Tiên Ngạo

Chương 140: Tiên đạo tự do

Vân xa bắt đầu phi hành, bay vút thẳng lên trời, tốc độ nhanh hơn năm lần so với trước kia, không lâu đã bay trên tầng trời cao.

Vân Tử Trang cảm nhận được sự khác thường, bèn quay đầu lại hỏi Dạ Hàn:

- Trương huynh, tốc độ của vân xa này có thể đạt tới một ngàn năm trăm dặm một canh giờ, nhanh hơn chừng bảy, tám lần so với trước kia.

Tuy Vân Tử Trang cũng là cảnh giới Trúc Cơ nhưng vẫn tỏ ra cung kính đối với hai người Dạ Hàn, giống như đệ tử kính sợ sư phụ. Đây là thực lực chênh lệch tạo nên thay đồi về tâm tính.

Dạ Hàn cười nói:

- Trải qua bí pháp do chúng ta tế luyện, đồng thời Nhất Trúc ở trên không làm cánh, tốc độ này bất quá chỉ là bình thường mà thôi. Kỳ thật còn có thể nâng cao hơn nữa, nhưng chất lượng vân xa không tốt, chỉ có thể tăng lên tới tốc độ này, mỗi ngày chỉ có thể phi hành sáu canh giờ, không thể vượt quá mức này, nếu không vân xa sẽ vỡ. Nếu so với trước kia thì ít hơn hai canh giờ, tuy nhiên không có cách nào khác. Với tốc độ như vậy ước chừng nửa tháng, chúng ta có thể trở về sư môn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Mọi người ngồi trong phi xa nhìn ra phía ngoài, cảnh sắc bên dưới từ từ lướt qua. Núi cao, hồ nước, sông suối, đồi núi, bình nguyên, thành thị... thật sự là ngàn dặm giang sơn mặc tình ta bay thỏa thích.

Dư Tắc Thành vẫn còn đang suy nghĩ, đang không ngừng tự hỏi bản thân mình, rốt cục là mình tu tiên vì cái gì? Theo đuổi trường sinh chăng? sống ngàn năm là rùa, sống vạn năm cũng chi là rùa già, mình còn nhỏ tuổi, cho nên không có cảm giác gì nhiều đối với chuyện này. Phi thăng Tiên giới ư? Quên đi, nhân gian chưa thể đi khắp, còn chưa ra khỏi cổn châu. Tiên giới lại càng không đáng nói tới, Vô địch thiên hạ ư? Cao thủ quá nhiều, Đạp Tuyết Chân Nhân, Vô Lượng Chân Nhân đánh nhau kẻ chết người sống, cuối cùng tranh đoạt Tiên Tần Linh Dẫn, không phải chỉ là ăn đồ thừa của mình sao, có khi vô địch cũng không có nghĩa là có thể có được hết thảy.

Nhưng rốt cục mục đích tu tiên của mình là vì cái gì? Dư Tắc Thành chậm rãi suy ngẫm, ước mơ lớn nhất của mình là đi khắp thiên hạ, ngắm non sông xinh đẹp, kết giao vô số mỹ nữ thiên kiêu khắp giang sơn, ăn đủ các loại sơn hào hài vị, ngắm kỳ cảnh khắp trong thiên hạ, ghi lại một bản du ký của riêng mình để cho hậu nhân chiêm ngưỡng, đây là lý tưởng của mình.

Nhưng đây thật là lý tưởng của mình sao? Mình nghịch thiên mà đi, giãy dụa đủ cách, bất chấp sinh tử, chẳng lẽ lý tướng thật sự chính là như vậy sao? Không, không đúng!

Dư Tắc Thành bất giác giật thót mình, sau đó chìm vào trầm tư, rốt cuộc mình theo đuổi cái gì? Dần dần cảm giác thể xác và tinh thân tự do tự tại, mọi sự do mình xuất hiện trong lòng Dư Tắc Thành. Đúng, tự do, cái mình theo đuổi chính là tự do.

Mục đích tu tiên của mình chính là vì tự do, tự do hoàn mỹ nhất, cao thượng nhất, thể xác và tinh thần tự tại, mọi sự do mình. Tự do không chỗ nào hạn chế, không chỗ nào ngăn cản. Tự tại vĩnh hằng, mình làm theo ý mình, tự do muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn gì được nấy. Tự do vô thượng không có cực hạn.

