Tiên Nghịch

Chương 1779: Hồn Khải nhận chủ

Tốc độ Lữ Văn Nhiễm cực nhanh. Hắn đã quyết định chủ ý, lúc này nhất định phải giết cho được Vương Lâm. Dù trước mặt bao nhiêu người thế này cũng phải làm. Hắn đã mất đi tiên cơ, lần này ra tay quyết phải thành công!
 
Thân thể hắn thoáng một cái đã tới gần, Vương Lâm lui về phía sau ba bước. Trong nháy mắt khi bước thứ ba hạ xuống, tay phải hắn nhanh chóng giơ lên, vung một cái liền khiến thiên địa ầm vang, ánh sáng bảy màu vờn quanh. Một thanh trường thương bảy màu huyễn hóa ra. Sau khi thanh trường thương này huyễn hóa ra, một thanh trường thương do hỏa bản nguyên chân thân cũng bất ngờ xuất hiện.
 
Hai thanh trường thương bảy màu gào thét lao thẳng về phía Lữ Văn Nhiễm.
 
Cùng lúc đó thân thể Vương Lâm không dừng lại chút nào, lại tiếp tục lùi lại phía sau, trong lúc bước đi hai tay đồng thời giơ lên, thần mạch trong cơ thể nhanh chóng xoay tròn, khiến cho hai tay hắn bộc phát ra tốc độ cực kỳ kinh khủng.
 
Dưới tốc độ như vậy, tu vi trong cơ thể Vương Lâm cũng nhanh chóng vận chuyển, dùng phương thức như Hứa Đức Tài lúc trước liên tục không ngừng thi triển thần thông.
 
Tay phải bắt quyết, Dịch Linh Ấn ầm ầm xuất hiện. Hai chưởng ấn một trước một sau đánh thẳng về phía Lữ Văn Nhiễm.
 
Ngay sau đó tay trái Vương Lâm bắt quyết, thiên địa tràn ngập trong biển lửa. Phần Giới Cổ Tán huyễn hóa ra. Hai cái ô vừa hiện lên liền bộc phát ra hỏa diễm ngập trời.
 
Trường thương bảy màu gào thét lao tới Lữ Văn Nhiễm đầu tiên. Tay áo hắn vung lên, dùng tu vi mạnh mẽ bộc phát ra lực lượng của tu sĩ Không Kiếp trung kỳ. Trong tiếng ầm vang, hai thanh trường thương lập tức tan nát. Nhưng lúc này hai Dịch Linh Ấn lại ầm ầm đánh lên người Lữ Văn Nhiễm.
 
Tiếng nổ vang vọng truyền khắp không gian. Lữ Văn Nhiễm còn chưa kịp phản ứng thì hai Phần Giới Cổ Tán bất ngờ xuất hiện, hỏa diễm diệt thế cuốn động tám phương, lao thẳng về phía hắn.
 
Đồng tử trong mắt Lữ Văn Nhiễm co rụt lại. Giờ phút này hắn đối với chuyện Vương Lâm giết chết Hứa Đức Tài không còn chút hoài nghi nào nữa. Tốc độ thi triển thần thông thế này trừ Hứa Đức Tài ra thì chẳng ai đạt nổi.
 
Chỉ có giết chết Hứa Đức Tài, tìm kiếm trong trí nhớ của hắn mới có được phương pháp thi triển thần thông này!
 
Tất cả chỉ là bắt đầu, còn lâu mới chấm dứt. Vương Lâm dựa vào thần mạch trong cơ thể, vừa lùi lại vừa tiếp tục bắt quyết. Bất ngờ ở dưới nền Địa Cung này không gian biến đổi, xuất hiện một vùng biển hư ảo.
 
Tất cả mọi thứ như biến mất, chỉ còn hải dương vô tận. Cả một vùng thiên địa đen tối, chỉ có ở xa xa nơi chân trời xuất hiện một sợi tơ màu đỏ. Đó là mặt trời lúc bình minh!
 
- Tàn Dạ!
 
