Tiên Nghịch

Chương 1908: Sư tôn như cha!

Lời này vừa nói ra, bốn phía lập tức yên tĩnh trở lại, toàn bộ ánh mắt đều tập trung lên người Vương Lâm. Ở Đạo Cổ nhất mạch, chính xác như lão già kia đã nói, trước Đạo Cổ hoàng tôn, ngoài Đại Thiên Tôn ra, những tộc nhân còn lại khi nhìn thấy nhất định phải quỳ!
 
Đây là biểu hiện của hoàng quyền, nếu như không tuân theo, thì đó là bất kính với hoàng quyền!
 
Ở Cổ Tộc, gần như có rất ít đại tội nghiêm trọng hơn việc bất kính với hoàng quyền!
 
Ngay cả như Huyền La, trước những lời này cũng không khỏi dừng lại. Hắn tuy là Đại Thiên Tôn, nhưng dù sao hắn cũng là người của Đạo Cổ, trước kia khi hắn còn chưa trở thành Đại Thiên Tôn, ở trước mặt Đạo Cổ hoàng tôn đời trước cũng phải quỳ lạy hành lễ.
 
Đạo Cổ hoàng tôn mỉm cười, nhìn Vương Lâm, nhưng trong lòng lại cười rộ lên. Hôm nay hắn tới đây là để xác định người gây nên biến hóa kịch liệt làm nổi lên khói xanh trên hương lô có phải là Phỉ Uyên trong lòng hắn hay không.
 
Nếu không phải thì thôi, hắn sẽ rời khỏi.
 
Nhưng nếu là đúng, thì hắn sẽ phải nhìn người này một lần, để xem rốt cuộc hắn bất phàm ở chỗ nào!
 
Dựa vào cái gì mà có thể trở thành đệ tử của Huyền La, ngay cả ta năm đó cũng bị hắn cự tuyệt! Dựa vào cái gì mà có thể có được máu tươi của Cổ Tổ. Ngươi không ngờ ngươi có được những mười giọt! Nhất là giọt máu tươi cuối cùng kia không ngờ lại là một giọt Hồn Huyết!
 
Việc này Huyền La kia không cho truyền ra, không phải Đạo Cổ nhất mạch ta không biết. Thậm chí Huyền La kia vì việc này mà không tiếc dựa vào thân phận gì đó mà nói ra những lời như vậy!
 
Đại Thiên Tôn không có quyền quyết định sinh tử của ta, năm đó hắn nói như vậy hiển nhiên là đã phát hiện được thân phận đồ đệ này của hắn, có thể khiến cho Cổ Đạo Đại Thiên Tôn chấp nhận!
 
Nhưng hắn nhất định không phải là hậu nhân của Cổ Tổ, ta không tin Cổ Đạo Đại Thiên Tôn sẽ chấp nhận người này!
 
Trên mặt Đạo Cổ hoàng tôn thủy chung vẫn mang theo vẻ mỉm cười, nhưng trong lòng hắn lại ẩn chứa một sự ghen ghét đã ấp ủ từ trăm năm trước!
 
Sự ghen ghét này từ khi Vương Lâm có được Hồn Huyết đã bắt đầu tồn tại, cho đến hôm nay sau khi tận mắt nhìn thấy Vương Lâm mới phát hiện ra đối phương lại là Bạch Phát Dược Thiên Tôn thanh danh hiển hách ở Tiên Tộc kia, là đệ nhất nhân dưới Đại Thiên Tôn. Trong lòng chấn động, nhưng bị hắn thủy chung áp chế.
 
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, sau khi ánh mắt đảo qua Đạo Cổ hoàng tôn, liền nhìn về phía trước, ngay khi nhìn vào lão già vừa mới nói lời khiển trách, đột nhiên bộc phát ra tinh quang.
 
- Ngươi nói cái gì? Quỳ bái một lần sao?
 
Vương Lâm tùy ý mở miệng.
 
Lão già kia có tu vi có thể so với Dược Thiên Tôn của Tiên Tộc, nhưng lúc này, khi bị ánh mắt của Vương Lâm đảo qua. Cũng lập tức sắc mặt đại biến.
 
Sắc mặt hắn lập tức trắng bệch, Cổ Tộc lực ở trong cơ thể ầm ầm chấn động. Hắn cảm thấy ánh mắt Vương Lâm dường như ẩn chứa một uy áp, uy áp này khiến cho Cổ Tộc lực của hắn không thể chịu đựng được.
 
