Tiên Ma Biến

Chương 801: Ma Vương Ngồi Trên Hỏa Khôi

Núi Lôi Minh cách mấy trăm dặm sụp đổ hoàn toàn, tình hình cụ thể còn chưa truyền tới thành Trung Châu, nhưng mặt đất rung động đã khiến cho tuyết đọng trong thành Trung Châu rơi xuống, rất nhiều mái nhà bể tan tành, tường nhà xuất hiện vết rách.
Trong tầm mắt Hoa Tịch Nguyệt, có một ông lão rất mệt mỏi trở về nhà của mình, ngẩng đầu nhìn mái nhà tan hoang mà lòng đầy toan tính và lo âu.
Tại một nơi khác xa hơn, có một công xưởng hoang phế.
Công xưởng này thật quá rách nát, mái nhà và vách tường xung quanh bị hở, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã sập xuống. Cho nên, dù là tên ăn mày nghèo khó nhất thành Trung Châu, sợ rằng hắn cũng không muốn tới công xưởng rách nát này nghỉ ngơi.
Chỉ là, trong đôi mắt của Hoa Tịch Nguyệt hiện giờ, công xưởng rách nát trông không có gì lạ này, lại vô cùng kinh tâm động phách.
Bởi vì so với những nơi khác, tuyết đọng trên mặt đất xung quanh khu xưởng này tuyệt đối mỏng hơn một chút.
Hoa Tịch Nguyệt sững người nhìn công xưởng này một hồi, sau đó nàng lấy ra một ống sắt nhỏ màu đen, dùng sức xoay một cái, rồi giơ lên trời.
Một cột khói màu vàng dày đặc từ bên trong ống sắt nhỏ màu đen xông ra ngoài, bay thẳng lên trời cao, biến thành một cột khói ngưng tụ mà không tan.
...
Rất nhiều người dân trong thành Trung Châu cũng nhìn thấy cột khói màu vàng này.
Một số quan viên Vân Tần đầu tiên nhận ra, lập tức ra lệnh. Có một số quân đội Vân Tần đang ở gần Hoa Tịch Nguyệt cũng quát lên một tiếng, nhanh chóng triệu tập quân nhân, xông đến chỗ cột khói màu vàng.
Dân chúng ở gần khu vực công xưởng rách nát bị bỏ hoang này càng lúc càng thấy có nhiều quân đội đang vây chặt công xưởng đó lại.
Rất nhiều người nhìn thấy trên trời cao xuất hiện những sắc màu đẹp đẽ, rồi nhanh chóng nhìn thấy Lâm Tịch và một số người tu hành đang cưỡi trên những đóa hoa kỳ dị, nhanh chóng đáp xuống.
- Công xưởng này đã không được sử dụng hơn bảy năm rồi, nhưng trước giờ vẫn thuộc về Dung gia.
Nhìn thấy Lâm Tịch, Nam Cung Vị Ương và Tần Tích Nguyệt đã đáp xuống, một quan viên Vân Tần đứng cạnh Hoa Tịch Nguyệt trầm giọng nói:
- Bảy năm trước, nguyên nhân công xưởng này bị vứt bỏ là do có một vụ cháy, nhưng bảy năm gần đây, công xưởng này không hề được phá bỏ hay xây lại, vẫn còn ở đây, thật sự rất kỳ lạ.
Lâm Tịch nhìn công xưởng rách nát này, cảm thấy trái tim của mình bắt đầu bị xé rách như công xưởng trước mặt. Hắn càng cảm thấy đau đớn hơn, nhưng hắn đã bắt đầu quen với cảm giác này, nên lập tức hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Có phát hiện được gì không?

- Đây là Tân đại nhân của Công ti, đang phụ trách xử lý chuyện này.
Khi đám người Lâm Tịch đang chăm chú lắng nghe, Hoa Tịch Nguyệt đã hoàn thành tất cả an bài, đồng thời giải thích cho đám người Lâm Tịch biết
Quan viên trung niên hơi mập này gật đầu một cái làm lễ, thấp giọng nói:
- Muốn tra có cơ quan, mật thất hay không, cách nhanh nhất chính là dùng ống sắt từ từ gõ xuống, nếu có gì khác thường sẽ phát hiện ngay. Người của ta đã thủ sẵn khí giới, khoảng nửa canh giờ là sẽ có kết quả.
- Vẫn còn quá chậm.
Một âm thanh gấp gáp từ xa truyền đến.
Tên quan viên trung niên hơi mập này xoay người lại. Mặc dù hôm nay hắn ta còn cảm thấy rung động vì biến loạn ở thành Trung Châu, nhưng đối với cơ quan mật đạo, hắn lại là người có uy quyền ở Công ti, tất nhiên sẽ có sự kiêu ngạo của riêng mình. Nhưng đợi đến khi hắn nhìn thấy một ông lão tóc trắng tay cầm một cái khay màu vàng tối đang đi đến, hắn lại cảm thấy khiếp sợ và rung động.
- Tư Đồ tiền bối.
Quan viên trung niên hơi mập này lập tức cúi người hành lễ.
Nếu như học viện Thanh Loan đã biết được bí mật lôi đình của núi Chân Long, như vậy khi Nam Cung Vị Ương khống chế núi Chân Long, học viện tất nhiên sẽ cho người đi theo nghiên cứu các bí mật phù văn núi Chân Long. Lão già tóc trắng, thân mặc một bộ áo vải bình thường này chính là người rất có uy quyền của khoa Thiên Công học viện Thanh Loan, đồng thời cũng là một nhân vật truyền kỳ về cơ quan mật đạo trong thành Trung Châu. Có rất nhiều đại nhân vật của Công ti đều là đệ tử của ông ta.
Hiện giờ, lão giả học viện này cũng không giữ lễ tiết, nhanh chóng bưng cái hộp màu vàng tối, đi vào bên trong công xưởng.
Gần như không dừng lại chút nào, ông ta đi tới phía bắc công xưởng.
Ở phía bắc công xưởng có một hồ nước.
Ngay trung tâm hồ nước có một ngọn núi giả.
Nước trong hồ không cạn, trên mặt nước có một lớp băng mỏng, có vài cành lá khô rớt trên mặt hồ.
- Ở chỗ này.
Lão giả học viện nhìn hồ nước trước mặt mình, sau đó nói với đám người Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương ở sau.
Nói xong câu này, lão giả học viện lập tức xoay người rời đi.

