Tiên Ngạo

Chương 1172: Dưới gốc ô liu

Sau Thanh Vãn phái bị Bất Ngôn tông ám toán, hoàn toàn suy sụp, phân rã thành mười mấy phái nhỏ. Chỉ còn Phượng Âm Ma tông, Phong Vãn tông còn nằm trong hàng ngũ trung môn, những môn phái khác sau khi phân rã hoàn toàn suy sụp.

Tuy rằng Phản Hư Chân Nhất của Phượng Âm Ma tông này trở thành Phản Hư Chân Nhất chưa tới mười năm. nhưng lúc này tất cả Phản Hư Chân Nhất nơi đây đều đổ dồn vào nàng.

Trước mắt bao người, Thất Âm Thần Quân không thể không gật gật đầu, bắt đầu nhắm mắt lại, thi triển Thiên Thính Địa Thị Chú Âm Chấn Nguyên đại pháp, bắt đầu xem thử rốt cục là ai phóng xuất ra uy áp hùng mạnh tới mức này.

Lập tức hình ánh Dư Tắc Thành xuất hiện trong mắt nàng. Đó là một thiếu niên áo trắng cao quan, lung đeo phi kiếm đang chậm rãi đi tới.

Thất Âm Thần Quân lập tức mừng rỡ kêu lên:

- Là Kiếm Thánh, thiên hạ đệ nhất nhân. Hiên Viên kiếm phái Diệt Độ Thần Quân.

Nàng mở mắt ra, phát hiện không ai nghe lời nàng vừa nói. Bởi vì lúc này Dư Tắc Thành đã xuất hiện cuối chân trời, có thể thấy được bằng mắt thường, tất cả tu sĩ nhìn thấy Dư Tắc Thành lập tức đứng bật dậy.

Dư Tắc Thành đang thầm thắc mắc, không biết mình nên làm thế nào để ngăn cản xung đột giữa tu sĩ hai địa vực. Có cần phải giết người lập uy hay không, hay nên sử dụng biện pháp khác...

Nhưng hắn vừa xuất hiện trong tầm mất mọi người, lập tức tất cả tu sĩ đứng bật dậy, ùn ùn xông về phía hắn.

Bất kể là Nguyên Anh Chân Quân. Kim Đan Chân Nhân, tu sĩ Trúc Cơ đều giống như đã hóa điên, chen nhau xông về phía Dư Tắc Thành.

Phong Nhu tiên tử của Khiên Cơ tông bị người chèn ngã, nhưng không ai thèm đếm xia tới nàng. Những kẻ trước kia vô cùng hâm mộ nàng, hiện tại không để ý tới sự tồn tại của nàng, chen nhau giẫm lên thân thể nàng, xông về phía trước.

Dư Tắc Thành thấy vậy vô cùng sửng sốt, có chuyện gì vậy...

Những người này xông tới trước mặt Dư Tắc Thành, nhìn hắn chăm chú, sau đó đồng thanh hô to:

- Kiếm Thánh. Kiếm Thánh, vô song Kiếm Thánh, thiên hạ đệ nhất.

- Ta đã nhìn thấy Kiếm Thánh, đây là Kiếm Thánh, có chết cũng đáng.

Ánh mất mọi người tỏ ra hết sức sùng bái, tất cả mọi người cao hứng tới cực điểm, tỏ ra vô cùng vui sướng vì được tận mất nhìn thấy thần tượng trong lòng.

Đây hoàn toàn là một sự sùng bái mù quáng, không cần giết người lập uy, chỉ cần một câu của Dư Tắc Thành đã có thể khiến cho những người này sống chết vì hắn.

Vô số tiếng gọi Kiếm Thánh vang lên ầm ĩ bên cạnh Dư Tắc Thành, ánh mắt mọi người như đầy lửa nóng, dường như chỉ cần một câu nói của hắn là có thể làm cho tất cả mọi người hiến dâng hết thảy.