Hơn nữa. Dưới ánh mắt của Vương Lâm, hắn có một cảm giác huyết mạch trong cơ thể run lên, giống như ở trên người đối phương tồn tại một huyết mạch cao quý không thể nào tưởng tượng được. Huyết mạch lực này khiến cho thân thể lão già chấn động.
 
- Đủ rồi, ngươi tới nơi này chẳng lẽ chỉ muốn đệ tử của bổn tôn quỳ xuống trước mặt ngươi thôi hay sao! Hắn là đệ tử của bổn tôn, cũng là người bảo vệ cho Đạo Cổ nhất mạch trong tương lai.
 
Thần sắc Huyền La lộ ra vẻ không vừa lòng.
 
Đạo Cổ hoàng tôn kia mỉm cười, xoay người liếc nhìn lão già phía sau một cái, trong mắt lộ ra hàn ý.
 
- Lui ra, đệ tử của Huyền La cũng là người ngang hàng với ta, sao có chỗ cho ngươi mở miệng!
 
Lão già kia lập tức cúi đầu vâng dạ, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, không biết là do hoàng tôn khiển trách hay là vì ánh mắt của Vương Lâm lúc trước khiến cho sợ hãi.

 
- Vương Lâm phải không, uy danh của ngươi như tiếng sấm bên tai ta, nhất là danh hiệu Bạch Phát Dược Thiên Tôn của Tiên Tộc lại càng chấn động Tiên Cương! Lúc đầu trẫm có hơi tiếc nuối, vì sao trong những tộc nhân của Đạo Cổ ta lại chưa từng xuất hiện một thiên tài như vậy!
 
Nhưng hôm nay trong lòng trẫm đúng là rất vui mừng!
 
- Cao thủ bậc này, là đệ nhất nhân dưới Đại Thiên Tôn, là tộc nhân của Đạo Cổ ta, việc này đúng là chuyện tốt!
 
Đạo Cổ hoàng tôn kia mỉm cười, lộ ra một vẻ cao hứng.
 
- Thường Thị!
 
Đạo Cổ hoàng tôn kia trong lúc mỉm cười mở miệng nói, lão giả ở phía sau lập tức khom người.
 
- Có ti chức!
 
Ngươi thông báo cho toàn tộc Đạo Cổ, Vương Lâm là người bảo vệ cho Đạo Cổ nhất mạch trong tương lai, có thân phận ngang hàng với trẫm, ngoài một vài nghi lễ đại điển. Không cần phải quỳ lạy! Ai không tuân theo, nếu mạo phạm, sẽ bị chém đầu!
 
- Tuân chỉ!
 
Lão già kia cung kính vâng mệnh.
 
Vương Lâm, vật này trẫm ban thưởng cho ngươi, với vật này ngươi có thể tùy ý ra vào hoàng cung, lúc nào cũng có thể tới gặp trẫm. Mấy đứa con của trẫm cũng cần ngươi đích thân tới xem xét một chút, vì trẫm mà tuyển ra một hoàng tôn trong tương lai!
 
Đạo Cổ hoàng tôn kia mỉm cười, giơ tay phải lên, một đám tử quang lóe lên, một ngọc bội màu tím hiện ra hướng về phía Vương Lâm, chờ Vương Lâm đưa tay ra bắt lấy.
 
Vương Lâm âm trầm, Đạo Cổ hoàng tôn kia không hề thiếu kiên nhẫn một chút nào. Mỉm cười nhìn Vương Lâm, chờ đợi.
 
Huyền La đứng ở một bên, ánh mắt cũng âm trầm. Hắn biết Vương Lâm ở nơi này nhất định cần phải hòa nhập vào trong Đạo Cổ nhất mạch, đồng thời nhất định cũng phải tuân theo hoàng quyền.
 
Thực tế ban đầu Huyền La cũng không lo lắng tới việc này. Bởi vì Vương Lâm lúc trước tu vi rất yếu, lại vừa mới từ trong động phủ đi ra, vừa đặt chân lên Tiên Cương đại lục, hắn có thể dễ dàng tuân theo hoàng quyền của Cổ Tộc.
 
