Tiên Ngạo

Chương 84: Tử Lĩnh Tam Hùng

Sắc mặt Cốt Luân Vọng Nguyệt tỏ vẻ nghiêm trọng:

- Kẻ làm chuyện ác này tám phần là Tử Lĩnh Tam Hùng, bọn chúng nổi tiếng là cường đạo ác nhân hoành hành trong Thập Vạn Đại Sơn, sào huyệt chúng nằm trên Tử Lĩnh phong, Giang quốc. Ta và bọn chúng từng gặp mặt một lần, lão Đại tên là Bích Nhãn Kim Cương, là khí đồ ngoại môn của thượng môn La Sát Kim Cương Tông. La Sát Tuyệt Mệnh Hộ Thể Kim Cương Tráo đã luyện đến tầng thứ tư, có thể điều khiển mười ba tầng Kim Chung phòng ngự, rất khó phá giải.

- Lão Nhị là Lục Thủ Chân Quân, sở trường thuật điều khiển phi kiếm chém giết, có được một thanh phi kiếm Tử Giao Liệt Diễm kiếm tam giai, phi kiếm như được sáu cánh tay khống chế, mau lẹ vô cùng, linh hoạt dị thường, kiếm pháp siêu quần. Từng một mình độc đấu với bốn tên tu sĩ cùng giai, chém giết sạch sẽ bọn chúng.

- Lão Tam là Phệ Hồn Chân Quân, có được bản mệnh linh khí Lục Tặc Hóa Thần Phiên, điều khiển Lục Tặc ma đầu đoạt hồn phách người, không sợ Ngũ Hành công kích, sở trường tập kích người khác một cách vô ảnh vô hình, khó lòng phòng ngự, thật sự khó có thể địch nổi.

Dư Tắc Thành hỏi:

- Nếu biết là bọn chúng làm, vì sao không ai xử lý bọn chúng?

Cốt Luân Vọng Nguyệt thớ dài một tiếng nói:

- Nói dễ hơn làm, thứ nhất bọn chúng hành sự cẩn thận nghiêm túc, căn bản không chừa lại người nào sống sót. Tuy rằng cảnh tượng vừa rồi bại lộ ra ngoài, nhưng hồn phách của những người đó đã mất hết toàn bộ, không hề để lại chút chứng cớ nào.

- Thứ hai, đối tượng mà bọn chúng tập kích đều đã được chọn lựa kỹ càng, người tu tiên nào sau lưng có cao nhân ủng hộ bọn chúng cũng không tập kích, chỉ tập kích bọn người tu tiên không có chỗ dựa vững chắc như chúng ta. Hơn nữa bọn chúng đã ra tay là chém tận giết tuyệt, căn bản không có oan hồn nào chết đi có thể kêu oan.

- Thứ ba, tên Lục Thủ Chân Quân kia là cháu tục gia của chưởng giáo Linh Tôn thần giáo. Tuy rằng bề ngoài không nhìn nhận nhưng đánh chó cũng phải nhìn chủ, không nể mặt tăng cũng phái nể mặt phật, những cao nhân có thể xử lý bọn chúng khi động thủ tự nhiên phải cân nhắc một phen.

- Cuối cùng, tuy rằng tu vi của ba người bọn chúng cũng không phải là cao lắm, chỉ có Bích Nhãn Kim Cương là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, hai người còn lại đều là cao thủ cảnh giới Thai Tức cao cấp nhưng trong tay bọn chúng đều có pháp khí phi kiếm hùng mạnh, năm sáu người tu tiên cùng giai không phải là đối thủ của chúng.


- Ba tên này hết sức lưu manh, quen sử dụng chiến thuật phối hợp, trong tay lại có thực lực, người tu tiên Luyện Khí kỳ không phải đối thủ. Nếu cao nhân Trúc Cơ kỳ ra tay, thần giáo sẽ có cao nhân xuất hiện ngăn cản, cho nên bọn chúng mới có thể hoành hành đến bây giờ.