Vương Lâm gầm nhẹ, hai tay đột nhiên giơ lên vung về phía trước. Lập tức sợi tơ màu đỏ kia phóng đại ra vô hạn. Một vầng mặt trời đỏ đậm xuất hiện, lập tức bộc phát ra lực lượng xé tan đêm tối.
 
Mà ở một hướng khác cũng đồng thời xuất hiện một vầng mặt trời đang thiêu đốt. Sau khi nó xuất hiện, lực lượng xé tan màn đêm cũng bộc phát ra!
 
Ngay sau đó, hai cánh cửa đá khổng lồ ầm ầm biến ảo ra trên nước biển. Từng luồng khí tức tràn ngập tang thương giống như năm tháng lưu chuyển bao phủ tâm thần Lữ Văn Nhiễm!
 
Tất cả mọi chuyện chỉ phát sinh trong nháy mắt. Vương Lâm tu đạo hai ngàn năm, chưa bao giờ giống như hiện tại, trong thời gian ngắn ngủi có thể bộc phát nhiều thần thông tới như vậy.
 
Nhưng tất cả còn chưa chấm dứt. Hầu như chỉ trong chớp mắt khi thần thông Tàn Dạ và Lưu Nguyệt được thi triển ra, tay áo Vương Lâm vung lên, dòng xoáy thần mạch trong cơ thể nhanh chóng chuyển động.

 
Hô Phong Hoán Vũ!
 
Tát Đậu Thành Binh Sơn Băng Địa Liệt!
 
Âm Nguyệt Hữu Tình!
 
Vương Lâm phất tay áo một cái khiến hai vầng mặt trời vốn tồn tại trên bầu trời bất ngờ lại xuất hiện thêm hai mặt trăng màu tối, hình thành âm ảnh bao phủ lấy Lữ Văn Nhiễm, bộc phát ra lực lượng thần thông của Âm Nguyệt Tông.
 
Tiếng nổ ầm ầm vang vọng. Chỉ thấy Lữ Văn Nhiễm đối kháng với Dịch Linh Ấn, bị biển lửa của Phần Giới Cổ Tán tràn ngập, bị lực lượng Tàn Dạ ngưng tụ, cuối cùng là lực lượng Tuế Nguyệt nghịch chuyển, trong tiếng ầm vang ngập trời, gầm nhẹ một tiếng giận dữ. Tất cả thần thông của Vương Lâm lập tức sụp đổ.
 
Hai chưởng ấn khổng lồ lập tức nổ tung. Còn cả hai Phần Giới Cổ Tán cũng vỡ vụn. Biển rộng và hai vầng mặt trời tan rã toàn bộ. Cuối cùng là hai cửa đá Lưu Nguyệt khổng lồ cũng ầm ầm sụp đổ.
 
Thần sắc Lữ Văn Nhiễm cực kỳ chật vật. Hắn đã mất đi một cánh tay, cơ thể vốn mang thương tích, lúc này vì đối kháng với nhiều thần thông như vậy của Vương Lâm, có thể nói đã xuất ra toàn bộ lực lượng. Giờ phút này khi xuất hiện, sắc mặt hắn tái nhợt, lao thẳng về phía Vương Lâm.
 
Nhưng bị Vương Lâm ngăn cản như vậy, Viêm Loan và Hứa Đông Đức cũng đã tới gần, đang định ngăn Lữ Văn Nhiễm.
 
- Cút ngay!
 
Đôi mắt Lữ Văn Nhiễm đỏ bừng, trong tích tắc khi Viêm Loan và Hứa Đông Đức lao tới, tay áo vung mạnh một cái, phun ra một ngụm máu tươi. Đám máu tươi này nhúc nhích hóa thành hai phân thân huyết sắc giống hệt hắn, chia ra lao tới hai người Viêm Loan. Còn bản thân hắn thì mang theo sát khí ngập trời, không để ý tới thương thế mà nhanh chóng nhằm thẳng về phía Vương Lâm.
 
