Tiên Ngạo

Chương 206: Xong việc giũ áo

Dư Tắc Thành đã từng muốn mang những phàm nhân kia cùng rời đi, thế nhưng mọi người đã cự tuyệt. Lão nhân nói:

- Tiên sư, chúng ta không đi, nơi đây chính là gia viên của chúng ta, mặc dù hai mươi năm một lần hạo kiếp đáng sợ không gì sánh được, nhưng chúng ta còn có hai mươi năm vui sướng. Kỳ thực chúng ta nơi nàt có thông đạo bí ẩn thông với ngoại giới, thế nhưng thế giới bên ngoài quá đáng sợ, bên ngoài chính là địa ngục, còn không an toàn như nơi này, không buồn không lo, mùa xuân gieo trồng một hạt thóc, mùa thu thu hoạch một tháng lương. Quyển sách này là sách tiên chúng ta tìm được ở trong cơ quan mật thất, đây là báo vật duy nhất của chúng ta có thể lấy ra cảm tạ tiên sư, xin tiên sư nhận lấy, chúng ta sẽ vì tiên sư điêu khắc họa tượng, vinh viễn bái tế.

Nói xong đưa qua một quyển tàn sách, Dư Tắc Thành nhận lấy nhìn qua, là Hóa Sinh Ngũ Hành Thuật. Đây hẳn là bí pháp của Ngũ Hành Tông lưu lại, chẳng qua cái dở nhất của Dư Tắc Thành là sợ người khác buồn lòng, bèn tiện tay thu hồi, sau khi cáo biệt những người này, đi nhanh ly khai nơi đây, đi về phía thông đạo nối với ngoại giới, tạm biệt nơi thí luyện.

Thông đạo thí luyện tự động mở ra, nhìn thông đạo âm u, Dư Tắc Thành hít một hơi thật sâu, lại lần nữa sử dụng ảo ảnh điều chỉnh mình thành dáng dấp đệ tử Huyết Thú Tông, chậm rãi ly khai nơi đây. Bên ngoài còn có sáu Kim Đan Chân Nhân, không biết có thể thuận lợi đến chỗ phân thân của lão điên kia không.

Kỳ thực Dư Tắc Thành đã nghĩ ra cách thoát khốn, nếu như mình bị người ngăn cản không thể thuận lợi đến được chỗ phân thân lão điên sẽ lập tức sử dụng môn độn thuật Vạn Lý Chi Hành Thủy Vu Túc Hạ, viễn độn ra ngoài hàng chục dặm, sau đó thả ra Long cốt Phàm Đĩnh, mượn thuyền này chạy trốn. Chỉ cần chạy đến biển vậy sẽ không ai có thể bắt được mình.

Dư Tắc Thành chậm rãi tiến vào thông đạo, cảm giác mê muội lần nữa xuất hiện, khoảng cách trăm trượng chậm rãi tiến về phía trước, đảo mắt đã tới cửa ra. Dư Tắc Thành đi ra ngoài thông đạo, tâm trạng khẩn trương không gì sánh được, trước tiên chăm chú quan sát cánh sắc trước mắt, tìm kiếm địch nhân.

Ai ngờ trước mắt không có một người tu tiên nào cả, sáu Kim Đan Chân Nhân hoàn toàn biến mất tung tích, chỉ có phân thân của lão điên ở phía xa đợi Dư Tắc Thành.

Trong sơn cốc này dường như cũng đã trải qua một hồi đại chiến, trong chu vi mười dặm, mặt đất héo rũ, vạn vật điêu linh, nguyên bản rừng cây trên ngọn núi hiện tại đều đã đốt thành than, núi đá vỡ nát, mặt đất xuất hiện hố sâu. Đây đã không còn là sơn cốc gì nữa, xung quanh sơn lĩnh toàn bộ tan vỡ, nếu không phải truyền tống đến nơi này nói gì cũng không tin tưởng nơi đây chính là sơn cốc của mười ngày trước.

Nhìn phía xa xa, chỉ thấy khu vực xa xôi có một cột khói lượn lờ, mặc dù khoảng cách chí ít phải có trăm dặm, có thể ở chỗ này nhìn thấy cột khói ấy, cho nên có thể tưởng tượng hỏa hoạn ở nơi đó lớn cỡ nào, có thể khẳng định chí ít là một thành thị đang bốc cháy.

