Lại một ngày mới trên thần nguyên băng tuyết, Tần Tích Nguyệt với khuôn mặt xám trắng, vừa ho khan vừa cố gắng chống đỡ với cái lạnh, bắt đầu nhìn chăm chú cảnh vật xung quanh, xác định mình đang không đi vòng quanh.
Trong tình huống di chuyển ở nơi cực lạnh như vậy, cho dù đã mang theo dược vật cũng như công cụ sưởi ấm của học viện Thanh oan, nhưng đúng như những gì nàng đã dự đoán, hàn khí trong người nàng tích lũy càng lúc càng nhiều. Mấy ngày hôm nay, trong lúc ngủ nàng luôn có cảm giác mình đang nằm trong đống rêu xanh lạnh, hơn nữa, còn thường xuyên tỉnh lại vì ho khan.
Mỗi lần nàng hít thở đều mang theo vô số tạp âm, giống như có rất nhiều mảnh băng vụn mài trong ngực nàng, muốn xuyên thủng cả phổi nàng.
Dung mạo nàng vô cùng xinh đẹp, nhưng nàng không phải là một bình hoa. So với phần lớn người tu hành khác trên thế gian, ý chí của nàng mạnh hơn rất nhiều. Tại một thần nguyên băng tuyết lạnh lẽo mà rất nhiều giảng viên đã đồng ý nói rằng chỉ có Thánh sư mới có thể xâm nhập, mới có thể thanh tỉnh, bản thân nàng là một người tu hành còn kém xa Thánh sư lại có thể dựa vào ý chí của mình mà còn đứng vững đến bây giờ.
Ý chí con người là vô cùng vô tận, có lúc sẽ mạnh mẽ đến mức khiến chính cả người đó phải cảm thấy giật mình.
Tần Tích Nguyệt có thể cảm giác được ý chí của mình đang giúp thân thể đột phá cực hạn, thậm chí nàng có thể cảm giác được tu vi đang tăng lên chậm rãi.
Chỉ là, vào lúc khó khăn đứng lên đón một ngày mới, cảm giác được bầu trời xanh bao la dường như đang ảm đạm đi, Tần Tích Nguyệt liền biết mình chuẩn bị rời khỏi thế gian này.
Bởi vì ho khan liên tục và hít thở khó khăn, thời gian tiến vào minh tưởng tu hành của nàng càng lúc càng ngắn. Tại một nơi lạnh giá như vậy, chỉ cần hồn lực trong cơ thể mất hết, vậy cho dù ý chí mạnh mẽ đến mức nào, cũng không thể khiến thân thể của mình có thể chống đỡ cái lạnh lâu hơn.
Hai giọt nước mắt lăn dài trên má nàng, sau đó biến thành hai hạt băng trong suốt.
Nhìn thấy nước mắt của mình biến thành băng giá, nàng lại không cảm thấy bi thương.
Thần nguyên băng tuyết xung quanh luôn bị một màu xám trắng bao phủ, nhưng dưới ánh sáng mặt trời, hai hạt băng này tỏa ra ánh sáng rực rỡ, tạo nên một điểm nhấn kỳ lạ.
Nàng nghĩ tới nhiều chuyện, nghĩ tới lúc còn ở học viện Thanh Loan, mình và Lâm Tịch hiểu lầm nhau, rồi không biết bắt đầu từ lúc nào mà mình lại thích Lâm Tịch.
Nàng đã từng nhìn thấy Lâm Tịch nhẹ nhàng như mây trôi, không tranh giành với ai trong học viện.
Nàng đã từng nhìn thấy Lâm Tịch tuyệt vọng tột độ ở lăng Bích Lạc.
Nàng đã từng nhìn thấy Lâm Tịch chiến đấu thảm thiết, mệt mỏi đến mức không muốn giơ tay mình lên ở lăng Đông Cảnh.
Nàng đã từng nhìn thấy Lâm Tịch cùng với nàng rời khỏi sườn núi hoa Ma Nhãn.
