Trấn Đông Cảng, trên sông Tức Tử.Mấy chục chiếc thuyền câu vây quanh một chỗ, vô cùng náo nhiệt.Sợi dây thừng bền chắc vừa được kéo mạnh, lập tức có một cái lồng thép rộng khoảng hai thước được kéo nổi lên khỏi nước sâu.Trong lúc tiếng nước chảy ù ù vang lên, vô số bọt nước màu trắng từ trong lồng thép tràn ra bên ngoài, bỗng nhiên con vật to lớn trong lồng thép mạnh mẽ vùng vẫy, khiến cho cái lồng thép này và chiếc thuyền câu đang kéo lên cũng phải đung đưa theo.- Lên!Nhưng mấy chục chiếc thuyền câu đó lại rầm rĩ hoan hô, mà bốn chàng trai đánh cá tinh tráng ở trên chiếc thuyền đang câu lập tức trầm ổn đứng ở đầu thuyền. Mặc dù thân thuyền lắc lư, nhưng họ lại không hề bối rối. Một tiếng động vang lên, chiếc lồng tre này rốt cuộc đã cách nước hoàn toàn, trong những tiếng hoan hô ầm trời, bốn người kia đã đưa chiếc lồng lên thuyền.Trong chiếc lồng thép này có hai con cá lớn dữ tợn hung ác đang nhảy dựng lên, đụng vào các thanh thép bên hông, phát ra tiếng vang lạch cạch.Hai con cá lớn hung dữ này chính là cá sắt đầu chó.Hai chiếc thuyền câu nhỏ hơn tiến tới chiếc thuyền này, trong đó có tiểu thiếu gia phố cá Hứa Sanh đang mặc một chiếc áo đen tay ngắn. Tận mắt thấy hai con cá này, hắn ta vui mừng quát lớn một tiếng, năm sáu người đứng bên cạnh lập tức động thủ, dùng xiên gỗ đặc chế chế ngự hai con cá bên trong, sau đó mở một túi da hươu lớn ra. "Vèo", "vèo", hai con cá lớn lập tức bỏ vào bên trong túi, sau đó được ném vào một góc thuyền.Lại có một tiếng hoan hô ủng hộ khác vang lên.Thấy mọi người như vậy, mấy người Hứa Sanh vội lấy tay lau mồ hôi trên mặt rồi mỉm cười đáp tạ. Đột nhiên, phần lớn những ngư dân đang ở trên sông đều đồng loạt xoay đầu nhìn về hàng thuyền đầu tiên.Ở đằng xa, có một chiếc thuyền lá xuôi dòng xuống, ở ngay đầu mũi thuyền có một thiếu niên áo xanh yên lặng đứng.- Tiểu Lâm đại nhân!Chỉ trong một tíc tắc, những tiếng hoan hô rung trời lập tức vang lên.Hứa Sanh đứng ở đằng xa nghênh đón, kích động thi lễ với Lâm Tịch một cái.Lâm Tịch khom người đáp lễ, sau đó xoay đầu nhìn về một tiểu lâu cạnh bờ sông cách đấy không xa.Hai chiếc thuyền cùng nhau xuôi dòng tới tiểu lâu đấy.......- Đa tạ Hứa công tử vẫn bắt cá cho tại hạ, nhưng sau hôm nay, Hứa công tử không cần đưa cá tới nữa.Lâm Tịch và Hứa Sanh đứng ở ngay bờ sông. Khi nhìn các thuyền câu ở ngoài kia vẫn đang hăng hái bắt cá, Lâm Tịch quay đầu, nhẹ giọng nói với Hứa Sanh.Hứa Sang bỗng nhiên ngẩn người, tuy do dự, nhưng vẫn lên tiếng nói:- Nói như vậy, chẳng lẽ tin đồn đại nhân bị điều nhiệm là đúng sao...Lâm Tịch gật đầu, nói:- Tại hạ là người tu hành, thân phận lại hơi đặc biệt, nên việc tại hạ bị điều chuyển tới nơi nào vẫn là bí mật, sẽ không nói với bên ngoài. Nhưng ba ngày sau, đúng là ta sẽ bị điều chuyển khỏi trấn Yến Lai.Hứa Sanh trầm mặc một hồi, ngẩng đầu nhìn Lâm Tịch nói:- Lâm đại nhân...những con cá bắt được chúng ta có thể giúp đại nhân nuôi dưỡng, hoặc là đưa tới cho đại nhân.