Nhưng sự trưởng thành của Vương Lâm cũng vượt qua sự dự liệu của Huyền La. Mặc dù thủy chung hắn vẫn quan sát, cũng rất vui mừng vì những biến hóa của Vương Lâm. Nhưng trong lòng lại có chút tiếc nuối. Bởi vì Vương Lâm với tu vi như hiện giờ lại càng cần phải có thêm nhiều thời gian mới có thể hòa nhập và thừa nhận hoàng quyền của Cổ Tộc. Vương Lâm than nhẹ, hắn hiển nhiên nhìn ra sự hợp lý trong lời nói của hoàng tôn kia, chuyện này không còn gì để nói thêm nữa. Trong tiếng thở dài, Vương Lâm tiến lên vài bước, hai tay đón lấy ngọc bội mà Đạo Cổ hoàng tôn đưa cho, hướng về đối phương ôm quyền vái một cái.
 
- Tạ ơn hoàng tôn!
 
Vương Lâm cầm ngọc giản, sắc mặt không biến hóa một chút nào, lui về phía sau vài bước, đứng ở bên cạnh Huyền La.
 
Đạo Cổ hoàng tôn kia mỉm cười gật đầu, nhìn Huyền La, cũng ôm quyền vái một cái.
 
- Diệp Đạo xin cáo lui trước. Hôm nay được nhìn thấy Vương Lâm, trong lòng rất vui mừng. Việc tuyển đệ tử của Huyền Tôn là một chuyện lớn của Đạo Cổ nhất mạch ta, cáo từ!
 
Sau khi nhìn thấy Huyền La gật đầu. Đạo Cổ hoàng tôn này vung tay áo, cũng không nhìn Vương Lâm, xoay người dung nhập vào trong đám tử khí. Ở phía sau hắn, những thị vệ kia sau khi hướng về phía Huyền La vái một cái, cũng vội vã đi theo.
 
Rất nhanh, tử khí trên bầu trời tiêu tan, hồi phục lại như cũ.
 
Trong hoàng cung ở trên bầu trời kia, Đạo Cổ hoàng tôn hiện ra, đứng ở trên căn lầu mà hắn yêu thích nhất, cái miệng lộ ra vẻ mỉm cười, cười lên ha hả.

 
- Đệ tử của Huyền La thì đã sao, có được mười giọt máu của Cổ Tổ thì đã sao, cho dù ngươi còn có cả một giọt Hồn Huyết của Cổ Tổ thì đã đã sao! Vương Lâm, ở trước mặt trẫm. Ngươi chắc chắn sẽ phải quỳ!
 
Hơn nữa không phải là một lần, mà phải quỳ liên tục! Ngươi sẽ không dám phản trẫm. Trẫm có Cổ Đạo Đại Thiên Tôn bảo vệ, chờ tới sau khi Huyền La chuyển thế, trẫm sẽ cho ngươi biết quyền lực của trẫm, giết ngươi sẽ dễ như trở bàn tay!
 
Ở trước Đạo Cổ Điện, Huyền La nhìn Vương Lâm một cách phức tạp, ánh mắt trở nên âm trầm. Ngược lại, sau khi Đạo Cổ hoàng tôn rời khỏi, Vương Lâm mỉm cười, hướng về phía Huyền La nhẹ giọng nói.
 
- Sư tôn, người đồng ý một phần lễ vật bái sư của đệ tử, đệ tử có thể chờ tới ba ngày nữa.
 
Điệu bộ tươi cười của Vương Lâm rơi vào trong mắt Huyền La, khiến cho Huyền La càng thêm phức tạp.
 
- Ngươi tới từ động phủ giới, có vị trí tối cao ở trong động phủ giới, ở Tiên Tộc còn là Bạch Phát Dược Thiên Tôn, là đệ nhất nhân dưới Dược Thiên Tôn! Nhưng đây là Cổ Tộc, ở nơi này hoàng quyền là tối cao, không thể không cúi đầu Điều này trước kia vi sư đã phát hiện ra, nhưng lúc này lại cảm thấy đã làm cho ngươi phải oan ức.
 
Huyền La nhìn đệ tử duy nhất của mình ở trước mặt.
 
- Sư tôn không cần phải suy nghĩ nhiều, chuyện này không sao đâu, nếu như đệ tử đã lựa chọn tới nơi này thì một chút biểu hiện khoa trương đệ tử có thể không để ý tới.
 
Nếu hoàng quyền của Cổ Tộc là tối cao, Đạo Cổ hoàng tôn kia muốn dựa vào uy áp để khiến cho đệ tử phải quỳ, như vậy thì vào những đại điển, nếu như hắn có thể thừa nhận, thì đệ tử sẽ quỳ.
 
