Tiên Ngạo

Chương 1059: Đại Đạo thông thiên

Kiếm Lão Nhân đột nhiên nghiêm sắc mặt, hỏi:

- Tắc Thành, ta hỏi ngươi, thế nào là tiên?

Dư Tắc Thành cung kính hành lễ đệ tử, đáp:

- Tiên Nhân có da thịt trắng như băng tuyết, hiền lành nhưtrẻ, không ăn ngũ cốc, chỉ nuốt gió uống sương. Cỡi mây cỡi rồng lui tới, du ngoạn ngũ hồ tứ hải, lui tới bát hoang, không gì là không làm được, không đâu là không tới được, đây chính là tiên.

Kiếm Lão Nhân hỏi tiếp:

- Có ba phần đạo lý. Ta hỏi ngươi câu nữa, vì sao tiên có thể làm được như vậy?

Dư Tắc Thành đáp:

- Là nhờ Tiên Khí. bản nguyên của tiên tức là Tiên Khí.

Kiếm Lão Nhân hỏi tiếp:

- Ta hỏi tiếp, thế nào là Tiên Khí?

Dư Tắc Thành đáp:

- Tiên Khí là ta. Tiên Khí chính là hết thảy, không có cực hạn. hết thảy đều có thể biến ảo, hết thảy đều có thể làm được.

Kiếm Lão Nhân hỏi tiếp:

- Được, lại hỏi, ngươi là Đại sư phân giải, vậy sau khi phân giải Tiên Khí sẽ là cái gì?

Dư Tắc Thành nghe vậy sửng sốt. đáp:

- Tiên Khí là bản nguyên của hết thảy Tiên Giới, là cơ sở của cơ sở, không phân giải được.

Kiếm Lão Nhân lắc đầu: Nguồn truyện: Truyện FULL

- Sai rồi.

- Chính ngươi đã nói Tiên Khí là ta, Tiên Khí chính là hết thảy, không có cực hạn. hết thảy đều có thể biến ảo, hết thảy đều có thể làm được. Vậy vì sao nó không thể phân giải được?

Vừa nghe như vậy, Dư Tắc Thành im bật rất lâu, sau đó mới nói:

- Sau Tiên Khí... sau Tiên Khí... vẫn là Tiên Khí. Là tinh túy của Tiên Khí. tinh túy là gì? Kim. cũng là tinh thuần, chăng lẽ là khí Kim Tiên?

Kiếm Lão Nhân gật gật đầu:

- Sau tinh túy vẫn là tinh túy, chí tinh chí túy, chí thuần chí khiết, đây chính là khí Kim Tiên.

Nghe tới đây Dư Tắc Thành gật đầu.

Kiếm Lão Nhân nói tiếp:

- Bất quá đạo lý dù đúng, cũng chỉ là lý thuyết mà thôi.

- Không phải chỉ đơn giản như vậy, người đời đều biết thiên lý, nhưng biết là một chuyện, làm được hay không là chuyện khác.

- Giống như đinh núi cao kia có thể nhìn thấy, nhưng có mấy người có thể leo lên được tới nơi?

- Bởi vì muốn leo lên. phải có đường, mới có thể lên được.

- Cho dù không có đường, mình cũng phải mở đường.

- Đường này cũng là pháp, cũng là đạo, có thể giúp ngươi trở thành kẻ cao đến tận trời. Nghe tới đây, Dư Tắc Thành háo hức chờ mong.

Không ngờ Kiếm Lão Nhân lại đổi đề tài:


- Phương pháp làm thế nào để lấy thân Tiên Nhân phát ra lực Kim Tiên, tuy rằng ta có, nhưng ta sẽ không truyền cho ngươi.

- Cho cá người ta. không bằng dạy người ta bất cá.

- Phương pháp mà ta truyền không phải là con đường đi lên đinh núi kia, mà là phương

pháp mờ đường lên đinh. Ta chỉ nói làm thế nào mờ đường, còn đi thế nào, vậy phải trông vào bản thân ngươi mới được.

- Thiên hành kiện, quân tử phải không ngừng vươn lên.

- Làm thế nào để đạt tới thành công? Không gì ngoài kiên trì. không gì ngoài nỗ lực, không gì ngoài cơ duyên. Ba thứ này hợp lại, lại thêm tâm bất hối, quyết chí tiến lên, mới có hy vọng.

- Ngươi có làm được chăng?

Dư Tắc Thành kiên quyết nói:

- Con có thể kiên trì. nỗ lực, còn cơ duyên ư? Con cũng có, con làm được!

Kiếm Lão Nhân gật gật đầu:

- Hào, hào tiểu tử, yên tâm đi, không bao lâu sau, đám lão già cổ lổ kia sẽ lục tục tới đây chỉ cho ngươi cách đi con đường này thế nào.