Thần giáo theo lời cốt Luân Vọng Nguyệt vừa nói chính là Càn Ma Linh Tôn giáo trong sáu phái. Dư Tắc Thành gật gật đầu, đám cường đạo Tu Tiên Giới này đối xử tùy theo người, phẩm đức còn không bằng cường đạo trong chốn võ lâm thổ phỉ thật sự là trong rừng lớn loài chim gì cũng có. Trong vô tình, Dư Tắc Thành đã không còn ngưỡng mộ tôn kính người tu tiên như trước kia. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Mọi người chậm rãi tiến về phía trước, lúc nàv đường sá trở nén càng ngày càng dễ đi, thậm chí có một đường lớn dần dần xuất hiện. Có một ít địa phương còn có người, lục tục xuất hiện đoàn xe trên đường. Những đoàn xe này đều là phàm nhân, mấy chục chiếc xe ngựa tạo thành đội ngũ, cỡi trên lừa ngựa, mỗi đội ngũ có khoáng chừng mấy trăm người.

Dư Tắc Thành thấy những người này hết sức hiếu kỳ, bèn hỏi:

- Vọng Nguvệt đại ca, bọn họ là ai vậy?

Cốt Luân Vọng Nguyệt đáp lại:

- Đại Hội Thăng Tiên mỗi năm năm một lần, hiện tại đã hình thành quy mô lớn, đối với những phàm nhân này cũng là một lần thịnh hội. Bọn họ tụ hợp ở thành Tây Lĩnh dưới Tây Lĩnh cung cấp phục vụ những người tu tiên, những người nàv đều là thương đội do gia tộc tu tiên quyền quy tổ chức, đại đa số có tổ tiên từng là người tu tiên. Bọn họ không có Linh Căn nên không thể tu tiên, cũng chỉ có thể làm như vậy. Phải biết rằng tiền của người tu tiên là dễ kiếm nhất, một viên linh thạch có thể đổi lấy hai ba ngàn lượng bạc trắng, đủ cho phàm nhân bình thường sống cả đời.

Dư Tắc Thành nghe vậy thật sự là ngạc nhiên thán phục không thôi, đây thật sự là đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường. Hiện tại ngược lại hắn cảm tạ Thạch đại phu đã để hắn và nhà cốt Luân đồng hành, nếu không làm sao hắn biết được nhiều chuvện như vậy.

Những người này cũng không chú ý quá nhiều tới những người tu tiên như cốt Luân,

ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, tất cả mọi người đều nhắm cùng một mục tiêu mà đi tới.

Đột nhiên trên không vang lên một tràng âm thanh, một chiếc xe rất lớn xuất hiện, bốn con giao long kéo một chiếc phi xa thật lớn lướt nhanh qua trên trời cao, cổ phi xa này nhìn bề ngoài hoa lệ vô cùng, dường như do hoàng kim đúc mà thành, lộ ra vẻ xa hoa vô hạn.


ở phía sau phi xa bằng hoàng kim này lại xuất hiện một chiếc xe khổng lồ khác. Đó là một chiếc quỷ xa to khoảng chừng mười căn phòng, do khô lâu kéo bay nhanh như chớp. Trên xe toát ra quỷ khí dày đặc, tựa như một luồng mây đen trên không.

Hai xe bay nhanh như điện, ngươi truy ta đuổi, dường như đang tỷ thí xem ai bay nhanh hơn, chỉ trong nháv mắt đã biến mất ở phương xa. Chúng bay cực cao, khoảng chừng hai ngàn trượng, nhưng vẫn phát ra tiếng rít gió như biển cả gầm gào.

Dư Tắc Thành ngây ngốc nhìn, cốt Luân Vọng Thiên cũng ngây ngốc nhìn, sau khi hai xe biến mất lão bèn nuốt một ngụm nước bọt, nói:

- Quả thật là dọa người, phi xa bằng hoàng kim phía trước là hoàng kim phi xa của Nguỵ Anh Hùng ở Tứ Phương Tụ Bảo trai. Phía sau hẳn là phi xa của cao nhân Quỷ u tông hoặc Phệ Hồn tông, bất quá tu vi cũng cao không đến mức ấy, tuyệt đối không thể đạt tới cảnh giới Kim Đan.

-Tỷ thí đuổi nhau trên không như vậy hoàn toàn là hành vi bốc đồng nhất thời. Năm đó ta đã thấy Cực Lạc Vô kỵ chu của Đại Tạo Phật Tông Tây Thánh Hoan Hi Thiên, cùng Bắc Đẩu Toàn Không hạm của tán tu Bắc Đẩu Chân Nhân. Người ta là cao nhân Nguyên Anh kỳ không hề rêu rao khắp nơi, kẻ truy người đuổi giống như bọn họ vậy.

