Tiên Nghịch

Chương 1349: Ba người, ba người lại ba người

Sương mù phía dưới ầm vang, từng cột sương mù chọc trời, sát khí tràn ngập trong thiên địa. Ở khu vực này, trên bốn mươi ba đài cao đều chỉ có một tu sĩ đang đứng.
 
Phàm là những người ngay trong đợt sương mù đầu tiên có thể chiếm được một đài cao, trừ những tu sĩ cực kỳ may mắn, còn tuyệt đại bộ phận đều là những người tu vi cao thâm, hoặc những người ra tay tàn nhẫn.
 
Thậm chí còn có năm sáu người tâm cơ thâm trầm, tuy trước đó không hề nhìn ra manh mối gì ở nơi này, nhưng tính cách cẩn thận cũng khiến bon họ vì đề phòng nguy hiểm mà đã sớm giết hết những người cùng chiếm đoạt đài cao với mình.
 
Khi tình thế trước mắt đã rõ ràng, sau khi biết được sau khi bước lên được đài cao mới có thể giữ được tính mạng, những đài cao này không thể chứa hết mấy trăm tu sĩ, nên những tu sĩ kia mắt đỏ bừng bừng, để sống sót, cho dù là huynh đệ cũng chém giết.
 
Đột nhiên, mấy trăm tu sĩ này chợt điên cuồng lao thẳng tới bốn mươi ba cái đài cao. Trong cảnh hỗn loạn này, Vương Lâm không rảnh đứng xem những tu sĩ kia chiếm cứ bốn mươi ba cái đài cao còn lại, hai tay hắn bấm quyết, khí mỏng vờn quanh bốn phía, hình thành một bức tường khí, ngăn cản những tu sĩ kia tiến tới.
 
Hơn mười tu sĩ này, người có tu vi cao nhất là một lão già đã đạt tới Thiên Nhân Đệ Tứ Suy, những người còn lại tu vi cũng không kém, thấp nhất cũng là Tịnh Niết Hậu Kỳ.
 
Tu vi của những người này mặc dù không phải là tuyệt đỉnh, nhưng lúc này trước nguy cơ sinh tử cũng xuất ra toàn bộ tiềm lực, hơn nữa nhân số cũng không ít, từ bốn phương tám hướng lao thẳng tới đài cao của Vương Lâm.
 
Tiếng nổ vang lên, thần thông của hơn mười tu sĩ đánh lên màn khí của Vương Lâm. Màn khí kia chấn động, lập tức trở nên vặn vẹo, hơn mười tu sĩ kia lại càng điên cuồng thi triển tất cả những thần thông có thể sử dụng được, còn xuất ra tất cả những pháp bảo, ra sức tranh đoạt. Sát khí trong mắt Vương Lâm lóe lên, trong tiếng hừ lạnh tay phải bấm quyết, hướng ra phía ngoài vung lên, hóa thành một chưởng ấn khổng lồ, vờn quanh bốn phía quét ngang ra. Từ xa nhìn lại, chưởng ấn này xoay tròn, hình thành một cơn lốc xoáy khổng lồ.
 
Tiếng nổ ầm ầm kinh thiên động địa, chưởng ấn kia quét ngang lập tức khiên cho hơn nửa tu sĩ đang không ngừng thi triển thần thông muốn xông lên đài cao theo cơn lốc xoáy do chưởng ấn biến thành thổi vào, thân thể lảo đảo lui về sau.
 
Biển xương mù rít gào, một lượng lớn cột sương ầm ầm chọc lên trời, bao phủ những tu sĩ ở bên ngoài đài cao chỗ Vương Lâm. Kể cả những tu sĩ ở bốn phía đang cố gắng cướp đoạt những đài cao còn lại, lập tức có mấy chục người, trong tiếng kêu thê lương, chết trong đám sương mù.
 
Mùi máu tanh tràn ngập, hư âm của những tiếng kêu thảm còn vang vọng, khiên cho mấy trăm tu sĩ cũng không có đài cao bảo vệ trở nên điên cuồng hơn, tiếng gào rít kinh thiên, giống như là phát điên nhảy vào những đài cao kia.
 
Vương Lâm đứng ở đó, sau khi hơn mười tu sĩ này tử vong, còn lại chín người hai mắt lúc này đỏ bừng, vội vàng lao đến, đủ loại pháp bảo từ trên người bọn họ lóe ra, phối hợp với những loại thần thông ầm ầm công tới.
 
Trong mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, hừ lạnh một tiếng, thân thể hướng về phía trước bước đi, trong nháy mắt đã tới trước mặt một tu sĩ trung niên. Tu sĩ trung niên kia thần sắc dữ tợn, ngay khi Vương Lâm xuất hiện, liền há miệng phun ra một đạo kiếm quang lóe lên, hai ngón tay phải cua Vương Lâm so với phi kiếm kia còn nhanh hơn, trực tiếp điểm lên mi tâm người này.

 
Nguyên lực điên cuồng chảy vào trong cơ thể người này. Ầm một tiếng, thân thể tu sĩ trung niên này tan vỡ, nguyên thần tử vong, nhưng vẫn chưa tiên tan, mà hóa thành một đám sương máu, bị Vương Lâm hút vào trong cơ thể.
 
Tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt, sau khi Vương Lâm giết người, thân thể hướng về một bên bước đi, tránh được phi kiếm đang đâm tới một cách dễ dàng, sau đó lại tiến lên, đi thẳng về phía một lão già áo trắng.
 
Thân thể hắn không hề dừng lại, tay trái vung lên tùy ý vỗ một cái, phịch một tiếng đánh vào hậu tâm của lão già. Lão già kia đang định quay đầu lại, nhưng thân thể chấn động, tan vỡ thành một đám sương máu, bị hút vào tay trái của Vương Lâm.
 
Vương Lâm liếm liếm môi, thân thể nhoáng lên một cái, xuất hiên bên cạnh một tu sĩ trung niên khác. Thanh niên kia sắc mặt tái nhợt không chút do dự vội vàng lui về phía sau, hai tay bấm quyết phun ra một ngụm máu tươi. Ngụm máu tươi kia ở giữa không trung hóa thành một cái đầu lâu đỏ như máu, mang theo tiếng rít gào lao thẳng tới Vương Lâm cắn nuốt. Vương Lâm chẳng những không thèm né tránh, ngược lại còn tiến thẳng đến tu sĩ trung niên kia. Mắt thấy chiếc đầu lâu đỏ như máu kia lao tới cắn nuốt, ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ kỳ dị, hướng về phía trước gầm nhẹ một tiếng. Mặc dù là sương mù bốn phía vang lên ầm ầm, còn có vô số tu sĩ đang chém giết, tiếng nổ kịch liệt, nhưng dưới một tiếng gầm của Vương Lâm, dường như tất cả thanh âm này đều bị áp đảo, toàn bộ bị át đi, kinh thiên động địa. Chiếc đầu lâu đỏ như máu kia ầm ầm chấn động, trong tiếng gầm nhẹ này bị cơn cuồng phong không thể kháng cự quét qua, lập tức tiêu tan một cách thê thảm. Cơn cuồng phong này thổi thẳng tới tu sĩ thanh niên đang lùi về phía sau kia, hắn hoàn toàn không có bất cứ một cách nào để né tránh, trong thời gian ngắn bị cơn cuồng phong này quét qua, thân thể hắn giống như được tạo thành từ cát bụi, trong gió hóa thành một đám khói đỏ như máu, mờ ảo không nhìn rõ.
 
Sạch sẽ gọn gàng, liên tục giết ba người không hề dừng lại. Sáu người còn lại mặc dù đã nhìn thấy hết thảy mọi việc, nhưng lúc này lùi về phía sau chỉ có đường chết, cần phải cướp đoạt. Từng người cắn răng xông đến thừa dịp Vương Lâm rời khỏi đài cao đang lơ lửng, lao thẳng tới đài cao bước vào.
 
- Không biết sống chết!
 
Lời nói Vương Lâm lạnh lung. Nếu sáu người này muốn rời khỏi, hắn tuyệt nhiên cũng không đuổi cùng giết tận. Nhưng lúc này sáu người lại vô cùng cố chấp, Vương Lâm trong lúc tiến lên liên tục tung ra ba chỉ về phía trước. Trong thời gian ngắn, kiếm khí ngợp trời nổi lên, ngàn vạn kiếm khí gào thét, hóa thành ba phần, lao thẳng tới ba người gần nhất.
 
Trong tiếng ầm vang, một màn ánh sáng màu tím bỗng dưng xuất hiện, được tu sĩ trung niên này giơ hai tay lên, hóa thành một màn ánh sáng rất lớn ngăn cản kiếm khí đang lao tới.
 
Trong tiếng ầm ầm, trung niêm nam tử kia phun máu tươi, thân thể lảo đảo lui về phía sau, màn ánh sáng ở phía trước tan vỡ, kiếm khí nhanh chóng lao tới, xuyên vào trong cơ thể, khiến cho thân thể người này run lên, tan vỡ.
 
Còn có một nữ tử trung niên, sắc mặt tái nhợt đang muốn né tránh. Tu vi của nàng không cao, nhưng tốc độ thì cực nhanh, nếu không đã không có khả năng vượt lên trước những người khác.
 
Giờ phút này nữ tử kia vội vàng né tránh, ngay khi kiếm khí đến gần thân thể đã tránh được một nửa, trong tiếng ầm vang, vai phải của nữ tử này bị đánh thành một đám thịt nát, kêu lên thảm thiết nhưng tránh được cái chết.
 
Trong ba người, một chết một bị thương, cuối cùng là lão già Thiên Nhân Đệ Tứ Suy kia. Lão già này hai tay bấn quyết, toàn thân lập tức tràn ngập chín con hắc long, trong tiếng rồng gầm nhanh chóng vờn quanh thân thể hắn. Tiếng ầm ầm vang lên, theo kiếm khí không ngừng tấn công tới, lão già này thân thể điên cuồng lui về phía sau, trong lúc lui lại hắn còn giơ tay phải lên hướng về một bên tung trảo, trực tiếp túm một tu sĩ bên cạnh chặn ở phía trước.
 

