chỉ chút nữa là xé nát thân thể Vương Lâm, Vương Lâm trong mắt lập tức tuôn ra đạo tinh quang, tay phải nắm chặt hư không một kích.
 
Ầm một tiếng nổ vang, tay phải Vương Lâm đánh tới trước, ngay tức khắc không trung có dấu hiệu sụp đổ. Trong khoảnh khắc kiếm khí bay tới, dưới một quyền của Vương Lâm, ầm một tiếng va chạm cực mạnh trên không trung.
 
Ầm ầm, liên tục vài tiếng long trời lở đất đột ngột xuất hiện. thân mình Vương Lâm thoáng lùi về phía sau, lui ra sau hai bước, bình tĩnh nhìn Lăng Thiên Hậu ở trước mặt chậm rãi nói:
 
-Đạo thứ nhất!
 
Kiếm khí Lăng Thiên Hậu tan vỡ, hình thành một cỗ gió lốc, nhưng tay áo Thiên Vận Tử vừa đảo qua lập tức tan thành mây khói. Thiên Vận Tử liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, khóe miệng lộ ra nụ cười.
 
Lăng Thiên Hậu trong mắt hàn quang chợt lóe, tay phải không chút dừng lại tiếp tục vung lên, lập tức nguyên thần kiếm trước mặt phát ra tiếng kêu vang trời, hướng tới bản thể Vương Lâm mà phóng tới.
 
Trong nháy mắt, Vương Lâm cười dài tay phải lại nắm lại, một lực vô biên truyền từ mi tâm xuống tay hắn, lập tức tinh quang tràn ngập. Sau khi một quyền của Vương Lâm oanh ra, tinh điểm này theo sát sau đó, tấn công về phía trước.
 
Cùng lúc đó, trong mắt Vương Lâm lộ ra hai đạo hàn quang, hắn một khi đã trở lại Thiên Vận tinh sẽ không tính toán chuyện khiêm tốn làm gì, hết thảy đều phải lấy thực lực để nói chuyện.
 
Nếu muốn lần nữa tiến vào Yêu Linh Chi Địa, cần phải có tư cách cầm giữ lệnh bài, nếu muốn được lão quái vật ở Thiên Vận Tinh này chấp nhận, phải xem một trận chiến này.
 
Với tâm cơ của Vương Lâm, đối với tình hình trên đường tới đã phân tích cực kỳ thấu triệt, lúc này một quyền vừa phát ra, tay trái vỗ lên túi trữ vật, trong miệng khẽ quát:
 
-Tam Cửu Chi Kiếm!
 
Lời vừa nói ra, lập tức từng đạo cầu vồng từ trong túi trữ vật của Vương Lâm điên cuồng lao ra, mỗi một đạo cầu vồng đều tản mác ra ngân quang chói mắt. Vô số hồn phách biến ảo mà xuất hiện, từng tiếng rống giận thê lương trong nháy mắt tràn ngập thiên địa.
 
Khi toàn bộ hai mươi bảy thanh phi kiếm xuất hiện, dưới một chỉ của Vương Lâm, hai mươi bảy kiếm này bỗng nhiên khẽ động, trong tiếng rống giận thê lương tràn ngập bầu trời, thẳng tới Lăng Thiên Hậu.
 
Cảnh tượng này, cho dù là Thiên Vận Tử trong lòng cũng cảm thấy chấn động, hắn có thể tính ra hết thảy kết quả, nhưng cũng không thể tính ra được quá trình. Hắn chỉ là tính được tu vi của Vương Lâm sẽ tăng rất nhiều và trở về vào ngày tử thanh song hà, nhưng không thể tính toán được tu vi chân thật của Vương Lâm.
 
Mặc dù, hắn nhìn ra được lực lượng trên mi tâm của Vương Lâm, thậm chí còn nhìn thấy trong đó có ba cỗ lực lượng, cho nên hắn cũng có chút kiêng kị!
 
"Ta mặc dù tính ra được người này chắc chắn trở về, nhưng không tính được nguyên do. Ngày này dám quay về Thiên Vận Tinh, nhất định có điều chắc chắn, ấn ký Chu Tước ở mi tâm, chính là một trong những thứ hắn dựa vào!" Khiếp sợ, còn có mỹ phụ thôn nữ trung niên kia, phụ nhân này ánh mắt lộ ra kinh hãi, mắt liếc cái đã nhìn thấy chỗ bất phàm của hai mươi bảy thanh kiếm này.
 

Nàng chính là luyện khí tông sư, lúc này trong lòng thầm nhủ: "Hai mươi bảy thanh kiếm này chất liệu không ngờ bất phàm, lại ẩn chứa sát khí vô tận, hiển nhiên là được tế luyện qua vô số năm ở một nơi giết chóc ngập trời, cho nên trở thành tuyệt đại hung khí! Lúc này hai mươi bảy kiếm dung hợp trở thành kiếm trận, uy lực của nó…" Mỹ phụ trung niên thở sâu.
 
