Tiên Ma Biến

Chương 808: Có Ý Nghĩa, Vô Ý Nghĩa

Keng, keng, keng, keng...
Vô số âm thanh rợn người, khiến người nghe phải sợ hãi, đồng thời vang lên khi Trương Bình lạnh giọng và chậm rãi nói.
So sánh với biên quân, quân đội thủ vệ hoàng thành chỉ kém hơn về kinh nghiệm trận mạc, nếu như xét về phương diện tiễn kỹ và sử dụng quân giới, có thể nói quân đội thủ vệ hoàng thành còn mạnh hơn biên quân một chút.
Có ít nhất hơn một trăm cây tên đồng thời bắn trúng Trương Bình, tất nhiên trong đó không thể thiếu những cây tên do người tu hành trong quân đội bắn ra.
Khác với hình ảnh do những người bình thường tưởng tượng khi nhìn thấy cảnh tượng này, bất kỳ quân nhân hay người tu hành nào có kinh nghiệm cũng đều biết rằng một khi có vô số cây tên bắn tới một người như vậy, người bắn trúng sẽ phải chịu một trọng lượng vô cùng kinh khủng.
Bình thường, mặc dù người tu hành dùng hồn lực và sức mạnh của mình để đối kháng, cảm giác của họ sẽ là mình vừa dùng thân thể của mình để đối kháng với một chiếc xe ngựa chạy nhanh tới, không thể nào thoải mái được. Nhưng vào lúc này, âm thanh lạnh lùng của Trương Bình lại không dừng lại, sức mạnh của cây tên bắn vào người hắn tựa hồ không thể đâm thủng được tầng bên ngoài bộ giáp hắn đang mặc. Phản lực khổng lồ của bộ giáp còn đánh ngược lại vào những cây tên đó, khiến bên ngoài thân Trương Bình trong nháy mắt xuất hiện hình ảnh vô số cây tên nổ tung tóe.
Tất cả quan viên và tướng lãnh Vân Tần hoảng sợ nhìn vô số cây tên đánh vào bộ áo giáp màu xanh ngọc đang đứng yên.
Không có người nào trả lời câu hỏi của Trương Bình.
Bởi vì đối với bọn họ, câu hỏi của Trương Bình rất khó trả lời.
Hiện giờ, phần lớn các quan viên cũng như tướng lãnh quân đội Vân Tần cũng không thể nào xác định được cảm xúc thật sự của mình đối với Lâm Tịch. Đây là một cảm xúc vô cùng phức tạp, nhưng trong tình huống hiện nay, các tướng lãnh và quan viên Vân Tần đã xác định được điều họ cần làm, chính là phải vì đế quốc Vân Tần.
Bọn họ hiểu rằng cách làm hiện giờ của Lâm Tịch chính là để cho trưởng công chúa lên ngôi hoàng đế Vân Tần, đây chính là một phương pháp rất an toàn. Ngoài ra, sau khi cả Lâm Tịch và học viện Vân Tần thể hiện rằng không muốn thay quyền hoàng đế Vân Tần, thậm chí là sẽ để toàn bộ quyền hành lại cho bọn họ, nên bọn họ đã bắt đầu phối hợp với học viện Thanh Loan để hành động.
Trong tất cả quan viên cũng như quân đội Vân Tần đang vây quanh công xưởng bỏ hoang này, không có ai trong bọn họ biết chủ nhân của bộ giáp màu xanh ngọc vừa từ trong lao ra ngoài là ai, nhưng bọn họ có thể khẳng định đây chính là kẻ thù của đám người Lâm Tịch. Chỉ vì Lâm Tịch muốn trưởng công chúa xuất hiện để chủ trì đại cục, mà người này lại là người đứng sau tất cả khiến trưởng công chúa mất tích, nên các tướng lãnh này mới ra lệnh tấn công.
Tuy nhiên, những chuyện này lại khiến Trương Bình cảm thấy không công bình.