Chết đi cho ta!
 
Gầm nhẹ một tiếng, Lữ Văn Nhiễm giơ nắm tay túm về phía trời cao. Chỉ thấy đột nhiên có một bánh xe với chín răng cưa xuất hiện, bị hắn nắm trong tay, hung hăng hướng về phía Vương Lâm đập một cái.
 
Tiếng gào thét chói tai kinh thiên động địa vang lên. Chỉ thấy bánh xe kia với tốc độ cực nhanh đánh về phía Vương Lâm, chỉ trong chớp mắt đã tới bên cạnh hắn. Đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rút lại. Hắn đã sớm biết tu sĩ Không Kiếp trung kỳ lợi hại nhưng trong Địa Cung này Vương Lâm vẫn muốn phá hoại kế hoạch của đối phương. Nếu như Lữ Văn Nhiễm này đạt được Hồn Khải, tu vi tăng mạnh thì bản thân sẽ gặp phải nguy cơ lớn.
 
Mà cơ hội này cũng là thời cơ duy nhất khiến hắn cường đại hơn. Hắn không muốn bỏ qua!
 
Có những lúc muốn đạt được điều gì đó thì nhất định phải nỗ lực và trả giá, nhất định phải có can đảm hơn người, cũng cần phải liều mạng mà đánh cuộc một phen!
 
Hai mắt Vương Lâm lộ vẻ điên cuồng. Hắn đã có gan đánh cuộc, hơn nữa cũng cuộc được!
 
Tam Mệnh Thuật trong người hắn chưa bao giờ dùng tới, trả giá một mạng nhưng lại cuộc được một lần. Một khi thắng thì hắn có cơ duyên lớn. Dù thua thì hắn cũng còn tới hai mạng, sẽ nhanh chóng bỏ chạy.
 
Trong tích tắc khi bánh xe này đánh tới, khi Vương Lâm đang cảm nhận được khí tức của tử vong thì hắn không cần nghĩ ngợi, hai tay bỗng nhiên giờ về phía trước hung hăng kéo mạnh một cái!
 

- Tê Thiên!
 
Vương Lâm ngửa mặt lên trời gầm nhẹ, hai tay mạnh mẽ giật ra. Trong tích tắc này bánh xe lập tức va chạm với lực lượng Tê Thiên, phát ra tiếng nổ ầm ầm. Trong tiếng nổ này, Vương Lâm phun một ngụm máu tươi, thân thể bị cuốn đi. Bánh xe này vang lên tiếng ầm ầm, gẫy mất bốn răng cửa. Nhưng năm cái còn lại giống như lưỡi đao tử vong đánh thẳng về phía Vương Lâm!
 
Trong thời gian ngắn nó đã chỉ còn cách Vương Lâm không tới ba trượng, nhanh chóng xoay tròn, mang theo vẻ sắc bén vô tận, giống như muốn chém đôi thân thể Vương Lâm, với tốc độ cực nhanh ập tới.
 
Toàn thân Vương Lâm đau đớn. Lấy mi tâm làm trung tâm, thân thể giống như bị chia đôi. Bánh xe đầy răng cưa kia ầm ầm đụng vào thân thể hắn. Trong nháy mắt khi bị đụng tới. Toàn thân hắn lập tức phun ra một màn sương máu.
 
Lữ Văn Nhiễm cười điên cuồng. Hắn nghĩ rằng Vương Lâm lúc này hẳn phải chết chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Hắn thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh thân thể Vương Lâm bị xé thành hai nửa, Nguyên Thần tan nát mà chết một cách thê lương!
 
Dám đối địch với Lữ Văn Nhiễm ta, ngươi còn chưa đủ tư cách!
 
Viêm Loan và Hứa Đông Đức phía sau hắn căn bản không kịp cứu. Bị phân thân do Lữ Văn Nhiễm không tiếc trọng thương phun ra hai ngụm máu biến thành cầm chân, tuy rằng thời gian không dài, chỉ mấy nhịp thở mà thôi nhưng lúc đó hắn lại có thể bộc phát, không tiếc để tu vi bị hạ thấp, công kích tới, vậy đã đủ!
 