Thật ra không phải tất cả mọi người đều là như vậy, đám Phản Hư Chân Nhất vẫn còn ở nguyên vị trí, mỉm cười gật đầu cung nghênh Dư Tắc Thành. Có hơn nửa Nguyên Anh Chân Quân cũng bất động, chỉ có Kim Đan Chân Nhân trở xuống mới là như vậy.

Đây là phản ánh của tu vi cao thấp, tu sĩ càng có tu vi cao càng có thể giữ vững nội tâm, có thể chống lại được lực hấp dẫn này.

Cái gọi là tu sĩ chính là không bái thiên không bái địa, giữ vững đạo ta, cuối cùng mới có thể thành đạo, mới có thể bước trên tiên lộ.

Dư Tắc Thành mỉm cười gật gật đầu. đi từng bước về phía trước. Mọi người tránh ra một con đường, Dư Tắc Thành bước tới chỗ Phong Nhu tiên tử của Khiên Cơ tông bị giẫm đạp, đỡ nàng dậy, giơ tay điểm ra. Lực Thần Uy khởi động, thương thế toàn thân Phong Nhu tiên tử lập tức tiêu tan. y phục sạch sẽ như mới.

Dư Tắc Thành mỉm cười nhìn nàng:

- Lần sau phải chú ý, không nên bất cẩn té ngã như vậy nữa.

Phong Nhu tiên tử sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt như có lửa. Dư Tắc Thành đi qua bên cạnh nàng, nàng nhìn Dư Tắc Thành si si dại dại, ánh mắt hết sức dịu dàng.

Miệng nàng lại không ngừng lẩm bẩm:

- Hắn nói chuyện với mình, hắn nói chuyện với mình...

Dư Tắc Thành đi nhanh tới trung tâm hội trường, bước từng bước lên đài. Các Phản Hư Chân Nhất trên đó nhường chỗ cho hắn. Dư Tắc Thành ở giữa, đưa mất nhìn các tu sĩ tụ tập trước mặt mình, cao giọng nói:

- Các vị đạo hữu...

Giọng hắn không lớn nhưng vang tận mây xanh, quanh quẩn bên tai mọi người, ai nấy đều nghe được hết sức rõ ràng.

Dư Tắc Thành nói tiếp:

- Ta biết mọi người cho rằng Dị tộc xâm lấn, cho nên tụ tập tại nơi này để bảo vệ quê nhà.

- Nhưng lần này mọi người sai lầm rồi, đại lục xuất hiện cách ba ngàn dặm kia chính là Bồng Lai tiên sơn ở Thập Phương Vực Ngoại, vốn trước đây là đại lục Côn Ngô thuộc thế giới Thương Khung chúng ta. Bởi vì trận chiến của Hình Thiên, địa vực Côn Ngô vỡ nát, một mảnh của nó trở thành Bồng Lai tiên sơn hiện tại.

- Vốn nó thuộc về thế giới Thương Khung chúng ta, thuộc về Nhân tộc chúng ta, cho nên ta mới kéo nó trở về thế giới Thương Khung, về sau nó sẽ trở thành vực thứ tám của thế giới Thương Khung, Bồng Lai địa vực.

- Các vị đồng đạo, trên Bồng Lai địa vực toàn là Nhân tộc chúng ta, cũng giống như chúng ta, cùng là hậu nhân của Hiên Viên Hoàng đế. Ai nấy cũng có hai mất một mũi một


miệng, chẳng lẽ chúng ta sẽ tàn sát đám huynh đệ đồng bảo này, chẳng lẽ chúng ta chiến đấu với nhau không ngớt đời đời kiếp kiếp hay sao?

- Không, không thể như thế, thế giới đã đổi khác, sau này ta sẽ ngăn cản các môn phái tàn sát lẫn nhau, làm cho tất cả hành vi giết người đoạt bảo, cướp đoạt mó quặng biến mất.