Nàng đã từng nhìn thấy Lâm Tịch và Cao Á Nam thành thân, thật là vui vẻ.
Cho đến lúc này, nàng không hề hối hận vì mình đã thích Lâm Tịch, tất cả những gì đã trải qua đã trở thành những hình ảnh quý giá nhất trong ký ức của nàng.
Thích cũng không nhất định là phải ở chung một chỗ.
Khi rời khỏi thế gian này, nghĩ đến Lâm Tịch mà vẫn cảm thấy kích động và ôn nhu, mà trong đầu Lâm Tịch, hẳn nàng luôn luôn là một cô gái xinh đẹp, Tần Tích Nguyệt nghĩ đây là kết quả tốt nhất.
Tần Tích Nguyệt tiếp tục đi tới trước, nàng nghĩ rằng trong ký ức Lâm Tịch, nàng luôn luôn là người xinh đẹp như vậy.
Nàng thật sự rất đẹp, kể cả khi đi lại giữa thần nguyên băng tuyết giá lạnh như vậy, trông nàng vẫn xinh đẹp đến mức kinh tâm động phách.
...
Bầu trời màu xanh vốn đang dần ảm đảm, rồi đột nhiên lại trở nên vô cùng sáng ngời.
Tần Tích Nguyệt biết sắc thái bầu trời thật ra không thay đổi gì, tất cả chỉ vì ý thức của nàng đã bắt đầu mơ hồ, xuất hiện một chút ảo giác khác thường.
Nàng chuẩn bị nghênh đón cái chết của mình.
Nhưng mặt đất bị đóng băng tựa hồ luôn bất biến, bỗng nhiên lại xuất hiện màu sắc khác thường.
Nàng cho rằng đó là ảo giác.
Nhưng khi nàng nheo mắt lại, chăm chú nhìn vào đoạn đường lóe lên màu sắc khác lạ dưới bầu trời màu xám trắng, bỗng nhiên có một sự kích động từ trong lòng nàng dâng lên, cảm giác này chiếm lấy toàn bộ cảm xúc của nàng, khiến nàng không ngừng run rẩy.
Đó là một màu vàng óng.
Nàng đã thấy rõ ràng rồi, đó là một đoạn hồn binh bị đóng băng bên dưới.
Nàng khẳng định đó không phải là ảo giác, bởi vì nếu đó là ảo giác, hình dạng của những hồn binh và phù văn khắc họa trên đó sẽ không chân thật như vậy.
Cơ thể của nàng tựa như được tiếp nhận một nguồn năng lượng mới, khiến mọi mệt mỏi trong người nàng hoàn toàn biến mất, giúp cho nàng đi thẳng tới trước.
Sau đó, cơ thể của nàng càng lúc càng run rẩy hơn.
Nếu như nói con sông băng ở đầu thần nguyên băng tuyết tựa như một chiếc thuyền lớn bị một ngọn gió mang theo vô số vụn băng thổi vào, vậy vị trí ở ngay trước mặt nàng lại tựa như một nơi địa thế hiểm trở, bị vô số gió lốc và cuồng phong kinh khủng đập vào.
Trên mặt đất có rất nhiều hố to hình dáng khác nhau, tựa như bị vô số vẫn thạch từ trên trời cao rơi xuống. Ngoại trừ những binh khí màu vàng ra, nàng còn có thể nhìn thấy những thi thể màu hoàng kim nằm ngổn ngang trong băng tuyết, thậm chí còn có thi thể bị chôn sâu xuống dưới, tựa như đó là những tảng đá lớn bị xe bắn đá bắn ra, bên cạnh còn vô số vết nứt tựa như không bao giờ lành lại.
Nguyên nhân những thi thể này có màu hoàng kim là vì bọn họ đang mặc chiến giáp màu hoàng kim.
Bề mặt ngoài những bộ giáp này có khắc họa những long văn kỳ lạ, thậm chí còn có những bảo thạch còn chói mắt hơn cả tia chớp!
Bảo thạch chân long!
Những người này chính là nhóm người tu hành vô cùng mạnh mẽ từng đi theo bảo vệ tiên hoàng Vân Tần, Chân Long vệ!