Trời không thể cản ý ta, đất không thể nghịch lòng ta, khống chế sinh tử trong tay, tất cả tùy theo ý nguyện của mình. Ta sẽ tự do như vậy!

Ta muốn ông trời cúi đầu, ông trời sẽ phải cúi đầu, ta muốn dòng nước này chảy ngược, dòng nước này sẽ phải chảy ngược!


Muốn được tự do này, vậy phải được có thực lực. thực lực vô địch mới có thể có được tự do như vậy. Mà muốn có được thực lực vậy phải tu tiên, về phần trường sinh, Tiên Nhân còn có Thiên Nhân Ngũ Suy, trên đời có thể có vật vĩnh hằng, tuy nhiên không có sinh mạng nào sống mãi, không có hoa nào nở mãi không tàn, nói gì tới tự do...

Kỳ thật cả hai cùng là một thể, hỗ trợ lẫn nhau, muốn có tự do vậy thực lực phải hùng mạnh. Sinh mạng kéo dài nhưng không có thực lực vậy cũng chỉ là cá nằm trên thớt mặc cho người khác giết mổ, là con rối cho người khác. Tự nhốt mình trong nhà giam, chỉ có thể trốn được trong cống rãnh, tự mình an ủi, lừa dối mình, rằng mình sống lâu hơn người khác.

về phần Tiên Giới, đến lúc đó nếu đã đi khắp nhân gian, tự nhiên có thể đến đó xem thử, muốn đi thì đi, đây chính là tự do mà mình muốn.

Dư Tắc Thành không ngừng lặp lại hai chữ "tự do" vô cùng đơn giản, dường như có ma lực vô tận khóa lấy tâm thần Dư Tắc Thành vô cùng chặt chẽ. Dần dần thần quang hội tụ trong mắt hắn, lại có được tiêu điểm, ánh mắt mờ mịt vô tung lại đạt được vẻ kiên định. So với dục hóa trùng sinh khi trước, lúc này con đường trước mắt rộng mở thênh thang, không còn mông lung mờ mịt như ngày trước.

Nháy mắt Dư Tắc Thành đã tìm được mục đích tu tiên của mình, tuy là ước vọng kiêu ngạo, ngông cuồng tới cực điểm nhưng đây là lý tưởng của hắn, lý tưởng này không thể nói với bất cứ kẻ nào, thậm chí không thể giấu ở trong lòng. Dư Tắc Thành bắt mình dần dần quên đi, chỉ còn lại một tia vĩnh viễn đắm chìm nơi sâu nhất trong lòng, dần dần dung nhập vào trong thế giới Bàn cổ.

Lập tức màn sương đen ngập trời trong thế giới Bàn cổ sinh ra chấn động, tử lôi điện chợt lóe trong màn sương đen vô cùng ngưng trọng. Dường như đang có người nói với Dư Tắc Thành:

- Sẽ thực hiện, sẽ thực hiện, sẽ thực hiện được...

Vấn đề thứ nhất, nội tâm đã trả lời xong, vấn đề thứ hai đối với Dư Tắc Thành trở nên đơn giản vô cùng. Không cần biết là thứ gì, hết thảy đều có thể trả giá, nhưng hết thảy cũng có thể không trả giá. Bởi vì cái mà mình theo đuôi chính là tự do mà không phải gông xiềng, hắn sẽ không vì tự do mờ ảo mà bỏ qua những của cải quý giá khác của mình. Nếu không, dù có đạt được tự do, đó cũng không phải là tự do mà là chui vào một nhà giam khác.

Vấn đề thứ ba, nếu vẫn không đạt tới mục tiêu của mình thì làm sao? Vậy phải tiếp tục cố gắng, chỉ vì mức độ cố gắng chưa đủ. Chỉ cần cố gắng vậy nhất định sẽ nhận được hồi báo.

Lập tức tâm niệm Dư Tắc Thành trở nên thông tỏ, hắn mở bừng mắt, dường như đời này mình đã có mục tiêu. Vào lúc hắn mở bừng mắt, bất chợt thân thể như vang lên một tiếng sấm rền, trái tim chấn động, thần thông tự sinh. Rốt cục Dư Tắc Thành đã vượt qua cửa ải khó khăn Huyết Cương Hợp Nhất, không lâu sau có thể chân nguyên viên mãn, bước vào cảnh giới Thai Tức trung cấp, tiến vào tu luyện tầng thứ năm Hóa Cương Vi Nhu.

