Trong một cái sân nhỏ đất vàng, bên trên có một giàn nho.Phía dưới giàn nho có một tấm chiếu được trải ra.Một văn sĩ khoảng ba mươi mấy tuổi, tướng mạo bình thường, dưới cằm có vài chòm râu, đang ngồi nhìn một quyển thẻ tre dưới ánh trăng sáng ngời.Nhờ ánh trăng tỏa sáng, có thể thấy rõ chiếc áo hắn đang mặc có không ít chỗ được vá lại. Trong cái chén được đặt bên cạnh chỉ có nửa chiếc màu thầu, chứng tỏ người này vừa dùng bữa không lâu.Đây là một tiểu viện đơn sơ, màu đất màu vàng phản ánh rõ đây là nơi thôn quê hoang dã hoặc là một vùng đất cằn cỗi ngoài thành, điểm sáng duy nhất của tiểu viện này chính là có một hồ cá đầy nước, bên trong nổi một cái hồ lô bầu. Giống như vẻ đơn sơ bên ngoài, trong hai gian phòng nhỏ tiểu viện cũng không có bao nhiêu gia sản, bởi vậy có thể thấy cuộc sống người này rất thanh hàn.Nhưng hắn thỉnh thoảng nhập thần, thỉnh thoảng mỉm cười, thần sắc rất bình thản, tựa như không có gì bất mãn với cuộc sống này."Cót két!"Một tiếng động vang lên, có người đẩy cánh cửa gỗ tiểu viện vô cùng đơn sơ này ra, rảo chân bước vào trong.Đây là một lão nhân mặc áo choàng làm bằng vải thô bình thường, tay cầm một cây trượng bằng gỗ cũ kỹ.Vóc người lão nhân này nhỏ thấp, nửa xương gò má mặt bên phải dường như bị người nào đó đánh, tuy đã được chữa trị tốt nhưng vẫn hơi lõm vào trong, tạo thành một vết sẹo giống như hoa hướng dương. Ngoài ra, nhìn vào dáng đi có thể nhận ra chân trái lão bị cà thọt, mặc dù đã chống trượng nhưng bước đi hơi loạng choạng.Vừa nhìn thấy lão nhân nhỏ thấp tàn tật này đẩy cửa đi vào, văn sĩ nghèo khó lập tức đứng lên, tươi cười nghênh đón. Trước thi lễ một cái, sau vịn lão nhân này ngồi xuống chiếu, đồng thời mỉm cười:- Lão sư, hôm nay ngài tới chậm rồi.Bề ngoài lão nhân này rất thê thảm, rất đáng thương, dường như đã chịu nhiều trái đắng trên đời, nhưng đôi mắt ảm đạm của lão lại ẩn chứa thần thái bình thản, bất khuất, đầy kiêu ngạo và toan tính. Khẽ nhìn qua mọi thứ chung quanh, lão hơi cười cười, nói:- Hôm nay phải xử lý hơi nhiều chuyện nên mới tới chậm một chút. Hôm qua ta có giao vài đề mục cho ngươi, đã làm xong chưa.- Đệ tử đã làm xong, nhưng không biết mình có thể nhìn thấu triệt như lão sư hay không, nên có vài vấn đề vẫn cần lão sư giải thích.Văn sĩ nghèo khó bình thản mỉm cười.sCuộc sống thường ngày của hắn ta đúng là không tốt, nước da hơi vàng, đôi mắt không lớn lắm, hàng lông mày thưa thớt , khuôn mặt hơi dài, nhưng lúc hắn cười lại rất bình dị gần gũi và khiêm tốn, khiến người nhìn thoải mái.Lão nhân lấy cây trượng gỗ đặt trước đầu gối mình, chậm rãi nói:- Ngươi nói đi.Văn sĩ nghèo khó "vâng" một tiếng, nói:- Theo cách nhìn của người ngoài, năm mươi năm qua thế cục đế quốc Vân Tần đều phụ thuộc vào nhất đế cửu lão bát công. Chín nguyên lão cùng tám vị ti thủ bề ngoài hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh hoàng đế Vân Tần trẻ tuổi cường tráng, nhưng thật ra không phải. Trong chín nguyên lão, ngoại trừ Chu thủ phụ khống chế cao thủ hoàng thành và Trung Châu vệ là người tuyệt đối trung thành với hoàng đế, là người do đích thân lão hoàng đế Vân Tần cấc nhắc để đảm bảo ngôi vị hoàng đế không rơi vào tay người ngoài, còn tám vị nguyên lão kia có thể được coi là người giám sát, phòng bị hoàng đế và học viện Thanh Loan. Tám vị nguyên lão này có thể ngồi vững ở vị trí hiện giờ, có thể nói thực lực và thế lực sau lưng vô cùng cường đại. Về phán tám ti, nói