Hắn đang nghĩ tới tình cảnh trước kia tin tức chưởng giáo núi Luyện Ngục chết trận ở Thiên Diệp quan truyền về, một mình hắn phải đối đầu với đại trưởng lão núi Luyện Ngục và vô số thần quan núi Luyện Ngục khác.
Hắn lại nghĩ tới lúc mình giết chết vô số thần quan núi Luyện Ngục, cuối cùng đi đến ngôi đền cao nhất trong cảnh tượng máu tươi bay tán loạn.
Hắn cũng nghĩ tới lúc mình phải đối mặt với mặt người khổng lồ bên trong Thiên Ma ngục nguyên, nhìn thấy những ghi chép của người tu hành cổ.
- Người tu hành tu Ma vốn phải giẫm lên vô số hài cốt, tiến đến vị trí cao nhất, vậy hãy để ta tạo thành một con đường máu, trở thành vương giả trí cao thế gian này.
Nhìn thấy vô số cây tên còn đang bay tới chỗ mình, Trương Bình lại lạnh lùng nói.
...
Khi mưa tên trút xuống người Trương Bình, Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương luôn luôn cảm giác, ánh mắt của họ chưa từng rời khỏi người Trương Bình.
Trận mưa tên vừa rồi đã khiến họ cảm nhận được ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
- Cảm giác được gì không?

Nhìn mưa tên vẫn tiếp tục tấn công Trương Bình, Nam Cung Vị Ương hạ giọng, nói nhỏ với Lâm Tịch bằng âm thanh chỉ hai người nghe được.
Lâm Tịch lắc đầu.
Sau khi chính thức trở thành Thánh sư, trước đó lại được bí truyền của học viện Thanh Loan và chùa Bàn Nhược, đồng thời học được phương pháp ma biến do Trương Bình truyền thụ, cảm giác của hắn vốn đã vượt xa toàn bộ Thánh sư trên thế gian. Nhưng trong trận mưa tên vừa rồi, dù là ánh mắt nhìn thấy, hay là cảm giác cảm thấy được, hắn không thể phát hiện được bất kỳ sơ hở nào trên bộ giáp mà Trương Bình đang mặc.
Những phù văn trên bộ giáp mà Trương Bình đang mặc dùng một phương thức kỳ dị nào đó, để giúp các mảnh giáp hội tụ lại trở thành một khối, nên có thể nói chính những phù văn đó mới là nhược điểm của bộ giáp này, bởi vì Lâm Tịch phát hiện việc Trương Bình bộc phát hồn lực và nguyên khí lưu động cũng phải nhờ những phù văn đó. Nhưng những phù văn này còn bé nhỏ hơn một sợi tóc, đồng thời chúng lại ẩn chứa một sức mạnh mạnh mẽ như tia chớp núi Chân Long, nếu như thật sự muốn tìm nhược điểm, sợ rằng chính đôi cánh mà Trương Bình đang sử dụng mới là thứ mà Lâm Tịch cảm thấy mình có thể tấn công được.
Nhưng vừa rồi, cho dù hắn và Nam Cung Vị Ương đã sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình, cũng không thể khiến đôi cánh đó bị tổn hại được.
Lâm Tịch lắc đầu, không nói lời nào, nhưng dựa vào thần thái trong đôi mắt hắn, Nam Cung Vị Ương ít nhất đã nhìn thấu được suy nghĩ nội tâm của hắn.
- Đôi cánh đó không thể là nhược điểm của hắn, ít nhất là bây giờ chúng ta tấn công cũng không ích lợi gì.
Nàng cũng lắc đầu, chân thành nói:
- Hồn lực của hắn không thể vô cùng vô tận.
Lâm Tịch hiểu rõ ý của Nam Cung Vị Ương.
