Vương Lâm nhìn đống lửa bập bùng, vang lên những tiếng lách tách. Tiếng nhóp nhép không còn, hắn quay đầu lại, thấy nam tử trung niên ở cách đó không xa đang nhìn lương khô trong tay mình, không ngừng liếm liếm môi, ánh mắt lộ vẻ đáng thương.
Nhìn vẻ mặt đối phương, Vương Lâm mỉm cười. Giờ phút này hắn đối với nam tử trung niên đã không còn thấy xa lạ mà nổi lòng thương xót.
- Cho ngươi.
Vương Lâm lấy lương khô từ hòm trúc ra, đưa về phía nam tử trung niên.
Hai mắt nhìn này trợn trừng, nuốt nước miếng ừng ực rồi vội vàng chạy tới, cầm lấy lương khô đưa vào miệng cắn nuốt.
- Ăn ngon, ăn ngon. Bổn vương đã vài ngày không ăn cái gì.hả, bổn vương1 Ta sao lại nói là bổn vương1
Nam tử trung niên sửng sốt, lắc đầu mấy cái rồi không suy nghĩ nữa, đôi mắt trông mong nhìn Vương Lâm.
- Ngươi tên là gì? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Người nhà của ngươi đâu rồi?
Vương Lâm lấy thêm mấy miếng lương khô, đưa cho đối phương, nhẹ giọng hỏi.
Nam tử trung niên này gây cho hắn một cảm giác không nói lên lời. Cảm giác này càng tiếp xúc với đối phương lại càng đậm, giống như là hắn đã quen đối phương ở đâu đó, cũng đối phương có tiếp xúc, lờ mờ hiện lên trong lòng cảm giác thương xót.
Nam tử trung niên sau khi tiếp nhận lương khô liền đưa lên miệng, thấy Vương Lâm hỏi thì ngẩn ra một chút, nhìn lương khô trong tay, lại khóc rống lên.
- Ta không biết ta tên là gì.ta tỉnh lại thì đã ở trong núi thẳm rồi. Ta không nghĩ ra.kim quang, ta nhớ rõ là khi ta tỉnh lại bốn phía có kim quang, còn có rất nhiều người muốn bắt ta. Hừ hừ hừ, nhưng bọn họ không tìm được ta.
Nam tử trung niên vừa khóc, tiếng nói cũng mơ hồ.
Ánh mắt Vương Lâm càng nhu hòa, nhìn đối phương lại cắn vài miếng đã ăn hết số lương khô không nhiều lắm của hắn, lắc đầu bật cười, lại lấy từ trong hòm trúc ra một bình nước đưa cho hắn.
Nguyên thần uống một ngụm lớn, ợ hơi tỏ vẻ đã no, mặt mày hớn hở nhìn Vương Lâm, đưa cái đùi gà vẫn cầm trên tay ra.
- Cho ngươi, đùi gà này ăn không ngon gì cả.
Vương Lâm cười ha hả, cầm lấy đùi gà, không ăn mà gói lại đặt trong hòm trúc.
Mưa bên ngoài miếu càng lúc càng lớn, sấm sét liên tục vang lên, cánh cửa miếu không ngừng bị thổi, vỗ lên vách tường tạo ra tiếng cành cạch, lại có tiếng bang bang vang vọng.
Cả đất trời đen tối, chỉ thấy ánh lửa mơ hồ bên trong miếu, phát ra ánh sáng yếu ớt trong thế giới âm u này.
Vương Lâm và nam tử trung niên nọ ngồi bên cạnh đống lửa, quần áo ướt sủng từ từ ấm áp lên.
- Có lẽ không biết chính mình là ai cũng tốt. Có đôi khi biết rồi sẽ suy nghĩ, có phải bản thân mình là một giấc mộng của người khác hay không.ta gần đây thường nằm mơ. Thế giới trong giấc mơ rất chân thật, khiến người ta không sao phân biệt nổi.
Vương Lâm nhìn đống lửa, nhẹ giọng nói.