Dư Tắc Thành nói tới đây, bên dưới lặng ngất như tờ. Mọi người lắng nghe Dư Tắc Thành nói, có người không tin Dư Tắc Thành có thể làm được chuyện này. Tuy rằng hiện tại uy danh của Dư Tắc Thành không gì sánh kịp, nhưng chuyện này phải thay đổi thói quen Tu Tiên Giới đã hình thành trên vạn năm qua, quả thật hết sức gian nan.

Dư Tắc Thành nói tiếp:

- Nghe giống như chuyện không có thật, nhưng ta tin tưởng rằng nhất định sẽ làm được.

- Tu Tiên Giới chúng ta tàn sát lẫn nhau, tranh đoạt bảo vật, thật ra là vì một nguyên nhân căn bản. là do tài nguyên trên thế giới Thương Khung có hạn. Thiên địa bao la nhưng người tu tiên vô số, bảo vật này ngươi có, ta không có, tiên lộ gian nan chỉ có một mà thôi. Cho nên mới có nhiều môn phái tranh chấp với nhau như vậy, tàn sát lẫn nhau như vậy.

- Nếu như tài nguyên vô số, mỗi người ai cũng có phần, như vậy ta cho rằng loại chuyện tàn sát như vậy sẽ giảm đi vô số, thậm chí có thể biến mất không còn.

- Chỉ là có khả năng mà thôi, đây có lẽ là bàn tính của con người, có lẽ vĩnh viễn cũng không thể thay đổi. Nhưng vì khả năng nhỏ bé này, ta cho rằng đáng để chúng ta thử một lần.

- Làm sao có được nhiều tài nguyên? Xin các vị đạo hữu hãy nhìn lên không...

Mọi người nhìn lên trời, Dư Tắc Thành nói tiếp:

- Trong tinh không bao la bát ngát kia có vô số thế giới Vực Ngoại, những thế giới Vực Ngoại này có vô số tài nguyên. Tài nguyên trên thế giới Thương Khung chúng ta nếu so với những thế giới kia cũng như hạt cát trên sa mạc. Nơi đó tinh quang vô hạn. nơi đó bảo tàng vô số.

- Ta có thể cung cấp một pháp thuật cho mọi người, khiến cho mọi người có thể tìm kiếm vô số thế giới Vực Ngoại như vậy trong tinh không vô tận, đưa chúng trở về thế giới Thương Khung chúng ta, trở thành một vực.

- Từ đó về sau, đó sẽ là thế giới của chúng ta, là thiên địa của Nhân tộc.

- Những thế giới Vực Ngoại này có cái bị Dị tộc chiếm, có cái bị yêu ma chiếm, có cái bị linh thú chiếm. Nếu chúng có thể chung sống hòa bình cùng chúng ta, vậy chúng ta có thể tiếp nhận bọn chúng, nếu chúng không muốn, vậy chúng ta đành phải vung kiếm trong tay Trảm yêu trừ ma.

- Đây không phải là do chúng ta tàn nhẫn, quy tắc của tạo hóa là như vậy. Khi xưa Nhân tộc yếu ớt từng bị Dị tộc nô dịch, chà đạp, tàn sát. Hiện tại chúng ta đứng lên, trong tay có kiếm, đã đến lượt chúng ta có được những gì mình muốn.

- Cần gì phải nồi da xáo thịt, cướp lấy chút đồ vật của huynh đệ tỷ muội đồng bảo mình. Vì sao lại không mờ mang bờ cõi, đuổi hết chúng đi, đoạt lại những thế giới này, để cho Nhân tộc chúng ta sinh sàn hưng thịnh ở đó, vĩnh hằng bất diệt?

