Tiên Ma Biến

Chương 709: Thời gian của ta, thời gian của ngươi

Một chai thuốc thủy tinh có thể sẽ mang đến sức mạnh cường đại, nhưng cũng có thể mang đến tử vong.Trên thế gian này không có con sông hoàn toàn giống nhau, hiển nhiên cũng không có người tu hành có thể chất hoàn toàn giống nhau.Cho dù là huynh đệ sinh đôi cùng sinh, từ nhỏ đến lớn ăn thức ăn giống nhau, nhưng sau này cũng sẽ khác nhau rất nhiều.Mặc dù chỉ là sự khác biệt về thể chất rất nhỏ, mặc dù chỉ là tính chịu đựng của mỗi người tu hành chênh lệch nhau rất ít, nhưng chính sự khác biệt nhỏ nhoi đấy lại có thể khiến dược lực ma biến khi vào trong cơ thể con người sẽ sản sinh ra cái chết hoặc cái sống hoàn toàn đối lập nhau.Không thể đoán trước, không thể dùng hồn lực pha loãng, thứ duy nhất có thể giúp dược lực ma biến dung nhập vào trong cơ thể con người thực tế là may mắn.Nếu như dược lực ma biến khuếch tán trong người tốt, không khiến cơ thể bị tổn thương, có nghĩa đã tu hành ma biến thành công. Nhưng nếu dược lực không được cơ thể hấp thu, người sử dụng phải trả giá bằng tính mạng mình.Lý lẽ này rất đơn giản nhưng lại vô cùng tàn khốc.Việc dùng thuốc ma biến cũng tương đương lấy mạng mình ra đánh cược, hoặc là chết, hoặc là mạnh mẽ hơn.Cho dù là những đệ tử đã được núi Luyện Ngục cẩn thận lựa chọn, tỷ lệ sống và chết cũng chỉ là một phần mười.Nhưng đối với Lâm Tịch, chai thuốc thủy tinh ẩn chứa sự sống và cái chết này, lại giống như một viên kẹo ngon mà núi Luyện Ngục dành cho hắn. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn- Người khổng lồ xanh, người khổng lồ xanh...Hắn bình tĩnh nói một câu mê sảng như vậy, sau đấy lấy chai thuốc thủy tinh đang cầm trên tay đâm vào da thịt mình.Sau đấy, trong ngôi nhà rất bình thường ở Vân Tần này, Lâm Tịch đã an tĩnh vượt qua quá trình dược lực ma biến xâm nhập vào cơ thể.Trên làn da của hắn, mạch máu từ từ phồng lên, giống như trên đấy có vô số ký hiệu màu lam đen phức tạp. Cuối cùng, những ký hiệu mà lam đen đấy từ từ biến mất, biến thành một vệt sáng màu chàm nhạt khó phát hiện được bên dưới làn da....Trong khi Lâm Tịch an tĩnh tu hành trong một tiểu trấn Vân Tần, Trương Bình đang tu hành.Đây là mùa thu hoạch hoa Ma nhãn Thiên Ma quật quan trọng nhất trong năm. Sau khi hoa tươi rơi xuống, cành lá giòn non cùng với trái quả màu xanh lập tức bị cắt đi, được đặt trong một cái nồi sắt.Người phụ trách nấu những cành lá và trái quả màu xanh này là những người gầy vô cùng, xương cốt như được da bao lại, đi đi lại lại trông như những khô lâu. Tuy nhiên, tất cả đầy tớ này lại vô cùng phấn chấn, ánh mắt đầy tinh thần, tản phát ánh sáng màu xanh biếc.Trương Bình đang ở trong một cái động quật sâu nhất Thiên Ma quật.Đây là một động quật xung quanh có rất nhiều đồ họa, năm xưa người tu hành đầu tiên của Thiên Ma quật đã sinh sống ở đây.Sau khi Lý Khổ chết, người tu hành Thiên Ma quật tôn sùng Lý Khổ đã châm lửa đốt cháy động quật này, phá hủy các pháp môn tu hành tinh diệu của Thiên Ma quật. Hiện giờ trong động quật này, tất cả các bức họa đã biến mất, thay vào đó là một vách tường nám đen với một vết khắc sâu dài.Xung quanh Trương Bình đột nhiên xuất hiện một cơn gió.Hồn lực trong cơ thể hắn vận chuyển vô cùng mạnh mẽ, nhanh đến mức khiến bất cứ người tu hành nào cũng phải cảm thấy đau đớn.Nhưng khuôn mặt của hắn ta vô cùng lạnh lùng, tựa hồ loại đau đớn này không diễn ra trên thân thể hắn, không hề liên quan đến hắn.Tay trái của hắn không ngừng run rẩy, giống như có một đồ vật nào đó muốn mượn cánh tay của hắn để thoát ra ngoài.Một luồng khí nóng vô cùng kinh khủng cuối cùng từ trên tay hắn xông ra, không khí trong động