Nơi đây chính là chiến trường mà năm xưa Trương viện trưởng và các Chân Long vệ từng giao chiến với nhau!
Tần Tích Nguyệt không vội vàng kiểm tra những thi thể Chân Long vệ đang bị chôn sâu bên dưới hoặc là những hồn binh cường đại nằm ngổn ngang bên cạnh, nàng cũng không có tâm trí để nghĩ xem thử trận chiến năm xưa thảm thiết và kinh tâm như thế nào, nàng chỉ bất giác ngẩng đầu, nhìn về nơi xa nhất phía trước.
Cuối tầm mắt nàng vẫn không có bất kỳ di tích nào, nhưng nàng ít nhất có thể khẳng định con đường nàng đang đi chính là con đường mà năm xưa Trương viện trưởng đã đi qua.
...
Gần như là cùng một thời gian, trong tầm mắt Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương lại một lần nữa xuất hiện vô số con kiếm yêu đang đi chuyển, ánh sáng mặt trời từ trên trời cao chiếu vào người chúng, tựa như đang tạo thành một cơn thủy triều màu trắng vô tận.
Nhìn đám kiếm yêu màu trắng tràn ngập khắp trời đất đã đi rồi quay lại, Lâm Tịch biết rõ những con kiếm yêu màu trắng này không thể uy hiếp đến tính mạng mình và Nam Cung Vị ương được. Nhưng trong miệng và trong cơ thể hắn không thể không tránh khỏi xuất hiện cảm giác lạnh lẽo và đau đớn.
Đây đã là ngày thứ chín kể từ khi Tần Tích Nguyệt rời đi, nhưng bọn họ và Cát Tường vẫn không thể phát hiện tung tích Tần Tích Nguyệt.
Hắn có cảm giác rằng mình sẽ không bao giờ tìm thấy Tần Tích Nguyệt nữa.
Nhưng ngay lúc này, ngay lúc vô số con kiếm yêu màu trắng đang bao phủ cảnh vật xung quanh mà tràn đến chỗ hắn, ngay lúc hắn bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, hắn bỗng nhiên thấy được một luồng sáng.
Hắn thấy ở nơi xa, tựa như đó là nơi cùng trời cuối đất, có một cột sáng rất nhỏ như vô cùng sáng ngời!
Cột sáng này khiến cả người Lâm Tịch cứng đờ, thiếu chút nữa đã không khống chế được mà điên cuồng hét thành tiếng.
Nam Cung Vị Ương chỉ nhìn hắn một cái, không nói gì, bắt đầu phóng nhanh tới chỗ cột sáng đó.
Lâm Tịch bắt đầu chạy, vững vàng theo sát bên người Nam Cung Vị Ương.
Hai thanh phi kiếm vẫn điên cuồng bay trong không trung, giết chết những con kiếm yêu màu trắng tới gần, biến chúng thành những tượng đá vĩnh hằng trên mặt đất.
Những con kiếm yêu màu trắng này khi đến thật hùng hùng hổ hổ, nhưng sau khi Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương chạy nhanh tới trước với một tốc độ khủng khiếp, khiến những con kiếm yêu màu trắng ở hai bên Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương biến thành những rừng cây màu trắng, những con kiếm yêu màu trắng này lập tức khủng hoảng, liều mạng bỏ chạy.
Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương thu hồi phi kiếm.
Những con kiếm yêu màu trắng đã bị khủng hoảng tinh thần này vẫn đang liều mạng bỏ chạy, bọn chúng là sinh vật không có trí tuệ, mà lúc này lại đang bị cảm giác sợ hãi xâm chiếm đầu óc mình, nên bọn chúng chỉ buồn bực nghĩ rằng tại sao hai sinh vật đáng sợ đáng lẽ không nên xuất hiện trong thần nguyên băng tuyết này cứ bám theo chúng mà không buông bỏ.