thẳng ra thì đây chính là chỗ chín vị nguyên lão đánh cờ với nhau, bố trí nhân thủ rồi mặc sức thi triển quyền mưu. Từ xưa tới nay, chưa từng có đế quốc nào lại có nhiều nhân vật có thể mờ mờ ảo ảo đường hoàng chống lại hoàng đế như vậy, hơn nữa, thế trận hai bên lại vô cùng thăng bằng. Cho nên, đệ tử rất bội phục lão hoàng đế Vân Tần, năm xưa có thể bố trí ra thế cục như thế...Ngoài ra, nhờ được ma luyện quyền mưu trong suốt mấy chục năm hòa bình, thủ đoạn và tài năng của chín nguyên lão và tám ti thủ nhất định rất đáng sợ, sợ rằng bất kỳ người nào trong số họ cũng đủ khả năng để cai trị một nước. Có thể nói rằng, bất kể bề ngoài đế quốc Vân Tần suy yếu ra sao, đó cũng chỉ là bộ mặt ở ngoài...nếu như không thể phá được thế cục tuyệt diệu này, đế quốc Vân Tần vĩnh viễn chỉ có một đối thủ là chính họ, dù là Đường Tàng hay là Đại Mãng chúng ta cũng không có tư cách. Dựa theo tình hình mấy năm nay, tuy giữa cửu lão vẫn có tranh đấu nhưng bọn họ lại có chung một kẻ thù, hoàng đế Vân Tần, cho nên, mặc dù lúc bình thường ý kiến của họ khác nhau nhưng nhất định sẽ hợp lực bảo đảm thế cục nguyên lão hội vẫn được duy trì, nhất định sẽ lựa chọn người kế nhiệm có chung ý nghĩ với họ. Ngoài ra, cửu lão vẫn liên tục quan sát người có thể thay thế được Hoàng lão vì bệnh sắp lui xuống, dựa theo cách tấn chức của tám ti cùng với quan viên địa phương...người có cơ hội cuối cùng hẳn là Văn gia và Lãnh gia.Nghe tới chỗ này, lão nhân nãy giờ vẫn chăm chú lắng nghe bỗng nhiên cau mày lại, hỏi:- Ngươi cảm thấy Văn Nhân Thương Nguyệt ở phía tây quân bộ không có cơ hội sao?- Tuy những vị nguyên lão kia rất đáng sợ, nhưng vì đôi bên kiềm chế lẫn nhau nên lúc làm việc vẫn phải tuân theo vài thông lệ cũ. Theo thói quen, nếu như muốn được họ tiến cử vào vị trí tập trung quyền lực nhất hoàng thành, người đó nhất định trước tiên phải ở biên quân tích lũy công trận, sau điều vào hoàng thành Trung Châu chịu sự quản chế của họ, tiếp đó đi tới quân đội địa phương, các hành tỉnh quản lý vài chính vụ, làm quan to địa phương hai ba năm, cuối cùng mới triệu hồi về hoàng thành Trung Châu, tiến vào Chính vũ ti chờ đợi. Nhưng lúc trước Văn Nhân Thương Nguyệt đã từng được điều vào Chính vũ ti, làm đề đốc. Dựa theo thông lệ của mấy nguyên lão kia, bước tiếp theo nhất định sẽ phái hắn đi tới hành tỉnh ở phía tây làm Tỉnh đốc, tích lũy chút chính tích rồi mới triệu hồi về hoàng thành.Văn sĩ nghèo khó nhìn lão nhân trước mặt, khiêm tốn giải thích quan điểm của mnfh:- Nhưng cuối cùng hắn lại bị phái đi tới biên quân Bích Lạc. Cho dù được làm Uy Vũ đại tướng quân, quan vị tương đương với phó ti thủ, nhưng hắn đã mất đi cơ hội tiến vào nguyên lão hội. Theo quan điểm của đệ tử, có lẽ vì hắn quá thông minh, làm việc quá lại tàn nhẫn, lại quá tham công.Hơi dừng lại một chút, người này mới bổ sung:- Tính cách của hắn rất giống với hoàng đế Vân Tần, những người như vậy nếu tiến thêm một bước nữa, cho dù các vị nguyên lão kia có thể kiềm chế được, nhưng cũng không biết phải hao tâm tổn sức bao nhiêu. Điều quan trọng nhất là...Văn Nhân Thương Nguyệt có thể vì công trận mà chém đầu hơn một ngàn dân du mục vô tội, chính điều này đã chạm đến giới hạn của mấy người nguyên lão.