quật chấn động, trong đó có vô số nguyên khí đang hội tụ lại trên cánh tay hắn với một tốc độ mà bất cứ Thánh sư nào cũng không thể tin nổi.Một ngọn lửa màu hồng tím bỗng nhiên xuất hiện quanh cánh tay hắn, tựa hồ như một chồi măng non nẩy mầm.Vách núi gần với hắn nhất lập tức tiếp xúc với ngọn lửa màu hồng tím, bất chợt có tiếng rách vang lên, những khe rách trên vách núi càng nhiều hơn.Tay phải của hắn ta chạm vào ngọn lửa này.Ngọn lửa đó không đốt cháy cánh tay phải hắn thành tro tàn, ngược lại còn chảy vào cánh tay của hắn, tựa như trên cánh tay phải của hắn có vô số lối đi rất nhỏ.Khuôn mặt của Trương Bình hơi khó coi.Dường như ngay cả hắn bây giờ cũng không thể tiếp nhận được sức mạnh này, cả người hắn hơi lay động, tay trái chạm vào vách núi đen nám bên cạnh.Chỉ vừa nhấn mạnh một cái, ngón tay của hắn đã dễ dàng để lại năm cái lỗ thật sâu trên vách đá cứng rắn như sắt....Văn Nhân Thương Nguyệt ở trong núi.Trong một cánh rừng đằng sau nơi hắn ở, có mười mấy lều trại nhỏ dùng để hành quân. Bên trong những túp lều cũ kỹ màu đen nhưng rất bền chắc đấy là những thuộc hạ trung thành nhất của hắn ta từ hồi còn ỏ lăng Bích Lạc, nhóm Thiên Lang vệ cuối cùng.Sau khi bị Thiên Nhân kiếm của Hạ Bạch Hà làm bị thương nặng ở lăng Thiều Hoa, cuối cùng cả đại quân bại trận ở lăng Trụy Tinh, ánh sáng bao quanh người hắn tựa hồ đã nhạt đi.Hắn đã không còn là chiến thần bất bại nữa.Mà bởi vì vết thương trên người hắn quá nặng, không chỉ khiến hắn không còn là Thánh sư cường đại nhất nữa, mà còn ngày càng già yếu hơn, tu vi cũng không thể tinh tiến, nên có một số người Đại Mãng khi đối mặt với hắn đã không còn sợ hãi và tôn kính như lúc trước.Hơn nữa, sau khi Hạ phó viện trưởng qua đời, ngay cả những thuộc hạ trung thành nhất của hắn cũng bắt đầu lo lắng liệu hắn có bị giết chết như một con chó hay không? Hay là sẽ trở thành vật hi sinh cho âm mưu nào đấy?Bởi vì bọn họ hiểu rõ rằng chưởng giáo núi Luyện Ngục cần sức mạnh của Văn Nhân Thương Nguyệt, nên mới để cho hắn còn sống, giúp cho hắn có khả năng muốn làm gì thì làm ở Đại Mãng, thậm chí là dễ dàng tha thứ việc hắn giết chết đệ tử tinh anh núi Luyện Ngục.Nhưng nếu như chưởng giáo núi Luyện Ngục quyết định tự mình xuất hiện ở thế gian, tự mình ra tay, vậy đã không cần Văn Nhân Thương Nguyệt không còn mạnh mẽ như trước nữa, bởi vì đó chỉ là một người có cũng được, nhưng không có cũng không sao cả.Văn Nhân Thương Nguyệt nhìn một mảnh cỏ hoang vu không một bóng người trước mặt mình, nhìn núi rừng xanh thẳm tràn đầy sắc xuân, lấy tay sửa sang lại mái tóc hơi rối của mình, sau đấy dùng một cây ghim kim loại buột lại.Ở thái dương của hắn xuất hiện một chút tóc hoa râm, tựa như bị dính tơ.Điều bi thương nhất đối với danh tướng cũng như mỹ nhân chính là thấy tóc trắng.Vết thương của hắn rất nặng, nếu như sử dụng toàn bộ hồn lực, nội thương trong cơ thể sẽ lập tức bộc phát bất cứ lúc nào.Điều quan trọng nhất chính là sau khi thân thể của hắn không còn mạnh mẽ như trước nữa, có một số bộ phận trong cơ thể của hắn vốn đã bị tổn thương trong những lần chiến đấu lúc trước, nay bỗng nhiên lại trở nên ốm đau không thể tưởng tượng được.Không thể nào toàn lực ra tay, chiến lực của hắn lập tức giảm xuống rất nhiều.Trước kia đối mặt với hai hoặc ba Thánh sư, hắn cũng có thể toàn thân rút lui, thậm chí là giết chết toàn bộ, nhưng hiện giờ, có lẽ chỉ cần một Thánh sư thôi cũng có thể khiến hắn bị thương trí mạng.Tất cả mọi người đều nghĩ rằng đối với một bậc kiêu hùng như Văn Nhân Thương Nguyệt, đây chính là bi ai lớn nhất.Tuy nhiên, trong lúc này đây, Văn Nhân Thương Nguyệt với thân thể khôi ngô như sắt đúc, ánh mắt lại trở nên tự tin mà mạnh mẽ hơn bao giờ hết.Vì nguyên nhân nào mà một đại tướng quân đã thê thảm đến mức như vậy, lại có thể mạnh mẽ và tự tin trở lại.Trong những túp lều đằng sau, các Thiên Lang vệ đang yên lặng lau chùi áo giáp và chiến đao của mình bỗng ngẩng đầu nhìn chủ soái của mình, bất cứ ai cũng đang tự hỏi câu hỏi trên.Nhưng ngay lúc này, các Thiên Lang vệ đã cởi áo giáp ra, tranh thủ nghỉ ngơi hồi sức đột nhiên cảm thấy căng thẳng.Bọn họ nhìn thấy trên đỉnh núi có thêm một người.