Mặc dù Trương Bình đã che giấu quá nhiều, đồng thời không có ai ở đây có thể biết được thân thể của Trương Bình rốt cuộc đã mạnh mẽ đến mức nào, nhưng thực lực của Trương Bình chắc chắn không thể so sánh với người tu hành tu Ma trong thời kỳ Tiên Ma đại chiến, hắn ta tất nhiên không thể mạnh mẽ nuốt lấy nguyên khí của người tu hành khác để bổ sung cho hồn lực của mình mãi mãi được.
Chỉ cần hồn lực không phải vô cùng vô tận, tất nhiên có thể dùng chiến thuật biển người đè chết hắn.
Nhưng Lâm Tịch đồng thời cũng nghĩ rằng hiện giờ Trương Bình cũng giống như chưởng giáo núi Luyện Ngục ngày xưa, gần như nắm tất cả mọi thứ trong tay mình. Trương Bình không thể không nghĩ đến điều này, nên có lẽ Trương Bình còn che giấu thủ đoạn khác.
- Hai tay chuẩn bị, vừa đánh vừa lui!
Hắn không hề do dự, nói một câu này với Nam Cung Vị Ương.
Sau khi nói ra câu này, hắn hơi đứng thẳng người lại, nghiêm nghị ra lệnh với quân đội đang toàn lực tấn công Trương Bình.
- Các ngươi mau lui lại!
Lâm Tịch đã chỉ huy vô số đại chiến, quân lệnh do hắn nói hiện giờ ẩn chứa sự thiết huyết vô hình. Mặc dù lời nói vô cùng đơn giản, nhưng tất cả tướng lãnh Vân Tần đang đứng ở đây đều hiểu được ý nghĩa trong lời nói của hắn.
- Triệu tập trọng khải quân, trọng kỵ quân của Thần Phong doanh!
Sau khi quyết đoán ra quân lệnh để cho toàn bộ quân đội lui về sau, tên tướng lãnh tối cao ở đây lại nhanh chóng ra một lệnh khác.
Trong nháy mắt hắn ta ra quân lệnh này, Trương Bình đã hóa thành một tàn ảnh mà bất cứ người nào cũng không thể nhìn rõ, chạy nhanh tới chỗ hắn.
Bất cứ ai cũng có thể nhận ra Trương Bình muốn giết chết tướng lãnh Vân Tần này.

Một quan viên Vân Tần đang đứng giữa viên tướng lãnh Vân Tần và Trương Bình.
Hắn không muốn liều mạng với Trương Bình, nhưng bởi vì tốc độ của Trương Bình thật sự quá nhanh, nên hắn ta không thể nào né tránh được. Chỉ sau một tíc tắc, Trương Bình đã xuyên qua người hắn.
Nguyên nhân nói rằng đã xuyên qua người hắn là vì trong một nháy mắt, Trương Bình không cần làm bất cứ điều gì, thân thể của tên quan viên Vân Tần này đã vỡ thành vô số mảnh máu thịt vô cùng nhỏ, tàn ảnh do Trương Bình hóa thành xuyên qua một cách lạnh lùng.
- Lui!
Lâm Tịch lại quát to một tiếng, máu tươi từ trong khóe miệng của hắn phun ra bên ngoài. Phi kiếm của hắn lướt qua tàn ảnh của Trương Bình, tạo thành những màn sáng màu hoàng hôn.
Vô số màn sáng màu hoàng hôn lấp lánh, tựa như đó là những tiểu kiếm thủy tinh trong suốt.
Trương Bình vẫn tiếp tục tiến tới trước, nhưng hiện giờ hắn ta lại quát lên một cái, cả người hắn trực tiếp đi xuyên qua màn sáng hoàng hôn, vô số tiểu kiếm chém vào bộ giáp hắn ta đang mặc, rầm rầm gãy vỡ.
Cùng lúc đó, có một tiếng động trầm thấp vang lên, phi kiếm của Nam Cung Vị Ương từ trên cao rơi xuống, như một cây côn từ trên trời cao hạ xuống trần gian, chuẩn xác đánh vào thiên linh của Trương Bình.