- Năm xưa Hiên Viên Hoàng đế đã đánh hạ thiên địa này cho Nhân tộc chúng ta, xác lập địa vị của Nhân tộc chúng ta trên thế giới Thương Khung này. Đại Vũ Thần Đế cứu vớt Nhân tộc, cứu hàng trăm vạn dân chúng khỏi cơn hồng thủy. Tiên Tần Thủy Hoàng đánh bại Dị tộc, ép bức Tiên Giới, lập ra công lớn cho Nhân tộc chúng ta ngày càng phát triển.

- Hiện tại đã đến thời khắc mấu chốt, thời mà Nhân tộc sắp sửa hưng thịnh. Có lẽ chúng ta sẽ làm được chuyện lập nghiệp muôn đời, cũng sẽ được muôn đời truyền tụng.

- Hung Nhân tộc ta, vĩnh hằng bất diệt.

Dứt lời, Dư Tắc Thành vung tay, câu cuối cùng gầm to, vang tận mây xanh.

Mọi người đang yên lặng lắng nghe, thình lình bùng nổ những tiếng la phụ họa:

- Hung Nhân tộc ta, vĩnh hằng bất diệt.

Lúc này giữa đất trời chỉ còn lại một thanh âm này, vô số tu sĩ kêu gào, bọn họ đã bị viễn cảnh do Dư Tắc Thành vẽ ra thuyết phục, vô cùng cao húng.

Dư Tắc Thành lại giơ cao tay, tiếng kêu la vang trời dần dần lặng xuống. Dư Tắc Thành vung tay lần nữa, lập tức mọi người im bật, bốn phía lặng ngất như tờ, tất cả mọi người đang lắng nghe xem hắn muốn nói gì.

Dư Tắc Thành nói:

- Nói suông mất linh, không có lợi thì khó hành động. Hiện tại địa vực Bồng Lai trở về, vậy chúng ta hãy giao lưu một lần. Chúng ta hãy trao đổi cho nhau, giúp cho các tu sĩ địa vực

Bồng Lai nhận được lợi ích từ chúng ta, mà chúng ta cũng có thể nhận được lợi ích từ tu sĩ địa vực Bồng Lai.

- Theo ta biết, Trúc Cơ đan của địa vực Bồng Lai chỉ có hai mươi linh thạch một viên, hiệu quả lại rất tốt, cho nên nơi đó Trúc Cơ rất dễ dàng.

- Nhưng nơi đó quặng sắt ít ỏi, không thể tế luyện huyền thiết, một lạng huyền thiết có giá một ngàn linh thạch.

Vừa nghe như vậy, lập tức vô số người cất tiếng kinh hô. Trúc Cơ đan trên thế giới Thương Khung, dù có mấy vạn linh thạch cũng không mua được, thậm chí cần phải tham gia đại hội Trúc Cơ liều chết một mất một còn mới có thể thu hoạch.

Năm xưa Dư Tắc Thành từng luyện chế huyền thiết, giá rè vô cùng. Hai thứ này chênh lệch giá cả thật lớn, lập tức vô số người cảm thấy hứng thú.

Dư Tắc Thành lại nói:

- Đi thôi, chúng ta hãy giao lưu với nhau, hãy hoan nghênh các huynh đệ tỷ muội trở lại thế giới Thương Khung này. Chúng ta hãy dùng bánh bao thay cho đao kiếm, dùng tiên tửu thay cho thù hận. tới đó hoan nghênh bọn họ trở về nhà.

Dứt lời, Dư Tắc Thành bắt đầu đi về phía biển cả xa xa.


Vô số tu sĩ theo đuôi Dư Tắc Thành, cùng nhau hô lớn:

- Đúng, hoan nghênh bọn họ trở về, hoan nghênh bọn họ trở về.

Bọn họ cao hứng theo sau Dư Tắc Thành, rất nhiều người hận không thể chắp cánh bay tới đó ngay tức khắc, để sớm mua những bảo bối hiếm có.