- Tại hạ biết ý tốt của Hứa công tử.Lâm Tịch lắc đầu, nói:- Chỉ là nơi tại hạ sắp đến lại rất đặc biệt, sợ rằng không thể làm vậy được.Hứa Sanh không khỏi thất kinh, vội hỏi:- Chẳng lẽ đại nhân phải đến Long...Lâm Tịch gật đầu, trào phúng nói:- Đối thủ của tại hạ cũng biết tại hạ sẽ đi nơi nào, nên đối với tại hạ, chuyện này không có gì để giấu diếm. Nhưng tại hạ sợ người trong nhà lo lắng, không thể nói ra, nên chuyện này chỉ cần một mình Hứa công tử biết là được.Hứa Sanh lại trầm mặc một hồi, đột nhiên hạ quyết tâm, đôi mắt trở nên sáng ngời. Hắn ta khom người với Lâm Tịch, nói:- Đại nhân, xin cho tại hạ theo bên đại nhân!Lâm Tịch vỗ vỗ bả vai Hứa Sanh, chân thành lắc đầu.Hứa Sanh buồn bã cúi đầu xuống.Lâm Tịch nhìn hắn, bình tĩnh nói:- Tại hạ biết Hứa công tử không sợ chết, cũng biết Hứa công tử nghĩ gì. Hứa công tử không muốn một người như tại hạ phải chết, cho dù có thể thay tại hạ ngăn một đao cũng tốt, nhưng đối với tại hạ, nếu như tại hạ không thể đảm bảo an toàn cho Hứa công tử, tại hạ sẽ không đáp ứng những yêu cầu như vừa rồi. Hôm nay tại hạ tới tìm Hứa công tử, chính là muốn nói với Hứa công tử...Hứa công tử phải giúp tại hạ, có lẽ sau này Hứa công tử sẽ giúp đỡ ta nhiều hơn.Hứa Sanh lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng như hai vì sao.Đây là ánh mắt của người quân nhân chuẩn bị chia tay đồng đội mình.Lâm Tịch cũng không nóng nảy, mỉm cười nhìn mặt nước sông ồn ào ngoài kia, từ từ nói:- Sản lượng thủy sản ở sông Tức Tử rất phong phú, Hứa công tử ở đây sẽ có nhiều điều kiện. Hơn nữa, khi trước tại hạ nghe nói có một đại thương coi trọng năng lực Hứa công tử, tại hạ cũng chưa từng hoài nghi ánh mắt của mình. Hơn nữa, quan trọng nhất là Hứa công tử còn rất trẻ, cũng là độ tuổi thích hợp để tu hành.Hứa Sanh không hiểu rõ mấy câu nói ban đầu của Lâm Tịch, nhưng câu cuối cùng lại khiến hắn không thể tin được ngẩng đầu lên.- Ở Vân Tần này, tại hạ không phải là một người tu hành lợi hại.Lâm Tịch nhìn Hứa Sanh, mỉm cười nói:- Nhưng những gì tại hạ biết lại nhiều hơn những người khác, cho nên, tại hạ rất dễ hiểu được những lý lẽ mà họ không thể hiểu được...Thế gian này, thật ra việc tu hành cũng không hề phức tạp hay thần bí như những người kia tưởng tượng. Hơn nữa, tu hành một thời gian như vậy, tại hạ cảm thấy thứ người tu hành đang truy đuổi chính là sức mạnh ý niệm hơn xa những người bình thường...Tại hạ có một ý nghĩ, không biết có đúng hay không, có lẽ Hứa công tử có thể giúp tại hạ một chút.Hứa Sanh tỏ vẻ rất nghiêm túc, cẩn thận lắng nghe và ghi nhớ từng câu Lâm Tịch nói, nhẹ giọng hỏi:- Chuyện gì?- Muốn trở thành người tu hành có rất nhiều cách, nhưng trên thế gian này, có một cách chính là không ngừng tập trung tu luyện tinh thần. Có vài linh đan, chính xác hơn là những thành phần làm nên linh đan đó, có khả năng gia tăng sức mạnh ý niệm, thật ra cũng chỉ tương đương với việc rút ngắn quá trình này mà thôi.Lâm Tịch khẽ cau mày, tựa như đang tìm tòi nghiên cứu, chậm rãi nói:- Đôi lúc, trong lúc không hề hay biết, có những võ giả và quân nhân đột nhiên phát hiện ra rằng mình đã trở thành người tu hành. Tại hạ nghĩ hẳn họ đã phải trải qua rất nhiều thời khắc sinh tử cùng với luôn ở trong tình huống cần phải tập trung cao