Nam tử trung niên uống nước, lắc đầu thì thào.
- Ai bảo, ngươi thử xem không biết bản thân là ai khổ sở thế nào. Hừ hừ, muốn ta nói, kệ là có mơ hay không, chỉ cần vui vẻ, chỉ cần bản thân cao hứng là được. Dù có là mộng hay không phải là mộng thì thế đều tốt rồi.
Hai mắt Vương Lâm sững lại. Lời nói của đối phương khiến hắn mơ hồ xúc động.
- Chỉ cần bản thân vui vẻ, chỉ cần mình cảm thấy cao hứng là tốt.lý tưởng của ta là vào kinh ứng thí, mang cho cha mẹ cuộc sống tốt nhất, khiến bọn họ không phải để ý tới miệng lưỡi của họ hàng nữa.
Vương Lâm trầm mặc, hồi lâu liền gật đầu.
- Ngươi thì sao, ngươi có lý tưởng gì?
Vương Lâm ngẩng đầu, bỏ thêm ít củi khô vào đống lửa, nhìn người điên hỏi.
Nam tử trung niên ngáp một cái, hình như đã hơi mệt, tinh thần bỗng trở nên hưng phấn, mặt lộ vẻ đắc ý, mở miệng nói.
- Ta à? Lý tưởng của ta rất nhiều. Ta phải có thật nhiều linh thạch, ta phải có thật nhiều ngân Linh thạch là cái gì?
Vương Lâm sửng sốt.
- Linh thạch? Hả, ta nói là linh thạch sao? Linh thạch là gì nhỉ?
Nam tử trung niên cũng ngẩn ra, gãi đầu nhìn Vương Lâm.
Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát liền cười cười, không hỏi thêm chuyện này nữa mà chậm rãi nói chuyện với người điên trong đêm mưa gió, bên trong căn miếu hoang tàn.
Hai người lúc đó dường như không nói hết chuyện. Người điên vốn có vẻ mệt mỏi nhưng càng nói tinh thần càng phấn khởi. Chính hắn cũng không biết vì sao sau khi thấy Vương Lâm thì trong lòng lại rất ấm áp, giống như đối phương mang lại cho hắn cảm giác của thân nhân.
Bên ngoài gió gào thét, thổi vào khiến đống lửa lay động kịch liệt, mang theo khí lạnh và hơi nước tràn vào nhưng không làm lạnh lùng được cảm giác của hai người.
Thậm chí nụ cười trên khóe miệng của pho tượng thổ địa to lớn phía sau họ cũng dần dần trở nên nhu hòa, bao phủ cả căn miếu, xua tan hơi lạnh.
Đêm đã khuya, cơn mưa chẳng những không ngớt mà ngược lại càng ngày càng lớn, tàn phá bên ngoài miếu. Đống lửa trước người Vương Lâm vì không còn củi khô cho vào nên từ từ yếu đi, giống như lúc nào cũng có thể bị dập tắt.
- Ta nói cho ngươi một bí mật. Bí mật này ta không nói cho bất cứ kẻ nào đâu đó.
Nam tử trung niên thần thần bí bí thấp giọng nói với Vương Lâm.
Vương Lâm nhìn hắn, mỉm cười gật đầu, ánh mắt lộ vẻ hứng thú.
Nam tử trung niên đắc ý vươn tay phải, đặt trước người Vương Lâm.
- Xem, ngươi nhìn xem, ngươi có thấy không?
Nam tử trung niên chỉ vào cổ tay phải, thần sắc càng thêm đắc ý.
Chỉ thấy trên cổ tay hắn toàn đất bẩn lem luốc, chẳng có thứ gì khác. Vương Lâm nhìn nửa ngày rồi cười khổ lắc đầu.
- Hả? Ngươi không thấy gì à? Không thể nào, ngươi đợi tý, đợi ta đi rửa.
Nam tử trung niên vội vàng đứng dậy đến một vũng nước trong miếu, rửa cánh tay phải một lúc sau đó mới trở lại bên cạnh Vương Lâm, lại giơ tay lên thần bí thấp giọng nói:
- Lần này ngươi thấy rồi chứ?