- Nhưng con đường mà bọn chúng vạch ra cho ngươi sẽ có đường tất, đường ngầm, đường lớn, leo thang... trong đó vô cùng phức tạp, ẩn giấu nguy cơ vô số.

- Còn chuyện rốt cục nên đi đường nào, nên đi thế nào, đó là chuyện của ngươi. Phải nhớ rằng Đại Đạo dù tốt cách mấy nhưng không thích hợp với ngươi, vậy cũng không có nghĩa gì. chỉ có Đại Đạo thích hợp với mình mới là Chân Đại Đạo, mới là đạo của mình.

- Phương pháp mà ta dạy cho ngươi, chính là hợp tất cả con đường của chúng lại thành

một thể, chắt lọc tinh hoa, bỏ đi cặn bã, được một con đường thích hợp cho mình.

- Rốt cục con đường này có đưa ngươi tới đinh núi hay không, vậy phải trông vào cơ duyên và nỗ lực của bản thân ngươi.

- Được rồi, hiện tại ta sẽ truyền cho ngươi. Vào thời viễn cổ, thiên địa có một bậc Đại Năng, có tống cộng một ngàn lẻ một Ma Thần. Tạo Hóa Đại Thần Nữ Oa, Ma Thần Ma Tiên Thủ La của thế giới Thương Khung cũng nằm trong số đó. Các thần ai nấy mờ thế giới của mình, nuôi dưỡng các chúng tộc, tranh đấu với nhau...

- Tới một hôm xảy ra đại kiếp nạn. các thần hoàng hốt...

- Đây là nguồn gốc tạo ra Tiên Giới...

Kiếm Lão Nhân chậm rãi giảng giải cho Dư Tắc Thành phương pháp mờ đường, Dư Tắc Thành chuyên tâm lắng nghe, thinh thoáng nêu lên nghi vấn. Kẻ dạy người học, kẻ dạy dụng tâm. người học chuyên tâm, tâm thần tương thông, ý niệm tương hợp, vô số kiến thức như nước chày xuôi giữa hai người. Trong lúc không hay không biết, thời gian lặng lẽ xuôi dòng, đào mất mà đã qua một đêm.

Cuối cùng Kiếm Lão Nhân nói:

- Được rồi, đã dạy xong Đại Đạo, ta cũng chỉ có thể làm bao nhiêu đó. Đường ở dưới chân tất cả mọi người, ta chỉ là người đi trước một bước. Hy vọng ngươi không nên xem nhẹ, phải cố gắng, kiên trì, phải nhớ kỹ đây là Tiên Giới, hết thảy đều có thể.

Dư Tắc Thành hành lễ đệ tử bái tạ:

- Đa tạ tổ sư ban pháp, đệ tử đã hiểu.

Kiếm Lão Nhân nhìn hắn:

- Hãy tự lo cho mình, nỗ lực không ngừng, ta phải đi đây.

Nháy mắt biến mất.

Dư Tắc Thành vái dài sát đất:

- Cung tống tổ sư.

Kiếm Lão Nhân đi rồi, Dư Tắc Thành ngồi yên bất động suốt một ngày. Trong thời gian này, hắn phân tích, quy nạp, tổng kết, hóa phương pháp mà Kiếm Lão Nhân truyền thụ cho mình trở thành ý niệm Tự Ngã.

Đại Đạo vô biên, một đêm vừa rồi tuy Kiếm Lão Nhân không hề truyền thụ bất cứ môn tiên thuật nào cho Dư Tắc Thành, nhưng đã vạch ra một con đường lớn dẫn lên trời cho Dư Tắc Thành, chỉ hắn cách tìm đường cho mình.

Từ nay về sau trên Tiên Giới, Dư Tắc Thành không còn mờ mịt không biết gì nữa, phía trước đã có một con đường lớn.


Càng nghĩ Dư Tắc Thành càng cảm thấy vui mừng, lúc này trời đã hoàng hôn, hắn cảm thấy tâm hồn phơi phới, bèn chạy tới chỗ Nhã Hương. Hôm nay vui mừng quá, phải tới chỗ Nhã Hương, lo buồn có người chia sè, vui mừng cao hứng cũng có người chia sè, đây mới là hồng nhan tri kỷ.

Dư Tắc Thành tới chỗ Nhã Hương, Nhã Hương thấy hắn tới bèn chú ý quan sát. Tuy rằng hắn cố không để lộ niềm vui, nhưng nàng vẫn có thể phát hiện ra, bèn hỏi:

- Có chuyện gì khiến cho đệ vui mừng như vậy?