Toàn bộ kiếm khí nhập vào trong thân thể tu sĩ bị tóm được này, khiến cho thân thể hắn vỡ tan.
 
Trong nháy mắt, sau khi Vương Lâm giết ba người rồi lại đến ba người khác, lúc này trên đài cao giữa không trung chỉ còn lại ba người. Vương Lâm mặc áo trắng như tuyết, một vết máu cũng không có, từng bước tiến vào đài cao chỗ của hắn, ánh mắt như điện đảo qua ba người còn lại, thanh âm lạnh lung nói:
 
- Cút.
 
Nữ tu sĩ mất đi cánh tay kia sắc mặt tái nhợt, chết tuy là đáng dợ, nhưng lúc này ở nơi đây còn có một thứ đáng sợ hơn cái chết rất nhiều. Trong mắt của nàng, trung sĩ áo trắng kia giống như là một ngọn núi không thể đánh bại, nàng không muốn chết , nên nàng phải lùi lại, đi tới chiếm cứ những đài cao còn lại. Lão già Thiên Nhân Đệ Tứ Suy kia mặt cũng không còn chút máu, không chút do dự xoay người lui lại. Còn có một người cuối cùng, tu vi yếu nhất, tốc độ cũng không nhanh, cố gắng tránh khỏi sát kiếp đến từ Vương Lâm, lúc này hồn bay phách tán, nhanh chóng lui về phía sau.
 
Tiếng nổ chợt vang lên, chỉ thấy ở trên một đài cao ở đằng xa, một đám sương mù ngàn trương tràn ra, khiến cho sáu tu sĩ trên đó toàn bộ diệt vong.
 
Cũng chưa hết, đám sương mù ngàn trượng lại một lần nữa xuất hiện trên một đài cao khác, hủy diệt toàn bộ.
 
Trong nháy mắt, bốn mươi ba cái đài cao chỉ còn lại có hai mươi tám cái, mấy trăm tu sĩ không có đài cao đẻ dung thân số lương càng giảm, chỉ còn lại chưa tới tám mươi người.
 
Vương Lâm đứng trên đài cao, lạnh lùng nhìn lại. Xung quanh hắn không có một tu sĩ nào dám tới gần, cảnh tượng chém giết lúc trước đủ để chấn động nhân tâm.
 
Trong lúc ánh mắt Vương Lâm đảo qua, hắn nhìn thấy thiếu nữ của Phong Diệt Tộc kia. Nữ tử này đang chiếm một đài cao, trong lúc khoanh chân, mi tâm lóe lên hào quang, một đạo hào quang nhẹ nhàng bao phủ toàn bộ đài cao, mặc cho tu sĩ bốn phía vây công, cũng chỉ vặn vẹo chớp lên, nhưng không hề tan vỡ chút nào.
 
Ngoài thiếu nữ này, còn có năm người cũng khiên Vương Lâm chú ý.
 
Người thứ nhất hiển nhiên là nữ tử áo trắng tóc dài kia. Nữ tử này chỉ yên lặng đứng ở đó, nhìn chân trời phía xa xa, hễ có tu sĩ nào tiến gần đài cao, chưa kịp bước vào liền lập tức kêu lên thảm thiết, hai mắt chảy ra máu đen, toàn thân tỏa ra hắc khí, như thể bị trung độc.
 
Còn có một người là một tu sĩ trung niên. Người này mặc áo vải, tay trái cầm một bầu rượu, tay phải cầm một thanh trường kiếm dài bảy thước.
 
- Người xưa nói… …tam bôi thổ nhiên mặc, ngũ nhạc đảo vi khinh (1)… … (1): đây là một câu trong Hiệp Khách Hành của Lý Bạch.
 
Tu sĩ trung niên kia uống một ngụm rượu, trường kiếm tùy ý vung lên, cũng không thấy hắn có thêm động tác gì, mũi kiếm kia đã đâm vào mi tâm một người đang lao tới. Lúc rút kiếm ra, trên mi tâm người kia phun ra một tia máu tươi, rơi lên đài cao, thành một hình hoa mai.
 
Ở trên đài cao kia, hơn mười đóa hoa mai đó như máu bất ngờ nở rộ. Còn có một người là một nam tử mặc áo màu tím. Người này sắc mặt âm trầm, tràn ngập khí âm hàn, tay áo trong lúc vung lên, ở phía sau liền có một con cá dữ tợn dài ngàn trượng chạy ra, mang theo tinh phong cắn nuốt, khiến cho tất cả những tu sĩ lại gần bị nuốt vào bụng.
 
Hai người cuối cùng, một người gầy như bộ xương, thân hình cực cao, mặc áo đen, hai mắt thủy chung nhắm lại. Thân ảnh hắn cực nhanh, ngay cả Vương Lâm cũng không nhìn rõ tung tích, trong lúc lóe lên, tàn ảnh giống như vẫn còn ở nguyên một chỗ, nhưng tu sĩ bốn phía cũng lần lượt kêu lên thảm thiết tử vong. Mỗi một người chết đều là nguyên thần bị kéo ra, thân thể rơi vào đám sương mù phía dưới.