Thần sắc Vương Lâm cổ quái, lắc đầu lần nữa. Hắn thật sự không thấy gì.
Nam tử trung niên nổi giận, gào lên với Vương Lâm.
- Ngươi nhìn kỹ xem. Ngươi mở mắt to ra mà nhìn, ngươi.ngươi.ngươi sao lại không nhìn thấy? Ngươi xấu lắm, ngươi rõ ràng thấy mà.
Vương Lâm bóp bóp trán, đưa tay phải của nam tử trung niên tới trước mặt, nhìn kỹ một hồi, cười khổ gật đầu, mở miệng nói:
- Thấy rồi, thấy rồi này.
- Hắc hắc, thế nào? Ta lợi hại không? Hừ hừ, ta muốn tìm người đó. Ta đoán hắn hẳn phải biết ta.
Nam tử trung niên hài lòng ngồi xuống, nhìn cánh tay phải của mình, từ từ ngây ngẩn.
- Ta muốn đi tìm hắn. Ta mơ hồ có cảm giác hắn hình như cũng đã hứa là chăm sóc ta. Hắn hứa là dẫn ta đi chơi. Nhung hắn lại đi mất rồi. Không ai chăm sóc ta nữa, chỉ còn lại mình ta.ta muốn tìm hắn, nhất định phải tìm được hắn.
Hắn vừa thì thào, sắc mặt ảm đạm, thân thể ngây ra nhìn cánh tay phải của mình, tiếng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng ngủ mất.
Vương Lâm than nhẹ, đứng dậy lấy một bộ quần áo thật dầy, không chê đối phương bẩn thiu, phủ lên người hắn. Động tác này dường như quấy rầy giấc ngủ của nam tử trung niên. Hắn giơ tay chụp một cái, xoay thân co người, bắt đầu ngáy như sấm, cánh tay phải đưa về phía Vương Lâm.
Vương Lâm cạnh đống lửa, nhìn ngọn lửa càng ngày càng yếu, từ từ tắt dần, bên ngoài miếu mưa vẫn trút ào ào, trở nên trầm mặc.
Trái tim hắn dần dần không còn mê mang nữa. Mộng chính là mộng, không thay đổi được gì. Mặc dù thật sự nhân sinh chỉ là giấc mộng thì trong giấc mộng này hắn cũng muốn sống cho vui vẻ . Hắn muốn kiên định mà đi tới.
Cho dù là mộng thì Vương Lâm ta cũng là một cuộc đời khác! Cuộc đời của người kia có lẽ rất đặc sắc, có lẽ rất quang vinh. Nhưng sự cô độc tịch mịch, sự bi thương trong mộng cũng khiến trái tim người ta đau đớn.
Vương Lâm giống như đã minh bạch rất nhiều.
Lúc này ánh lửa tối sầm lại. Đống lửa đã tắt hoàn toàn. Một tia khói xanh bay lên, bóng tối lại bao phủ căn miếu. Vương Lâm dựa vào cây cột miếu, trong tiếng ngáy của nam tử trung niên, đang muốn nhắm mắt ngủ thì đột nhiên hắn mở bừng đôi mắt, xoay người nhìn về phía nam tử trung niên.
ở trên cánh tay phải của đối phương, trong lúc căn miếu tối đen, lại mơ hồ có kim quang lóe lên. Kim quang này ở trên cánh tay hắn lan ra, không ngờ có một dấu tay!
Hình như có một bàn tay vô hình bắt lấy cố tay phải của người điên, để lại dấu tay này.
Nhìn dấu tay nọ, một luồng cảm giác vô cùng quen thuộc không ngừng trào dâng trong lòng Vương Lâm. Hắn cúi đầu nhìn xuống bàn tay của mình. Chẳng qua dấu tay kia rất mơ hồ, không thể từ vân tay mà phân biệt được. Vương Lâm ngây ngẩn một hồi, cuối cùng lắc đầu.