- Cách luận của ngươi rất tốt, trong đấy không có quá nhiều thành kiến.Lão nhân mặc áo bào bình thường hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, nhìn văn sĩ nghèo khó nói:- Nhưng mà ngươi vẫn còn quên một chuyện. Kẻ thù lớn nhất của chín nguyên lão và tám ti thủ đế quốc Vân Tần không phải là hoàng đế của họ, mà chính là học viện Thanh Loan. Bởi vì đối với hoàng đế Vân Tần và bọn họ, học viện Thanh Loan là một thế lực quá cường đại, cũng chính vì vậy nên những năm gần đây bọn họ mới phá lệ toàn lực ủng hộ học viện Lôi Đình và học viện Tiên Nhất, muốn hai học viện này thay thế vị trí học viện Tanh Loan. Vì cùng nhau hợp lực làm việc, cho nên nhiều cường giả như vậy mới có thể dùng một cách thức không thể nào ngờ được mà cùng tồn tại trong tình huống vô cùng phức tạp này, đây cũng là nguyên nhân vì sao đế quốc Vân Tần rất cường đại và đáng sợ. Bởi vì đối với Đường Tàng và Đại Mãng, chúng ta không chỉ đối phó với một đế quốc Vân Tần mà chính là chín dòng nước mạch chảy xiết không thể nào đoán được. Còn nữa, thế cục hiện nay không phải do lão hoàng đế Vân Tần lợi hại và tài đức sáng suốt như ngươi nghĩ, mà chính là Trương viện trưởng. Cũng chỉ có nhân vật uy vọng và võ lực gần như vô địch mới có thể khiến nhiều cường giả tình nguyện tiếp nhận an bài như thế.Văn sĩ nghèo khó khẽ trầm ngâm một chút, sau đó nói:- Lão sư nói rất đúng, lý lẽ này cũng không khó để hiểu.Lão nhân ôn hòa gật đàu, hỏi: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL- Hiện giờ có một tin tức: Nhan Thiểu Khanh, Phong Thiên Hàn và Diệp Thiểu Phong đã bắt đầu từ hoàng thành xuất phát đi tới học viện Thanh Loan, Nhan Thiểu Khanh là người dẫn đội. Về chuyện này, ngươi có ý kiến gì không?Văn sĩ nghèo khó lại trầm ngâm, sau đó trả lời:- Theo như lão sư vừa mới điểm tỉnh, đệ tử đã suy nghĩ cẩn thận. Căn cơ đế quốc Vân Tần vẫn ở học viện Thanh Loan, trừ Trương viện trưởng ra, học viện Thanh Loan vẫn còn vài lão già và không ít giảng viên, đây chính là lực lượng rất đáng sợ. Điều quan trọng chính là bởi vì có một thế lực đáng sợ và mạnh mẽ như học viện Thanh Loan đặt lên đầu hoàng đế và các nguyên lão, bất kể uy hiếp này có tồn tại hay không, nhưng vẫn khiến những người quyền cao chức trọng lớn nhất ở đế quốc Vân Tần hợp lại. Tuy nhiên, hoàng đế Vân Tần vẫn còn quá trẻ, vương khí quá thịnh, hắn ta cảm giác mình có thể nắm cả học viện Thanh Loan và nguyên lão hội trong tay, cho nên mới phái Nhan Thiểu Khanh dẫn đầu, muốn học viện Thanh Loan tuyệt đối thần phục hắn và đế quốc Vân Tần. Nhưng chín vị nguyên lão không thể nào không hiểu lý lẽ này, nên kết quả chính là bọn họ sẽ nhượng bộ học viện Thanh Loan, khiến cho học viện Thanh Loan thay đổi một vài chuyện, giả bộ bản thân mình bị suy yếu đi, học viện Lôi Đình và học viện Tiên Nhất cũng không thiếu các đệ tử ưu tú đâu...Thật ra, mấy năm gần đây, có vài giảng viên ở học viện Thanh Loan đã thay đổi cách nghĩ, một nhóm người vẫn trung với Trương viện trưởng và học viện, nhưng một nhóm khác cuối cùng vẫn đặt lợi ích Vân Tần lên trên học viện, trung với đế quốc và hoàng đế Vân Tần. Cho nên, đệ tử sợ rằng kết quả của chuyện này chính là học viện Thanh Loan sẽ giao cho hoàng đế và nguyên lão hội một phần đan dược và phương pháp tu luyện bọn họ rất hứng thú.Thần sắc lão nhân không thay đổi, nhưng thâm tâm lại hết sức tán thành. Chỉ cần thông qua những tư liệu chết trên giấy nhưng có thể kết luận như vậy, sợ rằng ánh mắt của vị đệ tử này đã không dưới lão ta.