độ, nên sức mạnh ý niệm của họ đã từ từ tăng lên. Hứa công tử cũng biết những loài vật như cá sắt đầu chó hay ba ba vực sâu đều là những vật đại bổ đối với người tu hành. Những vật đại bổ này, ở bên trong cũng có những chất giúp sức mạnh ý niệm tăng lên...Linh đan, chẳng qua là thứ hội tụ những chất ấy thôi. Cho nên, mặc dù tại hạ không có những linh đan có thể giúp người bình thường một bước lên trời, trở thành người tu hành...nhưng nếu như một người bình thường thường xuyên tập trung tu luyện tinh thần, thường xuyên ăn những vật đại bổ, có lẽ có khả năng trở thành người tu hành.- Ông trời già này vẫn đối xử với mọi người rất công bình đấy.Lâm Tịch nhìn Hứa Sanh, nhìn bầu trời bao la bên trên, chân thành nói:- Rất nhiều người cả đời cũng không thể trở thành người tu hành, có lẽ nguyên nhân chính là ý chí không kiên định, lại không có phương pháp cụ thể để thực hiện thường xuyên...mà họ cũng không thể nhận biết đâu là những vật đại bổ đối với người tu hành để thường xuyên ăn được.- Tư chất chỉ là thứ quyết định tốc độ tu hành, có thể trở thành người tu hành hay không, quan trọng nhất vẫn là ở tâm chúng ta...Lâm Tịch chân thành nói:- Đối với người tu hành, khó khăn nhất chính là đặt nền móng hồn lực, cảm giác được sức mạnh tinh thần của mình. Chỉ cần làm được bước này, có lẽ tu hành không phải là việc quá khó khăn...Tại hạ đã nói với Trương nhị gia, sau này nếu có vũ kỹ hay vấn đề tu hành nào không hiểu, Hứa công tử có thể gặp ông ta. Nhưng ở bước đầu tiên này, Hứa công tử phải tự mình tìm hiểu thử xem có thể thực hiện được hay không.Hứa Sanh nhìn Lâm Tịch. Thấy được ánh mắt đầy lòng tin của Lâm Tịch, hắn dứt khoát gật đầu, chỉ là hơi không hiểu được nên hỏi:- Tại hạ sẽ cố gắng hết sức...Nhưng muốn tập trung tu luyện tinh thần thì cần làm như thế nào? Chỉ cần cố gắng tập trung tinh thần hơn bình thường thôi sao? Không có phương pháp cụ thể sao?- Mấy ngày vừa rồi tại hạ hiểu được nhiều điều, vì muốn xác minh vài suy nghĩ của mình, tại hạ cũng tìm được rất nhiều cách. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLLâm Tịch cười cười, nói:- Tại hạ tìm thấy một tài liệu rất thú vị, hơn nữa, còn là tài liệu do chính quân đội biên soạn, hẳn không thể giả được. Ở vương triều Đại Mãng, người tu hành lợi hại nhất có tên Lý Khổ. Rất nhiều người tu hành ở vương triều Đại Mãng đều gọi hắn là Lý Khổ rìa đường, hoặc là con tôm họ Lý.- Người tu hành Đại Mãng vô cùng lợi hại tên Lý Khổ này năm xưa là một tên đệ tử ngu đốt, không thể dạy bảo được của Thiên Ma quật. Nói đơn giản hơn, là do người tu hành ở Thiên Ma quật cảm thấy hắn quá ngu ngốc, quá đần, không thể có thành tựu được.- Cho nên, năm xưa, vào lúc hắn và rất nhiều người trẻ tuổi khác đến Thiên Ma quật bái sư, đã có một danh sư Thiên Ma quật chỉ về một khe nước bên ngoài Thiên Ma quật, nói với hắn rằng hãy xem con tôm trong khe nước đấy, nếu như có một ngày con tôm đó nhảy ra khỏi mặt nước đến trong tay ngươi, ta liền thu người làm đồ đệ.