Dư Tắc Thành bật cười vang:

- Cơ duyên, Đại Đạo ngay trước mắt, cho nên đệ vui mừng.

Nhã Hương cười nói:

- Đệ vui là tốt rồi, hãy chờ ta xuống bếp làm vài món ăn. chúng ta nâng chén ăn mừng mới được.

Dư Tắc Thành nói:

- Cần gì phải phiền phức như vậy, chỉ cần ảo hóa ra thức ăn là được.

Nhã Hương lắc đầu:

- Thức ăn hư ảo làm sao ngon bằng thức ăn tự tay mình làm ra?

- Hư ảo bất quá cũng chỉ là hư ảo, sao bằng vật thật? Thức ăn phải do tự tay mình nấu, ăn mới ngon miệng, đệ hãy chờ ta.

Vừa nghe như vậy, Dư Tắc Thành sững sờ, sau đó gật gật đầu, dường như có chút sở ngộ.

Nhã Hương xuống bếp, cũng rất nhanh tay làm ra vài món nhắm ngon lành của chốn nhân gian, sau đó mang ra một bình tiên tửu. Rượu ngon nhắm tốt, mười phần thơm ngon.

Lần đầu tiên Dư Tắc Thành phát hiện ra, thì ra ở Tiên Giới cũng có thể sống như vậy.

Đột nhiên có tiên nữ vào báo:

- Tiên Chủ, có khách tới, là Phong Nguyệt Tiên Chủ.

Nhã Hương nghe vậy lộ vẻ vui mừng, quay sang nói với Dư Tắc Thành:

- ở Tiên Giới, ngoại trừ các tỷ muội của ta, ta cũng không có bằng hữu khác. Nhưng vào ba mươi năm trước, ngẫu nhiên ta quen biết vị Tiên Chú này.

- Người này rất có tài, hẳn không phải nhân vật tầm thường, ta đãi y bằng lễ ca ca, y cũng đối xử với ta như muội muội, Tắc Thành đệ đừng coi thường.

Dư Tắc Thành sững sờ, khẽ cau mày. Phong Nguyệt Tiên Chủ... chẳng lẽ lại là Âm

Dương Giới Chủ Phong Nguyệt Tiên Sinh. Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên?

Nhã Hương thấy Dư Tắc Thành cau mày, vội vàng nói:

- Đệ đừng nghĩ bậy, ta cùng y vô cùng trong sạch. Tuy rằng y có hiệu là Phong Nguyệt, thích làm ra vẻ hiếu sắc, nhưng ta có thể cảm nhận được trong lòng y cứng rắn như sất đá, cao ngạo vô cùng.

Nói tới đây, sắc mặt nàng chợt trở nên buồn bã:

- Theo suy nghĩ của y, ý trung nhân, hồng nhan tri kỳ bất quá cũng chỉ là hồng phấn khô lâu mà thôi.

- E rằng trong lòng y xưa nay chưa từng yêu thương một người nào, cả đời cô độc, thật ra cũng rất đáng thương...

Đột nhiên có một giọng nói vang lên:

- Ai nói xấu sau lưng ta vậy, không ngờ là Tiểu Hương Hương, nhớ ca ca rồi sao?

Nhã Hương mắng:

- Hừ. ca ca thật là xấu miệng, không biết xấu hổ là gì. Nếu đã như vậy, không cho huynh nếm thử rượu và thức ăn này.

Chỉ nghe người nọ lên tiếng nói:

- Đừng đừng, ta sai rồi, ta sẽ không nói nữa.

- Ta chỉ muốn xem thử muội phu có nổi nóng hay không mà thôi, ha ha...

Một người từ ngoài cửa bước vào, nhìn thấy dung mạo y, Dư Tắc Thành chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, quà là quân tử như ngọc.

Liếc mất xem thường ngó trời xanh, oai hùng như cây ngọc trước gió. Ngũ quan sắc bén như đao, một thân chính khí. ống tay áo dài phơ phất, áo trắng quạt lông, ung dung tiêu sái. Tuy rằng mặt y mỉm cười nhưng khí thế hết sức uy nghiêm, không giận mà oai.

Thấy y bước vào, Dư Tắc Thành vội đứng dậy hành lễ đệ tử:

- Bái kiến Phong Nguyệt Tiên Sinh.

Đây là thăm dò.

Chỉ thấy người nọ mỉm cười đáp:

- Nơi đây không có Phong Nguyệt Tiên Sinh, chỉ có Phong Nguyệt Tiên Chủ.

Coi như ngầm đáp với Dư Tắc Thành, ý ở ngoài lời, quả thật y chính là Âm Dương Giới Chủ Phong Nguyệt Tiên Sinh.