Lão nhân ngồi trên hồ lô kia trong phút chốc cũng mạnh mẽ đứng lên, chằm chằm nhìn vào Vương Lâm, đáy lòng như sóng cồn.
 
"Không phải là Khuy Niết sơ kỳ!" Về phần lão nhân núi thịt kia, lúc này tâm thần cũng chấn động, ngơ ngác nhìn Vương Lâm thần sắc lạnh lùng bên trong hai mươi bảy thanh kiếm, mồ hôi lạnh chảy từng giọt trên trán.
 
"Ta đã xem thường hắn!" Lăng Thiên Hậu đạo hiệu Kiếm Tôn, đối với kiếm có một loại cảm ngộ vô cùng, cực kỳ kinh người. Lúc này nhìn thấy hai mươi bảy thanh kiếm, lập tức ánh mắt lộ ra tinh quang.
 
-Phi kiếm như thế này, nếu như là kiếm trận, Vương Lâm ngươi có tư cách chiến một trận với ta!
 
Lăng Thiên Hậu vung cả hai tay lên trời, đem ba nguyên thần kiếm còn lại toàn bộ bay ra ngoài. Một đạo kiếm khí xoay tròn, bỗng nhiên xuyên qua khoảng không mà đi, trong kiếm khí hình thành một lưới khí, hướng về phía trước điên cuồng bao phủ lấy.
 
Hai mươi bảy thanh phi kiếm dưới thần thức khống chế của Vương Lâm, đuổi theo quyền phong phía trước, lấy quyền này làm trung tâm hóa thành một cơn lốc kiếm khí, lại có vô số trận pháp ẩn chứa bên trong, lập tức va chạm với bốn đạo nguyên thần kiếm của Lăng Thiên Hậu.
 
ầm ầm!
 
Những tiếng nổ kinh thiên động địa không ngừng vang lên. Hai mươi bảy thanh phi kiếm cuốn theo gió mà bay tới, nhưng gió lốc kiếm khí này đánh tới, khiến cho nguyên thần kiếm của Lăng Thiên Hậu liên tiếp bại lui!
 
Mỗi một thanh phi kiếm bị cuốn ngược lại sau là một lần quanh quẩn lại bên người Vương Lâm, một lát sau, hai mươi bảy thanh phi kiếm toàn bộ cuốn ngược trở lại. Một quyền mang theo cổ thần lực của Vương Lâm trong nháy mắt lại bộc phát ra lực lượng vô biên.
 
Dưới oanh kích, bốn thành nguyên thần kiếm của Lăng Thiên Hậu lập tức chấn động, rút lui!
 
Cảnh tượng này, bất kỳ ai xem cũng giật mình kinh hãi.
 
Nhưng Vương Lâm biết, Lăng Thiên Hậu còn chưa có thi triển thần thông, chỉ dùng kiếm kỹ bình thường mà công kích, cũng không phải đối phương hạ thủ lưu tình, mà là Lăng Thiên Hậu xem ra mình chỉ là Khuy Niết sơ kỳ, cho nên cũng không có tư cách khiến hắn phải sử dụng thần thông!
 
Lăng Thiên Hậu ánh mắt lộ vẻ cổ quái, trong nháy mắt vẻ cổ quái này liền biến mất, trong tiếng cười dài đã sớm đem ba kiếm ném đi. Hai tay hắn bấm niệm thần chú, hình thành một hình cung nhoáng lên không trung, lập tức một đầu mũi tên kỳ dị xuất hiện, hắn nhỏ giọng quát:
 
-Ngươi có tư cách khiến cho lão phu thi triển thần thông, một thân thần thông của lão phu chỉ có ba chữ! Minh, Động, Phá! Minh kiếm là thức thứ nhất, là Huyết Chú Kiếm!
 
Lời vừa nói ra, tu sĩ bốn phía ồ lên, thanh danh Lăng Thiên Hậu hiển hách, lại là đứng đầu một tông phái, thần thông kinh thiên khiếp quỷ, cho nên tu sĩ đều biết, cả đời này Lăng Thiên Hậu chỉ có một tử địch, đó chính là Thiên Vận Tử!
 
Thần thông của hắn rất ít khi thi triển ra, mỗi lần thi triển, gần như chỉ là trận chiến với Thiên Vận Tử.
 
Nhưng hiện giờ không ngờ Lăng Thiên Hậu lại thi triển thần thông với Vương Lâm, kể từ đó, cho dù Vương Lâm bại cũng lập tức nổi danh!
 
Theo Lăng Thiên Hậu quát khẽ một tiếng, tay phải hắn chỉ về phía trước, lập tức bốn thanh nguyên thần kiếm dung hợp thành một, hóa thành một bóng kiếm hư ảo, tản mác ra từng trận nhiệt khí, rồi lại chuyển biến từ hư ảo, phảng phất như hóa lỏng, dưới ánh mặt trời chiếu vào, hiển lộ ra ánh vàng, thẳng tới Vương Lâm.
 
Vương Lâm thần sắc bình tĩnh, lui ra phía sau vỗ túi trữ vật, trong miệng quát khẽ:
 
-Ngũ Cửu Kiếm Trận!
 
Trong nháy mắt từng đạo ngân quang từ trong túi trữ vật xuất hiện. Hai mươi bảy thanh kiếm chung quanh lần lượt giao thoa vào nhau, tổng cộng có bốn mươi năm trường kiếm điên cuồng xoay tròn, hình thành một cơn lốc kiếm. Vương Lâm ở giữa tóc dài tung bay, hai tay hắn bấm niệm thần chút, khép lại, hung hăng chỉ về phía trước!
 
-Trảm La quyết!
 
Chỉ này vừa ra, nguyên lực trong cơ thể Vương Lâm vận chuyển gần như đạt tới tốc độ đỉnh, từng đạo Trảm La quyết dung nhập vào kiếm, lại được Vương Lâm chỉ ra, toàn bộ kiếm chấn động ầm ầm, nhất tề ngưng tụ thẳng tới phía trước.
 
Kiếm của Sát Vực giới, Vương Lâm đi trên đường đi tới Thiên Vận Tông, dĩ nhiên đã tế luyện được năm chín thanh, sau đó cải biến lại bộ dạng hoàn toàn, nếu không có người của Sát Vực Giới, rất khó phát hiện ra.
 
Lúc này trong lốc xoáy kiếm khí ẩn chứa vô số Trảm La quyết, lần lượt giao thoa với thần thông của Lăng Thiên Hậu, thiên địa lập tức biến sắc, càn khôn nghịch chuyển.
 
Thiên địa chấn động ầm ầm, thanh âm vang vọng khắp nơi, trong không ngừng sụp đổ, những tiếng động ầm ầm đã thay thế toàn bộ thanh âm của thiên địa.
 
Nếu không có Thiên Vận Tử quét tay ngăn chở lực công kích này với bên ngoài, sợ rằng Thiên Vận Tinh bởi vậy mà sụp đổ. Tấn công qua đi, Vương Lâm thân hình bay nhanh về sau, bốn mươi năm thanh phi kiếm không một hư hao, nhưng có chút ảm đạm vờn quanh Vương Lâm bay lùi về sau.
 
Đối diện, là thanh kiếm do bốn nguyên thần kiếm của Lăng Thiên Hậu hợp thành một. Dưới sự chấn động, lại hiện thành bốn thanh kiếm, Lăng Thiên Hậu thân mình chưa động, ánh mắt lộ ra tinh quang, cười dài quát:
 
-Vương Lâm, ngươi cùng Đại La kiếm Tông xóa bỏ ân oán, lệnh bài kia lão phu từ bỏ, ngươi đạt được cơ duyên, tới lúc đi tiên phủ ngươi sẽ có một phần.
 

Lăng Thiên Hậu xoay người, một bước bước ra, lúc này cả đám đệ tử Đại la Kiếm Tông phía sau vẻ mặt vẫn mê man, nhưng lập tức theo sau, dưới kiếm quang bay nhanh đi dần dần mất hút.
 
"Lăng Thiên Hậu, thâm ý sâu sắc…" Vương Lâm nhìn thoáng qua bóng dáng Lăng Thiên Hậu ở xa xa, trong mắt hiện lên trầm tư.
 
Bốn phía im lặng, bất kể là đệ tử Thiên vận Tông hay đám người mấy lão quái vật kia mang tới, cả đám đều lộ ra vẻ khiếp sợ trong mắt.
 
"Vương Lâm không ngờ có năng lực chiến một trận với Lăng Thiên Hậu!" Bạch Vi ánh mắt lộ ra kích động. Hắn cho tới bây giờ vẫn có chút không tin hết thảy những gì mình nhìn thấy trước mắt.
 
Triệu Tinh Sát mặt như tro tàn, nhìn về phía Vương Lâm ánh mắt đầy vẻ kinh sợ, cũng không dám có nửa điểm tà tâm.
 
Còn có Tử hệ lão tứ vẫn thủy chung thờ ơ hết thảy, trong mắt nàng lúc này cũng mê man, còn một chút kỳ dị thần thái nhìn Vương Lâm.
 
"Nếu hắn có thể giúp ta…" Nữ nhân này cắn chặt môi, trong lòng quyết đoán.
 
Không chỉ bọn họ, gần như tất cả những người quen biết với Vương Lâm năm đó, lúc này tất cả đều khiếp sợ hoảng hốt. Trong mắt bọn họ, Vương Lâm năm đó và bóng dáng lúc này dần dần dung hợp làm một.
 
Vương Lâm vẫn chưa thu hồi bốn mươi lăm thanh phi kiếm đang vờn quanh người mà đảo mắt nhìn qua, dừng ở trên người lão nhân núi thịt bình tĩnh nói:
 
-Tiền bối, ta có tư cách chứ?
 
Lão nhân núi thịt kia trầm mặc, hừ một tiếng, ôm quyền với Thiên Vận Tử, nói:
 
-Thiên Vận đạo hữu, Lý mỗ còn một lò đan dược chưa luyện, không quấy rầy.
 
Nói xong, hắn bảo bốn đệ tử nâng mình đi:
 
-Trở về núi!
 
Bốn đệ tử kia vội vàng kêu vâng, nâng thân mình cực lớn của hắn lên, dần dần đi xa xa.
 
Lão nhân đứng trên hồ lô, thâm ý sâu sắc nhìn Vương Lâm một cái nói:
 
-Vương đạo hữu ẩn tàng thật tốt, lão phu Kỳ Mộng Đàm, nếu có thời gian, xin mời tới Mộng Tinh của ta chơi!
 
Nói xong, hắn ôm quyền chào Thiên Vận Tử, cáo từ mà đi.
 
Cùng với hắn rời đi còn có lão nhân gầy như thi thể kia. Hắn thủy chung từ đầu tới cuối lạnh nhạt, lúc rời khỏi cũng không cáo biệt một câu với Thiên Vận Tử, trực tiếp đạp không mà đi.
 
Rời đi cuối cùng, chính là mỹ phụ thôn nữ, phụ nhân này nhìn Vương Lâm, cười nói:
 
-Vương đạo hữu, phi kiếm này sát khí vô cùng, chỉ có điều sát khí này dường như rất khó có thể khống chế, nếu như có thời gian rảnh, có thể đi tới Tử Hà Tinh một chuyến!
 
Nói xong nàng khom người chào Thiên Vận Tử, mang theo bốn nữ nhân bên người rời đi.
 
Khi rời đi, phấn y nữ nhân ánh mắt sáng ngời, đi theo sau phụ nhân xoay người cười khẽ với Vương Lâm nói:
 
-Sư tôn ta am hiểu luyện khí, phí dụng không đắt.
 
-Nha đầu kia!
 
Mỹ phụ cười khẽ, ba nữ nhân khác bên người cũng đồng thời che miệng mỉm cười. Chỉ có điều rất ít người chú ý tới một nữ nhân áo màu lục trong đó, ánh mắt nhìn Vương Lâm, không giống mọi người.
 
"Hắn có lẽ đã quên tên của ta…dù sao năm đó, với hắn mà nói chỉ là một chuyện rất nhỏ, rất nhỏ mà thôi. Nhưng với ta, là ân cứu mạng…" Nữ nhân này than nhẹ.
 
-Thiên Cầm sư tỷ, tỷ làm sao vậy?
 
Phấn y nữ nhân nhỏ giọng nói.
 
Thiên Cầm lắc đầu, không nói gì.
 
Dưới phân phó của Thiên Vận Tử, người ở chung quanh Thiên Vận Tông cũng lần lượt tản đi, toàn bộ quảng trường ngoại trừ Vương Lâm và Thiên Vận Tử ra không có người thứ ba. Đợi tất cả mọi người rời đi, Vương Lâm thần sắc bình tĩnh, nhìn Thiên Vận Tử.
 
Thầy trò hai người xa cách mấy trăm năm lại một lần nữa đối mặt với nhau.
 
-Ngươi có tính toán gì?
 
Hai người trầm mặc thật lâu, Thiên Vận Tử chậm rãi mở miệng nói.
 
-Đệ tử muốn tiến vào Yêu Linh Chi Địa.
 
Vương Lâm thần sắc cung kính.
 
-Ngươi có tư cách này, bất kể là chính phẩm Lôi Tiên La Thiên, hay là Nhất Mạch Chu Tước trong một trong Tứ Thánh Tông, theo ta được biết, danh sách Chu Tước tính cả ngươi bên trong chỉ có ba người!
 
Thiên Vận Tử sắc mặt bình tĩnh, hai tay chắp sau lưng, từ từ nói.
 
Vương Lâm trầm mặc, đối với danh sách Chu Tước hắn cũng không biết, lúc này nghe nói, tâm thần khẽ động, nhưng thần sắc lại rất bình thường.