Mưa cả một đêm, tới khi trời tảng sáng mới từ từ ngừng lại. Sau cơn mưa, mùi hương đất tràn ngập trong thiên địa, bay vào trong miếu.
Một đêm không mộng.
Vương Lâm mở hai mắt, duỗi thân thể, nhìn ánh mặt trời bên ngoài miếu, đứng lên hoạt động thân thể đã hơi cứng ngắc, quay đầu nhìn lại nam tử trung niên vẫn đang ngủ say. Cánh tay hắn đã trở lại bình thường, không còn nhìn thấy dấu tay màu vàng đêm qua.
Đem nghi hoặc ẩn xuống đáy lòng, Vương Lâm thu thập chút hành trang, thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, tiến tới đẩy nam tử trung niên vài cái, thấy đối phương hé mắt liền ôm quyền cười.
- Gặp mặt trong đêm xem như là có duyên. Tại hạ là Vương Lâm, còn muốn đi tới kinh thành tham gia khoa khảo, ngày khác nếu có thể.
Vương Lâm đang nói thì chậm rãi ngừng lại. Người điên kia cúi đầu, thần sắc vừa xuống dốc vừa cô độc.
Trầm mặc trong chốc lát, Vương Lâm chỉ để lại một ngày lương khô, còn tất cả bỏ ra trước mặt đối phương, thấp giọng nói:
Ta đi đây. Người nhất định có thể tìm được người kia, nhất định.
Hắn không biết tại sao trong lòng lại không nỡ, nhìn đối phương một cái, thầm than chuyển thân, đi ra bên ngoài miếu. Nhưng chưa đi tới cửa miếu thì đã nghe tiếng khóc của đối phương từ phía sau truyền tới.
- Không để ý tới ta rồi, hắn đi, ngươi cũng đi, không ai để ý tới ta nữa rồi.
Bước chân Vương Lâm sững lại, nhìn bầu trời sau cơn mưa, nửa ngày sau mới xoay người, nhìn nam tử trung niên đang khóc bên trong miếu, nhẹ giọng nói.
- Ta.ta thiếu một thư đồng, tuổi ngươi tuy lớn nhưng hẳn là vẫn được.
Giờ phút này Vương Lâm cũng không biết, hắn nói câu này đó chính là một hồi luân hồi. Hắn đã từng làm vậy với một người. Người kia chính là khi hắn ở trong vùng đất Điên Lạc, ở trong Nhân phương giới, thấy một cuộc sống khác của mình, gặp người quản gia và thư đồng bên cạnh.
Người kia cầm Quế Hoa Tửu của Tô thành, không ngừng đau lòng vì tiền rượu.
Lời tác giả:
Nhân phương giới và Mộng Đạo có rất nhiều nhân quả, không ít đạo hữu cũng đã phát hiện ra. Đây là phục bút của Nhĩ Căn. Xin nhớ rằng lúc đầu nhắc tới Hứa Lập Quốc, Lưu Kim Bưu và người điên, có đạo hữu cá biệt cho rằng không ổn, không biết rằng những tình tiết đó cũng là phục bút của tác già.
Xin hãy đợi tới cuối cùng.
Làm sao biết trong mấy chương Mộng Đạo của này không có phục bút chứ? Nhĩ Căn viết truyện chính là mong các đạo hữu sau khi đọc những chương sau sẽ bừng tỉnh đại ngộ, vỗ bàn khen tuyệt!
Cảm giác này đối với ta đúng là ngàn vàng khó đổi. Còn nhớ lần thứ hai hóa phàm, phụ tử Vương Lâm còn sống hay không? Lúc đó bao nhiêu người nói là ghét Vương Lâm, phẫn nộ vì Vương Lâm không cho Vương Bình tu đạo, cảm thấy Vương Lâm ích kỷ, không thể tha thứ.
Nhưng cuối cùng mọi người có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ hay không? Lời đã hết, xin mọi người chờ đợi, ha ha.