Trong cột khói kia sản sinh vô số tro bụi, ở ngoài trăm dặm đều có thể mơ hồ ngửi thấy mùi hôi. Mùi hôi thối này Dư Tấc Thành mấy ngày trước đã ngửi thấy vô số, chính là mùi thân thể người bị đốt cháy, xa như vậy cùng có thế ngửi thấy được, nơi đó phải chết bao nhiêu người?

Lại liên tưởng đến các loại dị thường của Huyết Thú Tông cùng hành cử chỉ của phân thân lão điên trên đường đi, trong lòng Dư Tắc Thành lập tức đã biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Tà Môn lục phái lần này xong đời rồi, Huyết Thú Tông đã phản bội bọn chúng, dẫn môn phái khác xâm nhập nơi đây, sở dĩ Huyết Thú Tông phái ra một đống đệ tử bên rìa đến đó thí luyện, bởi vì bọn chúng căn bản không để ý lần thí luyện này.

Thảo nào dọc trên đường đi phân thân lão điên luôn nói về sau sẽ không có loại Trúc Cơ Đan này nữa, bởi vì năm phái khác đã hoàn toàn bị diệt. Theo như hiểu biết của mình đối với đệ tử Quân Nhục môn, Bạch cốt Môn, Thiên Vu Giáo, Trúc Cơ Đan này nhất định là lấy ra huyết nhục tinh hoa của vô số phàm nhân mà thành. Môn phái khác, cho dù có được phương pháp luyện chế Trúc Cơ Đan này cũng không dám luyện chế loại vật thương thiên bại lý này, cho nên những Trúc Cơ Đan trong túi mình là những viên Trúc Cơ Đan cuối cùng của Tà Môn lục phái.


Dư Tắc Thành chậm rãi đi tới trước mặt phân thân lão điên, bỏ đi bộ dạng ngụy trang của hắn ở trên đường, biến trở về dáng dấp vốn có, đối mặt trung niên phân thân của lão điên cung kính thi lễ, nói:

- Đệ tử Dư Tắc Thành hoàn thành thí luyện trở về, đánh chết bắt làm tù binh sáu trăm hai mươi đệ tử sáu phái, không ai có thể chạy trốn, thu được năm mươi mốt viên Trúc Cơ Đan, hướng tiền bối bàn giao nhiệm vụ.

Phân thân lão điên trên mặt mỉm cười, nhìn Dư Tắc Thành nói:

- Tốt, tốt, tốt.

Trên mặt y lúc này đã không còn biểu tình băng lãnh như trên đường đi, hoàn toàn là dáng tươi cười rạng rỡ. Dư Tắc Thành biết y nhất định có biện pháp quan sát lần thí luyện này của mình, cho nên mới thay đổi thái độ như vậy.

Phân thân lão điên chỉ ngón tay về chỗ cột khói bay lên nói:

- Ngươi biết nơi đó xảy ra chuyện gì không?

Dư Tắc Thành hồi đáp:

- Đệ tử suy đoán, nhất định là Huyết Thú Tông phản loạn, lôi kéo kẻ thù bên ngoài xâm nhập nơi này, cho nên mới như vậy.

Phân thân lão điên nói:

- Ba ngày sau khi ngươi tiến vào thí luyện, Thần Long Quốc ở miền Trung Kỳ châu trước nay vẫn phòng thủ tiêu cực đột nhiên xuất hiệu lệnh, liên hợp trăm nước Kỳ châu, tập hợp trăm vạn hùng binh giết vào Kỳ châu bắc bộ là nơi Tà Môn lục phái khống chế.

- Cùng Huyết Thú Tông phản loạn, kể cả Thần Long Giáo, Thanh Liên Hội, Thiên Đan Môn tất cả môn phái tu tiên của Kỳ châu công kích Tà Môn ngũ phái khác trên quy mô lớn.

- Lại thêm các quốc gia vùng biển khắp Sở Tây trước đây từng bị xâm phạm không ngừng, môn phái tu tiên ở phía sau ủng hộ bọn họ phái ra toàn bộ đệ từ tham gia lần đại chiến này. Cùng ngày Quân Nhục môn và Quỷ Hào Phái tan biến, ngày thứ năm Bạch cốt Môn tiêu vong, ngày thứ sáu Bất Tử Tông sụp đổ, hôm qua Thiên Vu Giáo cũng hoàn toàn hủy diệt, từ nay về sau Tà Môn lục phái đã trở thành lịch sử.


Dư Tắc Thành nói:

- Tổng môn phía sau bọn chúng đâu? Vì sao không trợ giúp bọn chúng?