Những kẻ không cao hứng cũng không còn cách nào. Dư Tắc Thành xuất hiện, có nghĩa kế hoạch trước đây cầm như phế bỏ. Phải làm như vậy, bằng không sẽ ngăn cản bước tiến của lịch sử. kết cục của những kẻ không tham gia đại chiến Hải tộc thời gian trước chính là tỷ dụ.

Cũng có kẻ nhanh nhạy lập tức ra lệnh thủ hạ chạy về môn phái, thu gom các loại vật phẩm chạy tới đó trao đối buôn bán, tranh thủ kiếm chác, chiếm tiên cơ.

Dư Tắc Thành đi từng bước một về phía trước, tới bờ biển, hắn cất bước xuống biển, lấy Hiên Viên Thần Kiếm sau lưng xuất ra một kiếm.

Hiên Viên Thần Kiếm chém cả thiên địa, lập tức nước biển tự động tách ra, hình thành một con đường rộng rãi dẫn thẳng tới địa vực Bồng Lai.

Nước biển tách ra hình thành con đường có thể cho người đi qua thong thà trên đó. Đây quả là lực Thần Uy vô thượng, là kỳ tích, một kiếm này đã khiến cho tất cả mọi người trợn mất há mồm.

Dư Tắc Thành cất bước lên con đường này, lên tiếng nói:

- Coi như thành lập cầu nối hữu nghị, các vị, chúng ta đi thôi.

Dứt lời bước trên con đường này, đi về phía đối diện.

Mọi người đi theo lên con đường này, có người quan sát tường nước hai bên, quả thật khó lòng tin được, ai nấy tỏ ra sùng bái vô cùng.

Dư Tắc Thành dẫn theo mọi người đi tới, đi được một đoạn, biển cả phía sau khép lại dần dần. khôi phục bình thường, cứ như vậy mọi người tiến về phía địa vực Bồng Lai.

Dư Tắc Thành giơ tay chỉ ra, lập tức vô số bồ câu trắng bay về phía bờ đối diện đưa tin.

Ba ngàn dặm đường đối với các tu sĩ nói xa không xa, nói gần không gần, rốt cục đã tới địa vực Bồng Lai.

Bên kia đã có vô số tu sĩ đứng chờ sẵn, ha bên càng ngày càng gần, rốt cục tu sĩ bên này cũng đã đặt chân lên bờ.

Nơi đó là một bờ cát vàng, trên đó là rừng ô liu vô số. Tu sĩ địa vực Mạc Bắc thế giới Thương Khung và tu sĩ địa vực Bồng Lai lần đầu tiên giáp mặt với nhau dưới tàng cây ô liu.

Lần này gặp nhau không phải bằng đao quang kiếm ảnh. rình mò pháp bảo, cướp đoạt linh thạch đối phương, mà là giao dịch với nhau, giáp mặt hết sức hòa bình.

Dưới tàng cây ô liu. Dư Tắc Thành bị vây vào giũa, một bên là tu sĩ địa vực Mạc Bắc, một bên là tu sĩ địa vực Bồng Lai. Hai bên lần đầu tiên gặp nhau tươi cười rạng rỡ, thi lễ với nhau. Cảnh tượng này rất nhanh được đệ tử Vật Họa môn của địa vực Bồng Lai vẽ lại trên giấy.

Bức tranh này sau đó trở thành vật chứng cho thời kỳ Nhân tộc chấn hưng, được bảo tồn vĩnh viễn trong viện bảo tàng của Đại Liên Minh Tu Tiên, truyền lại ngàn đời, được người đời sau chiêm ngưỡng ngợi khen.

Sau này bồ câu trắng đưa tin, cây ô liu trở thành biểu tượng của hòa bình và hưng thịnh.

Tán tu Bạch Nhiễm Mặc của Hoàn châu, Mạc Bắc được xung Thiên Thủy Chân Nhân. Y vốn là ngư dân trên Tể Châu đào ở ngoại vi Hoàn châu, một lần ra khơi đánh cá bị gông bão xô đầy, lạc vào trong một thủy phủ, vô tình nhặt được ba quyển pháp chú thiên thư.