Trong xe, Dạ Hàn nhìn nhìn Dư Tắc Thành, sau đó cười nói:

- Chúc mừng đệ tìm được đạo của mình, Huyết Cương quyết cũng tiến thêm một tầng.

Dư Tắc Thành đứng lên thi lễ:


- Cảm tạ sư huynh dẫn đường, Tắc Thành vạn phần cảm tạ.

Dạ Hàn khẽ mỉm cười, gật đầu không nói. Nhìn phong cảnh phía trước vân xa, từ Tây Lĩnh ở Côn châu đến Gò Hiên Viên bên bờ Cơ Thủy hà, khoảng cách đường chim bay mười vạn tám ngàn dặm, nhưng có những nơi vân xa cần phải đi đường vòng, cho nên xa thêm ba vạn dặm. Dọc đường phải vượt qua ba châu Minh, Nguyên, Kinh, vượt qua hai đại lục, ba hải dương, hành trình còn dài.

Tốc độ của vân xa một canh giờ bay được một ngàn năm trăm dặm, tương đương với mỗi giây trăm thước, tốc độ cực nhanh, chỉ vừa chợt lóe đã lướt qua giữa bầu trời Bay được chừng nửa canh giờ, đi được chừng tám trăm dặm, trải qua một vùng bình nguyên, phía dưới nơi nơi toàn là đồng ruộng cùng thôn trang, thị trấn, đột nhiên Dạ Hàn cau mày nói:

- Bay về hướng Nam ba mươi dặm, nơi đó có đại chiến.

Vân Tử Trang lập tức chuyển hướng, sau trăm lần hô hấp đã tới nơi đó. Chỉ thấy phía trước có một lốc xoáy đang hoành hành trên không, lốc xoáy này chỉ cần đi tới thêm vài dặm nữa sẽ đến một thị trấn, tất cả phàm nhân nơi đó sẽ bị lốc xoáy cuốn vào. Không ít phàm nhân đánh xe ngựa liều mạng theo đại lộ mà chạy trốn, nhưng còn có rất nhiều lão ấu phụ nữ và trẻ em gần như không thể trốn thoát, mắt thấy tai họa tày trời sắp xảy ra trước mắt.

Bên trong lốc xoáy có hai người đang đại chiến, trong đó một người đang cực khổ phòng thủ. chính là Thiên Giáp Thượng Nhân. Người còn lại tạo ra lốc xoáy, mượn uy của gió công kích Thiên Giáp Thượng Nhân, chính là kẻ còn sống sót của Càn Ma Linh Tôn giáo, Phong Linh Chân Nhân.

Nhất định là Thiên Giáp Thượng Nhân bị vỡ thiên giáp bỏ chạy trốn tới đây gặp phải Phong Linh Chân Nhân cũng đang bỏ chạy như mình. Thiên Giáp Thượng Nhân nguyên khí đại thương. Phong Linh lại sở trường về độn thuật, không bị thương chút nào, nhìn thấy đối phương suy yếu nổi lên lòng tham, cho nên điều khiển lốc xoáy vây khốn, muốn giết người cướp của.

Dạ Hàn ra hiệu, vân xa ngừng lại ngoài mười dặm, Nhất Trúc cũng tiến vào trong xe, hai người nhìn lốc xoáy, Dạ Hàn nói:

- Mọi người chờ một chút, chúng ta phải ngăn cản lốc xoáy này, như vậy có thể cứu rất nhiều phàm nhân.

Nhất Trúc lại hỏi:

- Lần này ai đi?

Dạ Hàn nhìn chăm chú Phong Linh Chân Nhân, đáp lại:

- Lần này để cho ta.

Trong xe tất cả mọi người nghe vậy há hốc mồm, Vân Tử Trang nói:

- Nhưng... nhưng đó là cao thủ Kim Đan kỳ đang quyết đấu, làm sao huynh ngăn cản được?

Dạ Hàn nói:

- Dùng lời thiệt hơn khuyên bảo, nếu không nghe, lập tức chém giết!

Nói xong ra khỏi vân xa hóa thành một luồng kiếm quang bay đến phía trên thị trấn kia. Lúc nãy y nói như vậy, mọi người lại há to miệng lần nữa. Có khoác lác quá hay không, Trúc Cơ chém giết Kim Đan, uống lộn thuốc rồi sao? Không một ai tin tưởng.