Trong động phủ giới, đệ tử đã từng hứa với sư tôn sẽ bảo vệ Đạo Cổ nhất mạch. Chuyện này đệ tử sẽ kế tục người làm.
 
Vương Lâm mỉm cười, bình tĩnh nói.
 
Huyền La trầm ngâm, một hồi lâu sau, hắn mới giống như là đã quyết định.
 
- Ngươi là đệ tử duy nhất của ta, nếu ngươi cảm thấy nơi này không thích hợp với ngươi, thì ngươi cũng không cần phải lo lắng tới lời hứa năm đó. Ngươi có thể tùy ý rời khỏi!
 
Không cần biết ngươi lựa chọn như thế nào, không cần biết ngươi ở nơi nào, Huyền La ta vẫn là sư tôn của ngươi!
 
Lời nói của Huyền La chân thành, rơi vào trong tim Vương Lâm, hóa thành một tình cảm ấm áp. Tình cảm này ấm áp như một chén trà nóng, khiến cho Vương Lâm lại một lần nữa cảm thấy ấm áp.
 
Hắn gật đầu.
 
- Rất tốt, không nói tới việc này nữa, hiện giờ vi sư mang ngươi đi tới vài nơi, những nơi này đối với việc tu hành bản nguyên của ngươi có lợi ích rất lớn!
 
Huyền La mỉm cười, vung tay áo, lập tức cuốn lấy Vương Lâm lao thẳng lên trời, trong nháy mắt biến mất không thấy.
 
Bình Thiên Quận của Đạo Cổ nhất mạch!
 
Quận này là một dải bình nguyên, không có núi! Trên bình nguyên này tràn ngập cỏ xanh, thỉnh thoảng lại có gió thổi qua phát ra những tiếng ào ào không dứt. Nghe vô cùng dễ chịu.
 
Ở phía bắc của thảo nguyên này có một đầm lầy, tản mát ra khí tức hư thối, rất không hợp với thảo nguyên ở bốn phía, như thế không nên tồn tại ở giữa nơi này.
 
Nơi này là do Đại Thiên Tôn đời thứ nhất của Đạo Cổ nhất mạch phát hiện ra còn bố trí cấm chế phong ấn, khiến cho nó được bảo tồn nguyên vẹn, sau khi truyền lại cho vi sư vốn định để cho vi sư luyện chế bảo vật giống như Tín Thuật, nhưng sau khi nhận ngươi làm đồ đệ nhận ra nơi này đối với ngươi có lợi ích lớn hơn, nên mới đưa ngươi tới đây!
 
Đầm lầy này đã tồn tại từ rất lâu, vi sư đã từng thâm nhập kiểm tra, nơi này quả thật là do một chiến trường cổ biến thành, nước trong đằm ẩn chứa một sát khí kinh người. Sát khí này tràn ngập sự sát diệt, có thể khiến cho sát lục bản nguyên của ngươi lớn mạnh!
 
Những chỗ như nơi này, ẩn chứa những bản nguyên khác nhau cũng còn vài nơi, vi sư sẽ mang ngươi đi tới từng nơi một. Trong đó có không ít nơi thuộc về hai tộc kia, nhưng vi sư mấy trăm năm trước đã có hiệp nghị với hai Đại Thiên Tôn kia, có thể cho ngươi vào trong đó luyện hóa hấp thụ.
 
Ở bên cạnh đầm lầy, Huyền La nhìn Vương Lâm, cười nói.
 
Hắn không nói cho Vương Lâm biết hắn đã phải trả giá như thế nào mới có thể khiến cho hai Đại Thiên Tôn kia đồng ý việc này, nhưng có thể thấy cái giá đó nhất định là không nhỏ.
 
Cuối cùng, ta sẽ mang ngươi tới bái kiến một lão tổ của Cổ Tộc, Cổ Đạo Đại Thiên Tôn! Chính bởi vì có sự tồn tại của lão nhân gia, nên mới khiến cho Tiên Tộc không dám xâm phạm.
 
Cổ Đạo Đại Thiên Tôn quanh năm bế quan, đối với chuyện của ngươi năm đó vi sư đã báo cáo với hắn, cho nên mới mang ngươi tới đó, lão nhân gia muốn gặp ngươi một lần.
 
Có lẽ chuyện này đối với ngươi là một cơ duyên rất lớn!
 
Huyền La dịu dàng nhìn Vương Lâm. Mấy trăm năm nay hắn vì Vương Lâm mà đã mở ra cho hắn một con đường lớn!