Nhờ ba quyển pháp chú thiên thư này, y bắt đầu bước lên con đường tu tiên. Tiên duyên không ít, tu luyện được hai trăm năm. rốt cục y cũng trở thành Kim Đan Chân Nhân, tự lập một môn phái nhỏ là Tam Thủy tông ở ngoài khơi Hoàn châu, đệ tử có mấy mươi người, trong đó có ba tên Trúc Cơ thành công, coi như cũng có chút thành đạt.

Lần trước đại chiến Hải tộc, sau khi y nghe được tin tức, lập tức đi tới Hiên Viên kiếm phái. Nhờ tới sớm cho nên đạt được ích lợi rất nhiều, kết giao vô số hảo hữu ở đó. Mà thu hoạch lớn nhất của y chính là dốc hết gia tài, rốt cục mua được pháp môn tu luyện của Kim Đan Chân Nhân.

Sau khi trở về, Đại Đạo đã có hy vọng, trong lòng mừng rỡ, bắt đầu tu luyện. Cho nên đến lúc y biết tới sự xuất hiện của địa vực Bồng Lai, lúc ấy đã là ba tháng sau.

Bạch Nhiễm Mặc vô cùng hối tiếc, sai lầm một chút lỡ mất cơ hội. Y vội vàng dẫn theo ba tên đệ tử Trúc Cơ chạy tới địa vực Bồng Lai, để xem còn cơ hội nào kiếm chác chút linh thạch hay không.

Y chạy suốt ngày đêm, rốt cục tới được Tàn Đao môn, sau đó bôn ba ngàn dặm trên biển đi tới địa vực Bồng Lai.

Lúc y tới nơi, hết thảy đều đã quá muộn màng. Không còn có Trúc Cơ đan giá hai mươi linh thạch một viên nữa. cũng không còn bán được huyền thiết với giá một ngàn linh thạch.

Lúc ban đầu. chênh lệch rất lớn giữa giá cả vật phẩm giữa hai địa vực đã khiến cho các tu sĩ kiếm tiền đầy túi. Nhưng sau một hồi, không ai ngốc cả, phát hiện ra điều ngoắt ngoéo bên trong, giữa hai bên mua bán bắt đầu điều chinh giá cả, dần dần cũng giống như giá cả nơi Lục Vực.

Con đường mua bán phát tài đã bị các tu sĩ tới đây trước tiên chiếm hết. Bạch Nhiễm Mặc tới đây muộn ba tháng, không còn được chút ích lợi nào cả.

Thật ra cũng còn nhiều mối mua bán có thể kiếm được linh thạch, nhưng cần phải có tiền làm vốn. Trong đại hội lần trước, Bạch Nhiễm Mặc đã tiêu xài hết sạch linh thạch của mình, còn thiếu nợ người khác một số không ít. trong tay đã không có vốn, tự nhiên không làm được gì.

Ngoài ra chỉ cần y bằng lòng bỏ sức ra, là có thể kiếm được rất nhiều linh thạch. Tỷ như chế tạo pháp bảo cho người, luyện đan. thu quặng, làm ruộng...

Nhưng dù sao Bạch Nhiễm Mặc cũng là chủ nhân một phái, làm sao có thể làm những việc ti tiện này. Thấy đám tu sĩ tới đây đầu tiên kiếm tiền đầy túi, y cảm thấy không cam lòng chút nào.

Cơ hội lúc nào cũng dành cho kẻ hữu tâm. Bạch Nhiễm Mặc quan sát cẩn thận, dần dần phát hiện ra một phương pháp kiếm tiền. Hai địa vực này cách nhau ba ngàn dặm. tuy rằng lúc trước Dư Tắc Thành vung kiếm mờ đường, nhưng chỉ một lúc sau đã khôi phục lại như trước. Hiện tại tu sĩ dưới Kim Đan Chân Nhân, lui tới giữa hai địa vực quả thật vô cùng bất tiện.