Phần mũ giáp màu xanh ngọc của Trương Bình bỗng nhiên phát ra vô số ánh sáng màu xanh, nhanh chóng biến thành những bọt nước có kích thước như nắm tay, chiết xạ ánh sáng mặt trời chói chan.
Bộ giáp nặng nề bị một luồng sức mạnh khủng khiếp đè ép xuống đất.
Nhưng sau đó một khắc, hai chân của bộ giáp này lại phát ra một luồng sức mạnh kỳ dị, bộc phát ngay dưới mặt đất. Nền đất còn chưa kịp bị xung lực đánh rách, cả bộ giáp Trương Bình đang mặc đã tự động bật lên cao như một quả cầu da, phát ra vô số âm thanh nổ vang.
Trương Bình vẫn tiến thẳng tới tên tướng lãnh Vân Tần kia.
Có một mảnh cỏ màu xanh đột nhiên xuất hiện dưới chân Trương Bình, vô số sợi cỏ dài như mái tóc thiếu nữ điên cuồng cắt vào hai chân Trương Bình.
Trương Bình tựa như đang lâm vào một vũng bùn.
Cả bộ giáp hắn ta đang mặc, ngoại trừ những nơi đang phát ra ánh sáng màu vàng sợi, tất cả những nơi còn lại đột nhiên phun ra một ngọn lửa màu tím, tựa như đó là một lò than.
Những ngọn lửa màu đỏ tím này đốt cháy đám cỏ màu xanh, trông rất yếu ớt, tựa như sẽ bị dập tắt ngay. Nhưng sau một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi, toàn bộ đám cỏ màu xanh đã bị đốt cháy, mà ngọn lửa màu đỏ tím cũng không còn nữa, nhưng nếu như để ý kỹ, có thể nhìn thấy trong đám khói trắng đang bốc lên cao, lại có những đốm sáng màu tím còn đang bốc cháy.
Trương Bình tiếp tục xuyên qua đám cỏ bị đốt cháy.
Chiến đấu hiện giờ đã biến thành Trương Bình muốn giết chết tướng lãnh Vân Tần, mà bên đội Lâm Tịch lại muốn ngăn cản Trương Bình giết tướng lãnh Vân Tần đó.
Không có người nào nghĩ đến việc chiến đấu như vậy có ý nghĩa gì hay không.
Chỉ vì những lựa chọn khác nhau, trận chiến này đã diễn ra như vậy.
Nhìn Trương Bình đi xuyên qua đám cỏ bị đốt cháy, Lâm Tịch quát to lên một tiếng.
Tiếng quát này của hắn vô cùng thê lương và vang dội, tựa như toàn bộ cảm xúc bị đè nén bên trong đã bộc phát ra ngoài.
Cùng lúc đó, hồn lực cuồn cuộn từ trong cơ thể hắn bộc phát, phi kiếm của hắn trực tiếp tạo thành vô số màn sáng hoàng hôn trước người Trương Bình.
Nhưng bởi vì hồn lực của hắn ta hiện giờ bộc phát quá cực hạn, nên toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể của hắn lập tức phun ra vô số giọt máu rất nhỏ.
- Muốn giết ta?
- Ngươi vĩnh viễn không thể giết được ta!
Tên tướng lãnh Vân Tần thống lãnh toàn bộ quân đội ở đây và rất nhiều quan viên Vân Tần khác đều nhìn thấy làn sương bằng máu ở bên ngoài cơ thể Lâm Tịch, sau đó một khắc, tên tướng lãnh Vân Tần này đã có quyết định của riêng mình. Hắn ta đột nhiên dừng lại, nhìn Trương Bình đang không ngừng tới gần, lạnh lùng nói hai câu này.
Hai câu này vừa mới vang lên, hắn đã trở ngược trường đao trong tay mình, dứt khoát chém vào cổ.
Khi âm thanh còn quanh quẩn trong không trung, đầu của viên tướng kiêu ngạo này đã bay lên.