- Chỉ có đám khốn mới vừa thành đạo pháp mới có thể làm ra chuyện huênh hoang dọa người này. Bọn chúng ở môn phái dựa vào bậc trưởng bối bảo hộ, nhờ vào tiên đan tu luyện. ở trong sơn môn đã quen tự cho là đúng, thật ra cái gì cũng không hiểu không biết, lại tự cho rằng mình là đệ nhất nhân trong thiên hạ, khoe khoang khắp nơi. Thật ra nhân vật càng cao cường, người ta càng tỏ ra khiêm tốn.

- Nhớ ngày đó ở Đại Hội Thăng Tiên vào sáu mươi năm trước, khi đó ta cũng trạc tuổi Dư lão đệ bây giờ, thật sự là may mắn, có thể nhìn thấy phi xa của hai vị cao nhân kia... Ngày đó ta...

Cốt Luân Vọng Thiên bắt đầu kể lể tràng giang đại hải, vừa châm biếm hai chiếc phi xa vừa mới bay qua, vừa ra vẻ tự hào kể lại những chuyện năm xưa mình từng trải qua. Tuy vậy Dư Tắc Thành vẫn cảm thấy hâm mộ vô cùng, có cảm giác rằng mình còn xa mới được như

Dư Tắc Thành quan sát tất cả người tu tiên và phàm nhân đi nhanh về phía trước, hoành tráng nhất là phi xa bay trên bâu trời, thấp hơn một bậc chính là ngự kiếm hoặc là ngự khí phi hành trên không. Thấp hơn một bậc nữa chính là dạng người tu tiên ngự thú cỡi trùng như mình, cuối cùng chính là phàm nhân ngồi xe ngựa đi dưới đất.

Đây không phái giống như thế gian sao? Có người ngồi xe, có người cỡi ngựa, có người đi bộ, muôn hình muôn vẻ, không ai giống ai. Chẳng qua đáng sợ hơn so với thế gian chính là không có quan phủ bảo vệ, chỉ có kiếm trong tay và pháp lực tu vi trên người mới có thể bảo vệ mình.

Dư Tắc Thành than một tiếng, Tu Tiên Giới không nên như thế, như vậy không giống như những gì mình tưởng tượng, tại sao có thể như vậy được? Nhưng sự thật chính là tàn khốc như vậy đó, nếu đã là như vậy, mình không thể thay đổi được nó, vậy hãy cố gắng thích ứng với nó. Sau này mình cũng phải ngồi xe, bay lượn trên không, khiến cho người đi đường cỡi ngựa phía dưới hâm mộ không thôi.

Dọc đường đi Dư Tắc Thành tìm kiếm linh vật, thỉnh thoảng sử dụng Huyết Nhãn Vọng Khí Thuật, dần dần đã hình thành thói quen, thỉnh thoảng lại thi pháp. Lúc này hắn đang suy nghĩ, vô tình thi triển Huyết Nhãn Vọng Khí Thuật theo thói quen, bất chợt ngẩn người.

Hắn phát hiện trong một dãy quần sơn xa xa cách đây chừng trăm dặm, có một trụ linh lực hùng mạnh phát ra phía ngoài. Linh lực này vô cùng kín đáo, nhưng xông thẳng lên trời, rõ ràng mới vừa rồi chợt lóe lên, sau đó liền biến mất, dường như nơi đó có bảo vật xuất thế.

Dư Tắc Thành vội vàng cắt ngang những lời khoác lác của cốt Luân Vọng Thiên, dùng lời nói mang ẩn ý mà bọn họ có thể nghe hiểu mơ hồ để nhắc nhớ hai người, lập tức hai người tỏ ra vui mừng quá đỗi. Dọc trên đường đi phát hiện sáu, bảy món linh thảo tiên dược và khoáng thạch quý hiếm, trị giá khoảng chừng tám trăm linh thạch, hiện tại nghe Dư Tắc Thành nói lại có phát hiện, lập tức sắc mặt hai người cùng lộ vẻ vui mừng.

Cốt Luân Vọng Thiên lập tức tìm cớ tách riêng ra khỏi hai đoàn người tu tiên kia, sau đó được Dư Tắc Thành dẫn dắt, rời bỏ đường lớn đi tới Tây Lĩnh, nhắm dãy núi phía Nam chạy tới.