- Thánh thượng lệnh cho ta đưa ngươi cái này.Một người tu hành mặc áo vàng từ bên trong cánh rừng đối mặt với Văn Nhân Thương Nguyệt đi ra ngoài, trên người không có bao nhiêu bụi đất, dường như vừa mới đến nơi này, lặng lẽ lấy một hộp ngọc giao tận tay Văn Nhân Thương Nguyệt.Nhìn người tu hành mặc áo vàng này mang theo trường đao toát ra khí tức lôi đình sấm sét, Văn Nhân Thương Nguyệt chỉ gật đầu, không nói một lời nào, đồng thời vươn tay nhận lấy hộp ngọc, mở ra.Sau đấy hắn liền cười lớn.Cười lớn đến nỗi khiến người tu hành mặc áo vàng này tái cả mặt, cười lớn đến nỗi khiến hắn ta phải nghĩ rằng mình đang đối mặt với tướng lãnh đáng sợ nhất trong lịch sử Vân Tần, một danh tướng bất khả chiến bại.Sau đó, người tu hành mặc áo vàng của học viện Lôi Đình mới bất giác cúi thấp đầu, tỏ vẻ ân hận cho việc mình chưa từng hành lễ với Văn Nhân Thương Nguyệt, đồng thời không dám ở lại quá lâu, lặng lẽ rút đi.Trong hộp ngọc màu trắng sữa đấy là một viên đan dược màu đỏ thắm.Đây là Huệ Linh đan.Đây là lễ vật mà tiên hoàng đã ban cho Trưởng Tôn Cẩm Sắt khi hắn ta vừa đầy tháng.Đây là một cổ đan đã biến mất trong thế giới người tu hành, có thể khiến một người bị thương nặng mạnh mẽ trở lại, giúp thân thể không còn già yếu nữa. Tác dụng phụ duy nhất chính là khiến tư chất người tu hành không còn như xưa nữa.Hắn đã rất mạnh,Hơn nữa hắn còn trẻ.Một khi đã có đan dược này, hắn không còn thiếu thời gian nữa.Mặc dù hắn biết một người như Nghê Hạc Niên cũng cần viên đan dược này, nhưng hắn cảm thấy Văn Nhân Thương Nguyệt nhất định sẽ đưa cho mình Huệ Linh đan này, nhất là sau khi hoàng đế Vân Tần còn đưa cho hắn phù văn của Thần mộc phi hạc.Bởi vì nếu như chỉ dựa vào Nghê Hạc Niên, Trưởng Tôn Cẩm Sắt không thể ngăn cản được núi Luyện Ngục.Sau khi học viện Thanh Loan biến mất, hoàng đế Vân Tần cần có sức mạnh để ngăn cản núi Luyện Ngục.Ban đan dược mà tiên hoàng đã ban tặng cho một người đã phản bội mình, đồng thời trở thành kẻ thù giết chết vô số người Vân Tần, đây dường như là chuyện không thể nào.Nhưng sự thật lại diễn ra giống như Văn Nhân Thương Nguyệt đã hi sinh, hoàng đế Vân Tần đã làm như vậy.Bởi vì bản thân Trưởng Tôn Cẩm Sắt là một người điên cuồng, bởi vì dã tâm của Trưởng Tôn Cẩm Sắt không chỉ là học viện Thanh Loan biến mất khỏi thế gian, mà dã tâm của hắn chính là có được toàn bột thiên hạ.- Nếu như ngọn lửa này đốt quá lớn rồi, ngươi sẽ làm thế nào để dập tắt nó đây?Văn Nhân Thương Nguyệt cười, nuốt viên đan dược đó vào trong bụng, nhếch miệng lên cười ngạo nghễ.Sau đó hắn nghĩ tới những kẻ thù đã chết trong tay mình, nghĩ đến những cố gắng của bọn họ cuối cùng lại tan thành như bọt nước, hắn có thể cảm giác được có một luồng sức mạnh vô cùng vô tận trong trời đất không ngừng tràn vào cơ thể mình, giúp cho hắn càng mạnh mẽ hơn lúc trước.Hắn lại nghĩ tới Lâm Tịch, người đã khiến hắn chiến bại ở lăng Trụy Tinh.- Thời gian của ta rất dài, nhưng thời gian của ngươi đã đến rồi.Hắn lãnh khốc nở nụ cười, cỏ dại xung quanh bị sát khí của hắn đánh dạt ra hai bên, đồng thời nói thầm:- Ta đã nói rồi, ta sẽ không cho ngươi có đủ thời gian thành tựu Thánh sư.