Khi trước Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương đúng là chưa bao giờ đi nhanh như vậy, bọn họ luôn muốn tiết kiệm hồn lực và thể lực của mình, nhưng bây giờ họ chỉ muốn phóng nhanh tới chỗ phát ra tín hiệu kêu cứu kia, sợ rằng một khi mình đến chậm, sẽ bỏ qua một chuyện quan trọng.
So với đám kiếm yêu màu trắng kia, tốc độ của hai người họ hiện giờ nhanh hơn nhiều lắm. Bọn họ thậm chí đã vượt qua hầu hết đám kiếm yêu màu trắng đang bỏ chạy, hoặc có thể hình dung là chính hai người bọn họ đang dẫn dắt đám kiếm yêu bỏ chạy.
Những con kiếm yêu màu trắng ở đây cố gắng hết sức tránh xa hai người này, có những con kiếm yêu màu trắng lớn tuổi nhất, già yếu nhất vô cùng chậm chạp. Lúc tấn công hai người họ, những con kiếm yêu này là những con chậm nhất trong mấy vạn con kiếm yêu, nhưng còn chưa nhìn thấy bóng dáng hai người Lâm Tịch, trận thế của chúng đã tan tác. Sau đó, chúng lại bị tâm lý đám đông tác động vào, nên vào lúc bỏ chạy, bọn chúng lại biến thành những con nhanh nhất, chạy hàng đầu tiên.
Cho nên, có những cuộc gặp gỡ đáng lẽ không thành, bây giờ lại được tạo thành một cách lạ thường.
Lâm Tịch đang thở dốc chạy nhanh bỗng dừng lại.
Hắn thấy trong tầm mắt của mình, có một con kiếm yêu già nua phát ra một luồng ánh sáng vàng.
Đó là một mảnh giáp nhỏ màu vàng, bị một sức mạnh kỳ lạ dán chặt vào người nó, nên khi nó chạy, mảnh giáp vàng đó không hề bị rớt xuống.
Trên mảnh giáp nhỏ màu vàng đó lại có những "phù văn" mà những người tu hành trên thế giới này sẽ không bao giờ hiểu nổi, nhưng đối với Lâm Tịch, đó lại là những ký tự vô cùng quen thuộc.
Không chỉ như vậy, trên người con kiếm yêu màu trắng này còn có vài vết sẹo do kiếm chém thành.
Vài vết sẹo này cũng là những hoa văn vô cùng khó hiểu đối với người ở thế giới này.
H, ""I"
Nhưng hai vết sẹo ở trên dường như mang cả một thế giới khác, cùng với một luồng khí tức vô cùng quen thuộc, đập mạnh vào trong tim Lâm Tịch, khiến Lâm Tịch phải run rẩy.
- Này!
Lâm Tịch bất giác nhìn con kiếm yêu màu trắng đó, hét lên thật to.
Phi kiếm của hắn bay ra ngoài, nhưng lại không giết chết con kiếm yêu màu trắng đó, chỉ là cắt mảnh giáp nhỏ màu vàng có khắc nhiều hoa văn kỳ lạ trên mình nó xuống.
Khi thanh phi kiếm của mình nâng mảnh giáp nhỏ màu vàng đó lên, đưa tới trước mặt mình, hắn bỗng nhiên cảm thấy thế gian này đôi khi có những kỳ tích thật kỳ lạ.
Sau đó hắn lại nghĩ đến có một người đã nói với mình rằng: "Thế gian này không có kỳ tích, chỉ có ý chí con người mới có thể tạo thành kỳ tích thật sự."
Hắn lập tức lấy ra một cột tre dùng để phát tín hiệu.
Được hồn lực của hắn quán chú vào, cột tre này lập tức bừng sáng, sau đó có một cột sáng màu vàng rực rỡ xông thẳng lên trời cao.
Cột sáng màu vàng trước đó còn chưa hoàn toàn biến mất.
Nhưng không lâu sau khi cột sáng của Lâm Tịch xuất hiện, bỗng nhiên có một cột sáng nhỏ vô cùng rực rỡ khác, từ một vị trí xa hơn xông lên trời cao!