Đây là con đường kiếm tiền, Bạch Nhiễm Mặc vốn xuất thân là tán tu sống trên biển cả, lập tức một con đường phát tài này sinh ra, chính là đưa đò.

Bạch Nhiễm Mặc kéo tất cả đệ tử trong phái tới đây, mang theo một chiếc hài thuyền, bắt đầu tiến hành đưa đò. Đám tu sĩ Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ muốn vượt qua vùng biển ba ngàn dặm này, chỉ cần đưa ra chút linh thạch. Bạch Nhiễm Mặc sẽ đưa bọn họ qua lại tự do giữa hai địa vực này.

Y cũng giỏi buôn bán, thái độ hòa ái, phục vụ đúng mức, hút khách không ít. Dọc đường tiến hành giới thiệu hướng dẫn. ca tụng địa vực Bồng Lai. Y kể lại chuyện Kiếm Thánh Dư Tắc Thành một kiếm khai biển mờ đường, gần như thổi phồng lên thành truyền thuyết, khiến cho người nghe phải bật thốt lên kinh ngạc.

Trong quá trình này, y viết truyền thuyết về địa vực Bồng Lai, thành sách, vẽ bàn đồ địa vực Bồng Lai mang ra bán. Dần dần Bạch Nhiễm Mặc phát tài, làm cho Tam Thủy tông ngày càng khuếch trương, từ một môn phái nhỏ chỉ có một chiếc hài thuyền, cuối cùng biến thành môn phái đứng vào hàng ngũ ba ngàn tà đạo, có được trăm chiếc đại thuyền. Sau này Bạch Nhiễm Mặc tu luyện thành công, rốt cục cũng trở thành một đời Phản Hư Chân Nhất.

Bố Tường là hào khách võ lâm Lục châu, Mạc Bắc, tự xung Tự Ti Cuồng Nhân, sở trường Cuồng Đao quyết, là một trong những vị Đà chủ của bang phái Hắc đạo Hắc Long hội. Y tính tình trượng nghĩa. thích lo chuyện bất bình trong thiên hạ. bởi vì lần đó ra tay lỡ đánh bị thương đệ đệ của tiểu thiếp hội trường Hắc Long hội, lập tức rước họa vào thân, bị người hãm hại, tống vào đại lao.

ở trong lao, y tình cờ xem di thư của Đạp Tuyết Chân Nhân, ngộ ra Nhất Đao Phá Pháp Nhất Đao Diệt Giới, đao pháp tối cao của Cuồng Đao quyết. Sau đó y xông ra khỏi đại lao, tiêu diệt Hắc Long hội sạch sẽ không còn, chạy ra khỏi Lục châu, bỏ xứ mà đi.

Trong quá trình y đang chạy trốn, chợt nghe thế giới Thương Khung có thêm vực thứ tám. thoáng động trong lòng, quyết định tới đó thử một lần cho biết, nói không chừng nơi đó sẽ là nơi mình sống cả đời này.

Đi tới Lương châu, nội thương phát tác, mắc bệnh dọc đường, may nhờ người cứu. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Lý A Cầu là dân chúng ở Lương châu, phụ thân để lại cho y mười mẫu đất cằn, vừa đủ sinh sống. Y cưới một người vợ, cuộc sống cũng coi như tạm ổn.

Lão bà của y cũng siêng năng sinh đè, nháy mắt đã sinh cho y bảy đứa con trai, ba đứa con gái. Dần dần con cái lớn lên, xuất hiện áp lực.

Hôm nay đi chợ, dọc đường gặp phải một người mắc bệnh. Nhìn thấy người này thân đầy sát khí. dũng cảm vô cùng, biết rằng đây là một trang hảo hán, bèn ra tay cứu giúp.