Tiên Ma Biến

Chương 591: Không có công đạo, chỉ có ý nghĩa

Niên Thần Cảnh không nhận ra An Khả Y, nhưng nhờ có bộ áo bào đen trên người An Khả Y, nên ông ta đã biết An Khả Y là ai.Cho nên, vị nam tử trung niên mặc quan phục tỉnh đốc này đưa tay ra, để cho tất cả thuộc hạ của mình còn đang rất rung động phải thối lui về doanh trại quân đội.Hành tỉnh Bích Thủy và Thiên Lạc vừa được thiết lập chưa tới một năm, cũng là nơi hoang vắng nhất của Vân Tần, nhưng cơ cấu hành chính của một hành tỉnh tất nhiên cần phải được hoàn thiện trước. Doanh trại quân đội hành tỉnh đương nhiên cũng phải được thiết lập theo quy định Vân Tần, kích thước và quy mô như những nơi khác, nên sau khi các quân sĩ và quan viên thối lui về sau, cả một doanh trại hành tỉnh bỗng lộ vẻ trống trải vô cùng.An Khả Y chậm rãi từ không trung hạ xuống, chuẩn xác đứng trên một mảnh đất trống trước mặt Niên Thần Cảnh.Người tu hành ở thế gian này có thể làm được những chuyện người bình thường không làm được, nên có một vài chuyện trở nên rất đơn giản đối với người tu hành. Đối với những chuyện hạ xuống như vậy, người tu hành mạnh mẽ chỉ cần bộc phát hồn lực là có thể thay đổi gió xung quanh mình, căn bản không cần kỹ thuật tinh xảo....Đợi đến khi An Khả Y đứng yên trên mặt đất, Niên Thần Cảnh mới khom người thi lễ một cái, nhìn An Khả Y nói:- Thần mộc phi hạc của học viện đúng là có thể hoàn toàn thay đổi chiến thuật chiến đấu.An Khả Y là loại người không biết cách nói chuyện, nên khi nghe Niên Thần Cảnh nói một câu như vậy, nàng khẽ nhíu mày, nhất thời không lên tiếng.- Học viện dĩ nhiên sẽ không vô duyên vô cớ phái người tìm ta.Niên Thần Cảnh cũng không có hỏi tên họ An Khả Y, chỉ bình tĩnh nhìn An Khả Y, lên tiếng hỏi như đang thỉnh giáo:- Không biết học viện phái cô tới tìm ta là muốn ủng hộ ta khởi binh? Hay là phản đối ta khởi binh?Chân mày đang cau lại của An Khả Y giãn ra, nàng ta trả lời Niên Thần Cảnh với giọng nói như đang trả lời bài:- Hạ phó viện trưởng muốn ngươi buông tay?- Buông tay?Niên Thần Cảnh khẽ thở dài một tiếng, cúi đầu, trầm mặc một lát rồi ngẩng đầu lên. Ông ta nhìn An Khả Y, không tỏ thái độ, chỉ bình tĩnh nói:- Cô có thể nghe một câu chuyện của ta trước hay không?An Khả Y không vội, hơn nữa hiện nay nàng đang nhận nhiệm vụ của học viện, bảo đảm nhiệm vụ này phải được hoàn thành, nên nàng dĩ nhiên gật đầu.- Ta vốn là người đọc sách hành tỉnh Bắc Miêu.Niên Thần Cảnh nhìn An Khả Y, bình tĩnh kể rõ:- Cô cũng biết rằng hành tỉnh Bắc Miêu là nơi có nghèo khó nhất cũng như có ít trường học nhất ở Vân Tần, cũng may là có một con sông chảy ngang qua, nên việc làm ruộng và buôn bán cũng đỡ hơn. Nhưng việc đọc sách ở đấy thật sự rất khó đấy. Trong các kỳ thi khảo hạch của Lại ti, nếu như bọn ta muốn cạnh tranh với mấy người ở hành tỉnh Tiền Đường, Tiêu Tương hay Trung Châu, thật sự càng khó hơn, kết quả không khả thi là mấy.- Cha mẹ ta chỉ là tá điền bình thường, chưa từng học chữ, nhưng họ lại sáng suốt, hết mực yêu thương con cái...Cha mẹ ta không muốn bọn ta phải giống họ, suốt ngày phơi nắng ngoài đồng ruộng, tay chân lấm bùn, nên bọn họ cho phép ta đi học, mong muốn ta có thể vươn ra ngoài hành tỉnh Bắc Miêu.- Một gia đình làm việc chỉ đủ ăn qua ngày, nay lại muốn nuôi một người đi học, thật sự khó khăn vô cùng. Cô cũng có thể biết rằng tiểu muội ta muốn ủng hộ ta đi học, nên muội ấy từ nhỏ đã làm bộ rằng mình không muốn học, thậm chí còn xuất giá sớm lấy một thương gia, tất cả chỉ vì muốn có thêm tiền, ủng hộ ta đi học thành tài.- Nhưng tiểu muội ta sống trong ngôi nhà ấy lại rất cực khổ, tạm không nói đến những việc muội ấy phải chịu đựng, có một lần họ phát hiện tiểu muội ta tích góp bạc đưa riêng cho ta, nên đã thường xuyên đánh đập, thậm chí không cho cơm ăn. Tuy nhiên, tiểu muội ta lại gạt ta, rốt cuộc đến một ngày tiểu muội ta không cẩn thận té ngã, làm vỡ một bình hoa, lập tức bị bọn họ cắt đứt hai chân.- Ta biết chuyện tất nhiên giận dữ vô cùng, xông tới nhà họ cãi nhau. Sau một hồi tranh luận, ta đi tố cáo, thật không ngờ còn bị hãm hại ăn trộm đồ nhà họ. Tiểu muội ta cũng bị bắt, ta cũng bị bỏ tù, thậm chí không có đại phu chữa trị cho tiểu muội ta, cha mẹ ta bất đắc dĩ phải tìm tới Hình ti, nhưng không làm được gì. Lúc này, thật không ngờ có một vị đại nhân Giang gia ra tay, trả trong sạch cho ta.- Vị đại nhân Giang gia đấy không những đưa tiền chữa trị hai chân tiểu muội ta, thấy ta học vấn khá tốt, nên đã cho phép ta đi học tiếp, đồng thời tập võ. Tuy nói rằng ta đã phải cố gắng rất nhiều mới có thể đi đến ngày hôm nay, nhưng nếu không có vị đại nhân Giang gia đấy, chúng ta nhất định sẽ bị cửa nát nhà tan, chỉ sợ tiểu muội và cha mẹ ta cũng phải chết không nhắm mắt.- Giang gia không chỉ có ân với ta, mà còn đối với cả gia đình ta. Cho nên, ta không chỉ là môn sinh của Giang gia, mà mạng của ta, mạng của gia đình ta, cũng là của Giang gia.Niên Thần Cảnh nhìn An Khả Y, khuôn mặt vốn điềm tĩnh bỗng nhiên xuất hiện nụ cười bi thảm:- Nhưng bây giờ, vị Giang đại nhân năm xưa cứu ta, nhà của ngài ấy, thậm chí là tiểu thư con gái của ngài ấy ở thành Trung Châu đã bị hoàng đế hạ lệnh giết chết, cô nói ta không nên khởi binh?An Khả Y mở miệng, nhưng chưa kịp nói lời nào thì Niên Thần Cảnh đã nhìn nàng, bình tĩnh nói:- Từ trước khi Vân Tần lập quốc mười năm cho đến nay, Giang gia đã làm gì, toàn bộ dân chúng Vân Tần đều biết rõ, nhưng bây giờ hoàng đế lại muốn diệt cả Giang gia, đây là không đúng với lý lẽ, rốt cuộc có công đạo hay không? Ta muốn khởi binh, không phải vì trả hận thù cá nhân, chỉ là muốn tìm lại công đạo...học viện Thanh Loan không muốn ta khởi binh tất nhiên là có lý do, nhưng đối với ta, ta có thể nghe theo học viện bọn cô, không khởi binh, nhưng liệu học viện Thanh Loan có cho ta một công đạo không? Có thể giết hoàng đế không? Có thể báo thù cho Giang gia không?An Khả Y bình tĩnh và kiên nhẫn nghe Niên Thần Cảnh nói, rốt cuộc cũng mở miệng:- Khi còn ở học viện Thanh Loan, Trương viện trưởng thường tự nói một mình. Trong một lần uống rượu say, chúng ta đã nghe ngài nói rằng: Thân làm đại hiệp phải vì dân vì nước, thật không ngờ ta lại làm một đại hiệp như thế.- Thân làm đại hiệp...vì dân vì nước...với chiến công và vinh quang của Trương viện trưởng, tất nhiên không có ai dám hoài nghi những lời này.Niên Thần Cảnh cúi thấp đầu, nói:- Nhưng những lời này và tình cảnh hiện giờ của ta có liên quan gì sao?An Khả Y nhìn ông ta, bình tĩnh nói:- Ta lại nghĩ rằng Giang Yên Chức lão tiên sinh và những bậc tiền bối Giang gia, cả đời đã vì Vân Tần, bất kể bọn họ chết như thế nào, nhưng cuộc đời của họ thật xứng đáng với chữ "hiệp" của Trương viện trưởng. Thật ra cách nghĩ của học viện Thanh Loan chúng ta rất khác với mọi người. Đối với chúng ta, thế gian có công đạo hay không không quan trọng, quan trọng là phải có ý nghĩa.- Chúng ta không phải khuyên ngươi không nên khởi binh rồi lập tức thoái ẩn.An Khả Y yên lặng một hồi, tựa hồ việc nói những lời như vậy thật khó với nàng, nhưng cách nói chậm rãi và chân thật cùa nàng lại giúp ngươi ta cảm giác được nàng ta đang chân thành:- Ta biết sức mạnh còn lại của Hoàng gia ở hành tỉnh Bích Thủy sẽ phối hợp với ngươi khởi binh, nhưng mặc dù các ngươi có thể khống chế toàn bộ hành tỉnh Bích Thủy, cuối cùng sẽ còn bao nhiêu binh lực? Các ngươi rốt cuộc sẽ không thể giết chết hoàng đế, làm phản ở đây nhiều lắm là chỉ giết được một số quân nhân Vân Tần vốn không liên quan đến hoàng đế nhiều lắm. Đây là chuyện không có ý nghĩa.Niên Thần Cảnh đã có quyết định của mình, nhưng khi nghe được An Khả Y nói như vậy, ông ta lại hơi biến sắc, nói:- Vậy ý của học viện Thanh Loan là sao? Chẳng lẽ học viện Thanh Loan sẽ thật sự giết chết Trưởng Tôn Cẩm Sắt?- Không chắc chắn.An Khả Y nhìn Niên Thần Cảnh, nói:- Học viện chỉ làm điều tốt nhất đối với Vân Tần và dân chúng Vân Tần. Hiện giờ học viện không thể hứa với ngươi, nhưng ta có thể đảm bảo chỉ cần học viện còn, chỉ cần học viện có khả năng...cho dù là phải ép hoàng đế thối vị, tất nhiên học viện sẽ thực hiện. Nhưng ngươi phải hiểu rằng Trương viện trưởng không có ở đây, mà Trưởng Tôn thị lại không dễ đối phó, học viện càng không có khả năng làm kẻ thù của toàn bộ thiên hạ. Điều học viện có thể làm bây giờ chính là bảo đảm an toàn cho các sức mạnh có ích đối với Vân Tần.Niên Thần Cảnh biến sắc liên tục. Ông ta đang tiếp xúc với nhiều quan niệm và lý lẽ mà trước giờ chưa nghĩ đến, đồng thời càng hiểu được cách làm việc của học viện Thanh Loan hơn.Ông ta cẩn thận suy nghĩ một hồi, cuối cùng nhìn An Khả Y nói:- Trương viện trưởng không có ở đây, nhưng học viện lại có tân Tướng Thần.An Khả Y gật đầu, nói:- So với bất kỳ ai, học viện Thanh Loan và Hạ phó viện trưởng càng hiểu được năng lực của Tướng Thần. Hạ phó viện trưởng bọn họ tin rằng Tướng Thần có thể thay đổi cả Vân Tần, nhưng cần phải cho hắn thời gian.Lòng bàn tay của Niên Thần Cảnh đã bị mồ hôi hột làm ướt đẫm, ông ta hít sâu một hơi, gật đầu:- Trương viện trưởng đã thay đổi một thời đại...ngài ấy giúp học viện Thanh Loan trở thành thánh địa tu hành mạnh nhất thiên hạ. Hiện giờ Trương viện trưởng không có ở đây, học viện Thanh Loan không có khả năng làm kẻ thù của toàn bộ thiên hạ, nhưng tân Tướng Thần của học viện lại có thể mang tới một thời đại mới.An Khả Y gật đầu, đáp:- Ta rất tin hắn...Cho nên, thay vì tốn thời gian làm những chuyện không có ý nghĩa, không bằng hãy kiên nhẫn, đợi chờ tương lai.Niên Thần Cảnh lại suy nghĩ một hồi, cuối cùng đã có quyết định. Ông ta khom mình hành lễ với An Khả Y, hỏi:- Học viện muốn ta làm như thế nào?- Chúng ta sẽ đối phó với Thần tượng quân, học viện muốn ngươi bảo đảm hành tỉnh Thiên Lạc và hành tỉnh Bích Thủy yên bình. Ngoài ra, học viện sẽ an bài ngươi và quân đội của ngươi di chuyển đến một nơi khác.An Khả Y nhận ra Niên Thần Cảnh đã đồng ý nghe theo sự an bài của học viện, nên nàng lập tức nở một nụ cười hiếm hoi, đồng thời khom người hành lễ.Niên Thần Cảnh gật đầu, nhưng lập tức khiếp sợ nói:- Các ngươi đối phó với Thần tượng quân?An Khả Y gật đầu, đáp:- Hắn đã đi...nếu như không có gì bất ngờ, có lẽ bây giờ đã chiến đấu với Thần tượng quân.- Hắn? Lâm Tịch? Hắn ở hành tỉnh Thiên Lạc? Thần tượng quân đã bị...Niên Thần Cảnh liền run rẩy, đôi mắt tràn đầy sự khiếp sợ và không thể tin được.Ngoại trừ dược lý ra, An Khả Y chưa bao giờ nói chuyện nhiều với người khác. Hiện giờ nhìn thấy Niên Thần Cảnh khiếp sợ và không thể tin được, nàng bỗng nhiên cảm thấy không biết nên nói gì, nhưng nàng lại bất giác nói thầm trong lòng:- Nếu như ngươi tới được nơi chúng ta đã an bài cho ngươi, nhìn thấy những người đó, sợ rằng ngươi càng không thể tin. Ngoài ra, khi hắn ta đã làm được những chuyện mình muốn, ngươi sẽ càng không thể tin hơn.