Chết đi cho ta. Ngươi chết rồi thì Hồn Khải là của ta rồi!
 
Lữ Văn Nhiễm dữ tợn gầm nhẹ, cười nanh ác nhìn Vương Lâm đang giơ hai tay nắm lấy bánh xe, máu tươi phun ra. Lúc này Lữ Văn Nhiễm điên cuồng cười rộ lên.
 
Tu sĩ bốn phía nhìn thấy cảnh tượng này đều trợn mắt há mồm, trong lòng hoảng sợ. Lữ Văn Nhiễm trong mắt bọn họ lúc này vô cùng xa lạ.
 
Điên rồi. Hắn điên rồi!
 
Hắn ở trước mặt chúng ta cố tình giết Vương trưởng lão, nhất quyết giết người!
 
Hắn căn bản không cố kỵ chút nào. Nếu để cho hắn đạt được Hồn Khải thì sợ rằng sẽ quay lại giết toàn bộ chúng ta, sau đó đổ trách nhiệm lên tu sĩ Lục Ma Châu!
 
Hơn một ngàn tu sĩ ở bốn phía dưới mặt đất nhìn Lữ Văn Nhiễm cười điên cuồng, lộ vẻ kinh hãi. Thậm chí có tu sĩ vốn chọn hắn lúc này lập tức xuất hiện sự hối hận sâu sắc.
 
Chết, chết, chết đi!
 
Tiếng cười điên cuồng của Lữ Văn Nhiễm vang khắp Địa Cung nhưng lại đột nhiên sững lại. Ngay sau đó ánh mắt hắn lộ ra vẻ không thể nào tin được.
 
Chỉ thấy thân thể Vương Lâm sau khi lui lại cũng không bị cắt đôi như hắn tưởng tượng mà máu tươi bắn ra, truyền ra tiếng cọ xát giống như kim loại. Thân thể cường hãn của Vương Lâm lúc này phát huy tác dụng mấu chốt.
 
Ở trên đỉnh đầu Vương Lâm trong tích tắc này cũng xuất hiện một cái đèn lồng tỏa ánh sáng nhu hòa. Ánh sáng này bao phủ cả thân thể Vương Lâm, khiến cho thân thể hắn đang đau đớn nhưng rất nhanh liền khôi phục.
 
Ánh mắt Lữ Văn Nhiễm lộ ra sát khí điên cuồng, sau khi thấy Vương Lâm không tử vong như mình tưởng tượng, thân thể lập tức nhoáng lên. Bước thẳng về phía Vương Lâm.
 
Thân thể cường hãn như thế, lại có Pháp Bảo hộ thân thì đã sao. Chết cho ta!
 
Từng bước bước tới, Lữ Văn Nhiễm chỉ còn cách Vương Lâm không tới năm mươi trượng.
 
Bước thứ hai hạ xuống, còn không tới mười trượng, nắm tay giơ lên, trong nháy mắt hắn muốn dùng một chưởng đánh chết Vương Lâm thì đột nhiên Thiên Ngưu Hồn Khải ở phía xa xa phát ra u quang chói mắt, hóa thành một đám khí màu đen như tơ với tốc độ cực nhanh lao về phía Lữ Văn Nhiễm, nhưng lại lướt qua bên người hắn, tiến thẳng về phía Vương Lâm.
 
Tất cả mọi chuyện chỉ phát sinh trong nháy mắt. Trong tích tắc, toàn thân Vương Lâm lập tức bị vô số sợi tơ màu đen lượn quanh. Một luồng khí tức cường hãn không cách nào hình dung được chợt bộc phát ra. Lữ Văn Nhiễm bị khí tức này tràn tới, trực tiếp phun một ngụm máu tươi, thân thể bị cuốn đi, thần sắc lộ vẻ sợ hãi và không cam lòng sâu đậm!
 
- Không!