Phân thân lão điên cười nói:

- Đệ tử tinh nhuệ của Tổng môn bọn chúng và đệ tử của Hiên Viên Kiếm Phái chúng ta tụ tập cùng một chỗ, đang đi khắp nơi tìm kiếm Tâm Kiếm Thiền Tông, sớm bị điều tới địa vực cổ Tần, muốn trở về viện trợ đã không còn kịp nữa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Tổng môn phía sau chính là cùng nguồn gốc Ma Kiếm Yêu Tông với chúng ta, cũng có thể xưng là Yêu Kiếm Ma Tông. Đối phó Tà Môn lục phái này chủ yếu cũng là hành động của Liệt Thiên Kiếm Phái có cùng nguồn gốc với chúng ta, vốn không có bất cứ quan hệ gì với chúng ta, thế nhưng trải qua hai năm điều tra, hành động giết cưu tổ chức vài năm một lần chính là trên lãnh thổ của Tà Môn lục phái này.

- Cho nên chúng ta đã đồng ý đề nghị của Liệt Thiên Kiếm Phái, lấy đệ tử Tâm Kiếm Thiền Tông làm mồi, dẫn dụ đệ tử tinh nhuệ của Ma Kiếm Yêu Tông rời tổ, hiện tại bọn chúng lập tức quay về tổ cũng đã muộn.

Dư Tắc Thành nghe mấy lời này, lập tức há to miệng, một lúc lâu sau mới nói:

- Nói vậy sự xuất hiện của Tâm Kiếm Thiền Tông kia không ngờ là giả?

Phân thân lão điên nói:

- Nếu muốn gạt người, phải gạt mình trước, việc này trong phái chỉ có cực ít người ở cao tầng biết, sư phụ của ngươi cũng không biết, trở về không nên nói lung tung.

- Biểu hiện của ngươi lần này làm ta rất thỏa mãn, ngươi có thể bồi dưỡng làm mầm mống tương lai, chẳng qua tất cả đều phải chờ xem sau khi ngươi Trúc Cơ, năng lực cảm ngộ đối với Lục Kiếm thế nào. Hiên Viên Lục Kiếm chính là căn bản của chúng ta. Đến lúc đó sư phụ ngươi có thể dạy cho ngươi kiếm thuật áo nghĩa của phái ta.

Đúng lúc này phía xa có hơn mười đạo kiếm quang ngự kiếm bay tới, hào quang của kiếm quang này vừa nhìn đã biết tuyệt đối không phải là người trong Tà Môn lục phái. Đi đầu chính là một tiền bối Trúc Cơ của Huyết Thú Tông, y dẫn mọi người đến đây.

Mục đích của những người này chính là muốn ở đây phục kích đệ tử sáu phái kết thúc thí luyện, xem ra bên ngoài đại cục đã định, hiện tại đã tính tới truy sát những đệ tử Luyện Khí Kỳ, Tà Môn ngũ phái này đã hoàn toàn biến mất.

Những người này tổng cộng có mười bốn người, đều là cao thủ Trúc Cơ kỳ. Bọn họ có người cỡi yêu thú, có kẻ ngự sử Kỳ Môn Thần Phiên, có người ngự sử Đồng Đỉnh Hương Lô cực lớn, có kẻ ngự phi kiếm.

Bọn họ vừa đến đây lập tức chia làm hai nửa, một nhóm ở trong vòng trăm dặm tìm kiếm xem có người tu tiên ly khai nơi này hay không, một nhóm khác ở chỗ này đợi đệ từ sáu phái rời khỏi nơi thí luyện đi ra.

Trong những người này có hai người đặc biệt hấp dẫn chú ý của Dư Tắc Thành, một nam một nữ, nam nhân oai hùng cương mãnh, nữ nhân anh thư hào sảng. Nữ nhân ngự kiếm, nam tử dùng một thanh trường mâu, mặc dù bọn họ không lộ thanh sắc, nhưng trên người bọn họ toát ra kiếm khí nồng đậm.

Cho dù bọn họ lẩn trong mọi người, tu vi chân nguyên so với những người khác chỉ là hai người yếu nhất, nhưng cảm giác trên người bọn họ có loại kiếm khí xung thiên, trên sắc mặt của bọn họ mơ hồ lộ ra khí cuồng ngạo, thế nhưng khí thế cuồng ngạo của bọn họ dường như trời sinh sẵn có như vậy, người khác không hề có thành kiến đối với việc này.