Ngay khi lướt qua đám người Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương ở bên cạnh, ông ta lên tiếng:
- Kiếm của các ngươi hẳn có thể phá vỡ được.
Lâm Tịch tất nhiêu hiểu rõ ý của vị tiền bối học viện này, nên lập tức thi lễ với ông ta một cái. Sau đó, hắn ta ra hiệu với quan viên trung niên Công ti. Dưới sự dặn dò của hắn, tất cả quân nhân và quan viên Vân Tần đều lui khỏi công xưởng này, chỉ còn lại mấy người của học viện Thanh Loan.
Nam Cung Vị Ương nhìn hồ nước lạnh đóng băng trước mặt mình, khẽ nhíu mày.
Ngay khoảnh khắc nàng ta nhíu mày lại, ngay lập tức có một ánh kiếm từ trong tay nàng bay ra, rơi vào hồ nước phía trước.
Ánh kiếm này rơi vào trong ao, nhưng lại tựa như có một cơn sóng biển mênh mông đột nhiên đánh thẳng vào hồ nước chỉ có chu vi khoảng mười mấy thước này.
Nước ao lạnh như băng, tầng trên cùng kết thành băng, nhưng ngay nháy mắt này lập tức sôi trào lên, có vô số luồng khí trắng mang theo hơi nóng từ dưới đáy hồ xông thẳng ra ngoài.
Từng đợt hơi nước từ dưới đáy hồ bay lên trời cao, nhưng nước trong hồ cũng nhanh chóng biến mất.
Phía dưới núi giả có một lỗ thủng.
Phía dưới lỗ thủng lại có một bậc thang dài, dính đầy rêu và nước bùn.
Ở cuối bậc thang có một cánh cửa sắt bị hủy hoại.
Lâm Tịch là người đầu tiên bước lên bậc thang lạnh như băng và đầy bùn, tự tay đẩy cánh cửa sắt bị phá hư ra. Ngay lúc này, hắn bất giác cảm thấy đau đớn.
Đằng sau cánh cửa sắt đó là một con đường rộng rãi, tựa như đường phố Vân Tần.
Hắn có thể nhìn thấy có một ngọn lửa màu đỏ đung đưa phía cuối, đồng thời nhìn thấy một vài người.
Nhưng điều khiến hắn cảm thấy đau đớn chính là ngay trung tâm địa cung lại có một thân ảnh cao lớn.
Trương Bình, người mặc thần bào chưởng giáo núi Luyện Ngục, đang ngồi ở ngay trung tâm địa cung, phía dưới hắn là hai Hỏa khôi.
Hai Hỏa khôi này đã bỏ đi lớp quần áo che giấu bên ngoài, để lộ những hoa văn kinh khủng trên người mình, sự lạnh lùng của chúng nó càng tôn thêm khí thế mênh mông của Trương Bình, tựa như hắn ta là một đại ma vương bên dưới địa ngục.
Lâm Tịch nhìn ánh mắt lạnh lùng của Trương Bình, đau đớn hỏi:
- Chúng ta rốt cuộc đã làm sai điều gì?
Trương Bình vốn đang ngồi yên, mí mắt buông lỏng xuống. Ngay khi tiếng bước chân nặng nề của Lâm Tịch vang lên, hắn không hề ngước lên nhìn, thậm chí là bỏ qua đám người Tần Tích Nguyệt và Nam Cung Vị Ương đằng sau.
Nhưng khi nghe thấy những lời này của Lâm Tịch, hắn lại chậm rãi ngẩng đầu lên, có một luồng cảm xúc kỳ lạ xuất hiện trong đôi mắt lạnh lùng của hắn.
- Ta ngồi ở đây rất lâu, nghĩ tới các ngươi sẽ phản ứng như thế nào khi thấy ta ngồi ở đây, nhưng ta thật sự không ngờ ngươi lại nói câu này đầu tiên.
Hắn cất tiếng, giọng nói lạnh lẽo như băng giá:
- Trong thời khắc như vậy, ngươi còn đang suy nghĩ là liệu có phải các ngươi đã làm sai gì hay không, nên mới khiến ta như vậy? Ta nên khen ngươi là người tốt? Hay nói rằng ngươi không còn thuốc chữa nữa?