- Vậy ngươi cho rằng vương triều Đại Mãng bây giờ có thể làm gì?Lão ta nhìn văn sĩ nghèo khó, tiếp tục hỏi.Văn sĩ nghèo khó bình tĩnh trả lời:- Hiện tại Đại Mãng có hai cơ hội rất rõ ràng. Cơ hội thứ nhất nằm ở phía tây đế quốc Vân Tần, Văn Nhân Thương Nguyệt là người thông minh lại có dã tâm, hắn ta tuyệt đối không cam lòng chuyện mình thất bại. Với những gì các lão già kia có thể làm, nhất định sẽ từ đầu mối thanh vương trọng khải dẫn cuộc ám sát biến thành chuyện liên quan đến biên quân phía tây của Văn Nhân Thương Nguyệt. Cho nên, Văn Nhân Thương Nguyệt nhất định sẽ hành động, nhưng với thực lực và tính cách người này, một khi nóng nảy sẽ rất dễ mắc sai lầm lớn. Mục đích của mấy nguyên lão kia chính là làm hắn mất tư cách tiến vào nguyên lão hội, nhưng chúng ta có thể tạo cơ hội để hắn phạm lỗi lớn hơn, để cho lổ hổng này của đế quốc Vân Tần ngày càng to hơn. Cơ hội thứ hai chính là học viện Thanh Loan, càng làm học viện Thanh Loan yếu đi, Đại Mãng chúng ta càng có lợi. Học viện Thanh Loan càng suy yếu, nội bộ đế quốc Vân Tần càng chia rẽ. Lần này, hoàng đế Vân Tần nhất định sẽ lấy cớ thế cục Vân Tần nguy cấp để làm khó dễ học viện Thanh Loan, chín nguyên lão tất nhiên sẽ phối hợp...Nếu như Đại Mãng chúng ta có thể ở sau tác động một chút, hoàng đế Vân Tần sẽ càng có lý do làm thế. Dù sao mấy năm nay thu hoạch ở Đại Mãng cũng không tệ, nhưng thế cục lại không ổn định. Lần này để cho đại quân phát binh, chúng ta vừa tạo được cơ hội, vừa giúp chiến lực đại binh tăng lên.- Rất tốt.Lão nhân gật đầu, sau lại hỏi:- Ngươi còn có chuyện gì muốn ta giải thích?- Gần đây đệ tử đang muốn nghiên cứu tính tình chín vị nguyên lão kia. Xin hỏi lão sư, bọn họ vẫn luôn ngồi sau những màn che, trừ việc muốn tạo cho người khác cảm giác bị áp bách bởi quyền thế to lớn ra, có phải vì bọn họ không muốn mọi người thấy tình huống cụ thể mình hiện nay ra sao phải không?- Không sai. Nhưng mà trừ hai nguyên nhân ngươi vừa nói, chỉ sợ bọn họ cũng không muốn nhìn mặt lẫn nhau. Bởi vì lúc đối mặt với nhau bọn họ cứ như một tấm gương vậy, sợ rằng lúc nói chuyện sẽ làm mình nhớ tới những chuyện mình không muốn làm nhưng đã làm, nhớ tới rất nhiều chuyện làm mình không thoải mái....Lão nhân mặc chiếc áo bình thường nói chuyện với văn sĩ nghèo khó rất lâu, cho đến khi mặt trăng nhô lên cao, lão ta mới đứng dậy rời đi.Xuyên qua một hẻm nhỏ đen nhánh, lão nhân này được một lão bộc vịn tay, dìu lên một chiếc xe ngựa cao quý. Chiếc xe ngựa này từ từ rời khỏi con phố nghèo khổ, chạy thẳng tới nội thành sáng rỡ phồn hoa ở đằng xa.- Trẫm thu được một đệ tử giỏi đấy...chính trẫm đã dạy nhưng sợ rằng người đệ tử này đã giỏi hơn thầy rồi, trẫm rất vui mừng...Sau khi xe ngựa đi được một lúc, dường như việc nằm giường êm trên chiếc xe ngựa khiến lão nhân cảm thấy rất chán, lão ta không nhịn được tán thưởng trong lòng, sau lại thở dài một tiếng.- A...a.,..Lão bộc đánh xe hiền hòa cười, a a mấy tiếng nhưng không thể nói được gì, thì ra là một người câm.Tại vương thành Đại Mãng này, người có thể xưng trẫm tất nhiên chỉ có hoàng đế Trạm Thai Mãng của vương triều Đại Mãng.Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không có người nào ngờ rằng gã biên quân bình thường khởi binh, sau đó lập nên vương triều Đại Mãng...lại là một lão nhân có bề ngoài thê thảm đến như vậy.Vị hoàng đế uy danh hiển hách đấy lúc này không hề có chút uy nghiêm hay bá đạo. Dường như mối quan hệ của lão ta và lão bộc đánh xe rất tốt, sau khi thấy lão bộc giơ tay làm ký hiệu nói chuyện của người câm, lão ta khẽ mỉm cười, hỏi: