Tiên Ngạo

Chương 980: Cảnh giới Thần Ngã

Dư Tắc Thành thu kiếm, quay sang nhìn ba người vừa xuất hiện.

Người ở giữa trong ba người này có dáng người gầy gò, thân khoác đạo bảo màu đen. lưỡng quyền nhỏ cao, đôi mày rậm rạp, cằm nhọn. Đôi mắt y tràn đầy sức sống, nhìn qua đã biết năm xưa hãn là một mỹ nam tử, từng làm chết mê chết mệt không biết bao nhiêu mỹ nhân trong thiên hạ.

Người đứng bên trái là một trung niên toàn thân đầy mùi rượu, mất lờ đờ như vô hồn, dung mạo khoảng bốn mươi tuổi. Y khẽ nở một nụ cười nhìn Dư Tắc Thành, trong nụ cười có lực hấp dẫn tà dị, sau lưng y còn có một chiếc cổ cầm.

Người bên phải là một lão nhân tướng mạo quắc thước, râu ba chòm dài, dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Y phục của lão sạch sẽ vô cùng, không dính hạt bụi, ngoài ra không còn đặc điểm gì khác.

Nhìn thấy ba người bọn họ, Dư Tắc Thành không khỏi cau mày. Kiếm vừa rồi của hắn. thiên địa duy ngã, nhưng hắn không hề cảm ứng được ba người bọn họ, dường như là thình lình xuất hiện, ắt là cường địch.

Dư Tắc Thành cảm thấy trung niên bên trái vô cùng quen thuộc, nhất định năm xưa đã từng gặp qua ở đâu rồi.

Nhìn qua người đứng bên phải, tuy rằng vô cùng sạch sẽ, nhưng có cảm giác như Hỗn Độn vô tận. rất giống với cảm giác về Vương Thư Nguyên. Nhưng Hỗn Độn của người này so ra mạnh hơn gấp trăm lần Vương Thư Nguyên.

Hỗn Độn Lão Tổ... thình lình cái tên này xuất hiện trong đầu Dư Tắc Thành. Lão nhân quắc thước bên phải chắc chắn là thiên hạ đệ nhất Ma Tôn, Hỗn Độn Lão Tổ.

Hỗn Độn Lão Tổ của Hỗn Độn Thánh Ma tông, đứng đầu Lục Đại Ma Tôn, đệ nhất nhân Ma đạo, tu luyện đã vạn năm, vang danh thiên hạ.

Đột nhiên Dư Tắc Thành nhớ ra trung niên bên trái là ai, Dương sắc, chính là y.

Năm xưa mình mới tu tiên gặp được y ở trước tửu lâu, mình đã mời y ra đường ngồi uống rượu, học được của y bốn chữ chân ngôn phi hành. Tuy rằng sau này mình rất ít khi ngự kiếm phi hành, nhưng đối với mình cũng có ích lợi không nhỏ.

Trong đại điện ở Di tích Tiên Tần Tây Lĩnh, trên tường cũng có tên y.

Đúng rồi, lúc ấy mình đào mất đã quên bẵng y đi, sau có vài lần thỉnh thoảng mang máng nhớ ra y. Rốt cục hôm nay cũng gặp lại y, người này có thể đi cùng Hỗn Độn Lão Tổ, tuyệt đối không thể coi thường.

Dư Tắc Thành bèn ôm quyền thi lễ:

- Tham kiến Dương sắc Thất Lang Đại ca, tham kiến Hỗn Độn tiền bối, tham kiến vị tiền bối này. Tại hạ Dư Tắc Thành, chưởng môn Hiên Viên kiếm phái xin có lễ.

Thái độ Dư Tắc Thành lễ phép vô cùng, không kiêu ngạo không xiểm nịnh.

Ba người đồng thời gật đầu, xem như đáp lễ, Dương sắc lên tiếng nói:

- Tiểu huynh đệ, cách biệt đã hai trăm năm. không thể ngờ rằng tiến cảnh của ngươi nhanh như vậy, đã đạt tới cảnh giới Thần Ngã, chúc mừng, chúc mừng.

Lão nhân dáng vẻ tiên phong đạo cốt cũng lên tiếng nói:

- Ta là Hỗn Độn Lão Tổ của Hỗn Độn Thánh Ma tông, ngươi là Diệt Độ Thần Quân đó ư, thiên hạ đệ nhất nhân... ha ha ha...

Đạo nhân ở giữa nói:

-Ta là Tà Tâm đ*o nhân, Tông chủ Cực Nguyên Thần Đạo tông. Thật ra coi như hai ta cũng đã từng gặp qua, ta là phân thân chủ chiến, phân thân thứ nhất của Tư Mã Tương Như.

Tà Tâm đ*o nhân ư, trong Di tích Tiên Tần cũng có tên y, thì ra y là phân thân chủ chiến, phân thân thứ nhất của Tư Mã Tương Như, Tông chù Cực Nguyên Thần Đạo tông, Khô Trúc lão nhân nhìn thấy y cũng phải tỏ ra cung kính.


Dư Tắc Thành gật gật đầu: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Thì ra là ngươi, lúc trước Tư Mã Tương Như còn thiếu ta một món nợ, y muốn nhốt ta ở Tam Thiên giới, không có chút cảm tình của đồng đạo gì cả.

Tà Tâm đ*o nhân nói:

- Ta xuất thân từ y, nhưng đã cắt đứt quan hệ với y, hai người chúng ta không có liên quan với nhau. Bất quá chuyện của y cũng là chuyện của ta, ta sẽ tiếp lấy ân oán của y.

- Bất quá ta phải cảm tạ ngươi, chúng ta đã tìm được thân chuyển thế của Khô Trúc hiền đệ, đã trở lại tiên lộ, cho nên đặc biệt cảm tạ ngươi.

Dư Tắc Thành nói:

- Chuyện nào ra chuyện đó, ngươi đã cắt đứt quan hệ với y, chuyện giữa ta và y không liên quan gì tới ngươi.

- Khô Trúc lão nhân đã chuyển thế trùng sinh, trở lại tiên lộ, ta vô cùng vui sướng. Chẳng trách ta tìm không thấy lão, coi như kết thúc một tâm bệnh của ta.

Đột nhiên Dư Tắc Thành nhớ tới một điểm, phải chăng năm xưa mình gặp được Dương Sắc là vì mình lấy được Tiên Tần Linh Dần. cho nên y mới tới tra xét?

Dư Tắc Thành bèn ôm quyền hỏi Dương sắc:

- Thất Lang Đại ca, năm xưa hai ta gặp nhau, phải chăng vì lúc đó đệ lấy được Tiên Tần Linh Dần? Ngoài ra huynh vừa nói cảnh giới Thần Ngã là gì vậy, có thể chỉ giáo cho đệ được chăng?

Dương sắc đáp:

- Năm xưa quả thật ta vì Tiên Tần Linh Dần mà đến. Hai ta rất hợp ý nhau. Tiên Tần Linh Dần là duyên phận của đệ. không ngờ chỉ sau hai trăm năm. đệ đã đạt tới cảnh giới Thần Ngã.

- Cái gọi là cảnh giới Thần Ngã chính là cảnh giới tối cao chỉ có thể đạt được sau khi có lực Thần Uy, thần chính là ta, ta chính là thần, thần ngã nhất thể.

- Sau khi Phản Hư Chân Nhất đạt tới cảnh giới Thần Ngã, khi ra tay sẽ không xuất hiện

Thiên kiếp, bởi vì bọn họ đã trở thành nhất thể cùng thiên địa, ta chính là thiên địa, Thiên kiếp không xuất hiện. Cho nên lúc bọn họ ra tay, Thiên kiếp sẽ không xuất hiện.

- Nếu có thể tiến thêm một bước nữa, đột phá cảnh giới Thần Ngã, chính là Vô Ngã Vô Thần, lãnh ngộ lực Đại Thần Uy.

- Ông trời quả thật vô cùng ưu ái cho Hiên Viên kiếm phái các ngươi, trước đây tên điên kia đã đột phá cảnh giới Thần Ngã, đắc thành lực Đại Thần Uy, phi thăng Tiên giới. Còn đệ tu hành chỉ hai trăm năm cũng đã đạt tới cảnh giới Thần Ngã, thật sự khiến cho người ta vô cùng hâm mộ.

Tên điên kia... có lẽ là lão điên, nghĩ vậy, Dư Tắc Thành lại hỏi:

- Thất Lang Đại ca, huynh quen thân với lão điên sư tổ ư?

Dương sắc gật gật đầu:

- Năm xưa huynh muội Hương Mãn Y, tên điên kia, chúng ta cùng nhau hành tẩu thiên hạ. Hiện tại kẻ phi thăng, người đã chết, chỉ còn mỗi mình ta trên thế gian này.


Dương sắc còn đang bùi ngùi cảm thán. Tà Tâm đ*o nhân đột nhiên lên tiếng nói:

- Diệt Độ Thần Quân, lần này ba người chúng ta tới đây là vì nghe có tin đồn. Hiên Viên kiếm phái muốn trở thành thiên hạ đệ nhất thượng môn. Cho nên hôm nay chúng ta tới đây muốn hỏi ngươi chính thức, ngươi thật sự có ý này sao?

- Mỗi lần có môn phái muốn trở thành thiên hạ đệ nhất thượng môn, vì hư danh này ắt sẽ gây ra một trường gió tanh mưa máu, đối với Tu Tiên Giới không phải là chuyện tốt lành gì.

Sẽ có vô số môn phái vì vậy mà diệt vong, vô số tu sĩ ngã xuống.

- Dị tộc đối với Nhân tộc chúng ta chăm chăm như hổ đói rình mồi, cho nên chúng ta muốn hỏi ngươi có ý niệm này trong đầu không?

Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Bày ngàn năm trước, Hiên Viên kiếm phái dưới thời Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương chính là thiên hạ đệ nhất thượng môn. Sau này đệ tử tan tác, rơi xuống hàng ngũ mười thượng môn đứng đầu, rồi mười đại kiếm phái.

- Hôm nay ta đã ngộ ra Thiên Đạo, cho nên muốn đoạt lại thanh danh đã mất đi ngày trước. Vốn nó thuộc Hiên Viên kiếm phái ta, cho nên ta muốn thu hồi, Hiên Viên kiếm phái ắt phải trở thành thiên hạ đệ nhất thượng môn.

- Ta sẽ không phát động chiến tranh mưa máu gió tanh gì đó, nhưng nếu có ai ngăn cản chúng ta, vậy kiếm của ta sẽ không nằm yên trong võ.

Đối phương lấy trách nhiệm thiên hạ để chụp mũ Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành lập tức phản kích, nói rằng thu hồi thứ vốn thuộc về mình, lập tức lặng lẽ tiêu trừ danh nghĩa vì thiên hạ của đối phương.

Tà Tâm đ*o nhân lại nói:

- Được, nếu Diệt Độ Thần Quân nhất định như vậy, cũng đành đắc tội mà thôi.

- Chúng ta sẽ dựa vào quy củ lâu đời nhất của Tu Tiên Giới, nếu ngươi thắng được ta, tất cả mười một thượng môn do Cực Nguyên Thần Đạo tông khống chế sẽ hoàn toàn ủng hộ

Hiên Viên kiếm phái ngươi trở thành thiên hạ đệ nhất thượng môn.

Hỗn Độn Lão Tổ bên cạnh lên tiếng nói:

- Nếu ngươi thắng ta, tuy rằng không có môn phái nào ủng hộ ngươi, nhưng Hỗn Độn Thánh Ma tông sẽ không có ý kiến gì.

- Nếu ngươi bại dưới tay chúng ta, vậy không nên vọng tường tới thiên hạ đệ nhất thượng môn làm gì. dù thiên hạ đệ nhất nhân cũng là khoác lác mà không biết thẹn.

- Lão tổ ta hoành hành thiên hạ vạn năm. cũng không dám xung danh hiệu này, quả thật là không biết sống chết.

Dư Tắc Thành bèn ôm quyền nói:

- Hay lắm, ba vị tiền bối, chúng ta cứ quyết định như vậy, mỗi người đấu một trận. Ta quyết không buông tha danh hiệu thiên hạ đệ nhất thượng môn của Hiên Viên kiếm phái ta.

- Còn thiên hạ đệ nhất nhân chỉ là một cái bẫy của Bất Ngôn tông, tuy rằng chỉ là hư danh, nhưng ta đã nhận, ta sẽ không từ bỏ nó.

Dương sắc nói:

- Chuyện này không liên quan tới ta, ta chỉ là người làm chứng. Ba người các vị hãy giải quyết với nhau đi, Hỗn Độn, lão đánh trước, Tà Tâm, ngươi đánh trận thứ hai.

Tà Tâm đ*o nhân gật gật đầu:

- Được, mời Diệt Độ Thần Quân và Hỗn Độn Lão Tổ đánh một trận. Sau trận chiến này, chờ Diệt Độ Thần Quân khôi phục trong ba năm. sau đó ta sẽ tới tìm ngươi.

Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Đa tạ, đa tạ.

Ba người bọn họ khác với Vương Thư Nguyên, có thể nói là địch nhân mạnh nhất đời này của mình. Cho nên thời gian nghỉ ngơi ba năm. Dư Tắc Thành cũng nhận lấy mà không tỏ ra khách sáo.

Đây là trận chiến quan trọng nhất trong cuộc đời mình, nếu như không thể đánh bại được hai người này, vậy còn xưng thiên hạ đệ nhất nhân làm gì nữa? Nhưng nếu đánh bại hai người bọn họ, vậy có lẽ mình thật sự là thiên hạ đệ nhất.