- Tên danh sư này khinh thường hắn đần độn, muốn hắn biết khó mà lui, nhưng Lý Khổ lại ngớ ngẩn đến mức không nhận ra ý châm chọc trong lời nói này. Hắn cứ thế ngồi xuống bên dưới gốc cây táo gần khe nước đấy, cả ngày đưa tay, không nhúc nhích nhìn những con tôm bên trong. Nghe nói hắn nhìn rất chăm chú, ngay cả trời mưa hay tiếng sấm cũng không hề hay biết, trong mắt hắn chỉ có những con tôm nhỏ bên trong khe nước. Cứ thế đông đi xuân tới, hắn đã nhìn những con tôm trong khe nước đó ba năm. Rất nhiều người đi qua thấy hắn vẫn nhìn khe nước đấy nên liên tục cười nhạo, cho rằng hắn ngốc tới mức lại tin những gì danh sư Thiên Ma quật kia nói là sự thật. Nhưng không biết tên danh sư Thiên Ma quật kia vì cảm thấy mình đùa quá mức, hay vì ý chí của Lý Khổ cảm phục, nên đã bước ra khỏi Thiên Ma quật, đến rìa đường đó, tới trước mặt Lý Khổ, muốn thu hắn làm đồ đệ.- Nhưng ngay lúc nhìn thấy Lý Khổ, tên danh sư Thiên Ma quật này lại sợ hãi đến mức phải ngây người.Lâm Tịch nhìn Hứa Sanh, than thở nói:- Hứa công tử có biết tại sao không?Hứa Sanh như nghĩ tới điều gì đó, không tin tưởng hỏi:- Chẳng lẽ Lý Khổ đã trở thành người tu hành?Lâm Tịch tươi cười, hài lòng gật đầu, nói:- Hứa công tử có thể nói như vậy, hẳn đã hiểu những gì tại hạ nói lúc trước...Không sai, tên danh sư Thiên Ma quật khiếp sợ là vì hắn phát hiện ra Lý Khổ đã sớm trở thành người tu hành, mà tu vi lại không hề thấp.Hứa Sanh không khỏi bị câu chuyện xưa này cuốn hút, không nhịn được nói:- Cho nên, tên danh sư Thiên Ma quật này lập tức thu Lý Khổ làm đồ đệ, dẫn về Thiên Ma quật sao?Lâm Tịch lắc đầu, nói:- Thiên Ma quật và núi Luyện Ngục đều là thánh địa tu hành Đại Mãng, danh sư ở đấy thật sự là danh sư. Tên danh sư kia đúng là đã thu Lý Khổ làm đệ tử thân truyền, nhưng lại không đưa về Thiên Ma quật. Hắn ta vẫn để Lý Khổ ở đấy xem tôm, bởi vì hắn nhận ra...với tâm tính của Lý Khổ, chính sự chuyên chú tập trung này đã giúp Lý Khổ trở thành người tu hành, tu vi hồn lực tăng lên cực nhanh, nếu như hắn truyền thụ phương pháp mới, có lẽ sẽ đánh vỡ tiến cảnh của Lý Khổ.- Sau đó Lý Khổ tiếp tục ngồi ở đấy thêm năm năm. Năm năm sau, vào một ngày nào đó, khe nước trước mặt hắn bị sức mạnh của hắn tách ra, tôm nhảy ra, bị hắn hút vào lòng bàn tay. Đó là chuyện chỉ có người tu hành cấp bậc Quốc sĩ mới có thể làm được. Ngay lập tức, tên danh sư Thiên Ma quật kia xuất hiện, dẫn hắn vào Thiên Ma quật.Lâm Tịch chậm rãi nói, sau đó im lặng.Hứa Sanh biết chuyện kế tiếp chính là Lý Khổ trở thành người tu hành lợi hại nhất vương triều Đại Mãng, nhưng chuyện này lại có vẻ quá xa xôi với hắn, nên cái hắn cần suy nghĩ lúc này chính là những lý lẽ Lâm Tịch muốn nói cho hắn hiểu.Hắn lại gật đầu, sau đó vô cùng kính cẩn khom người thi hành đại lễ với Lâm Tịch. Hắn làm như vậy là vì hắn biết hôm nay Lâm Tịch tới đây là cố ý giúp hắn thụ đạo.Một lần nữa, Lâm Tịch vỗ vỗ bả vai người trẻ tuổi này.Lặng lẽ nhìn người trẻ tuổi có nước da ngăm đen này, Lâm Tịch biết đối với người tu hành, độ tuổi của Hứa Sanh bây giờ hơi lớn, nhưng không biết tại sao, hắn lại cảm thấy trong tương lai, Hứa Sanh có thể trở thành một người tu hành không tầm thường.- Cũng là họ Hứa, cũng là Hứa gia...Nếu như sau này Hứa gia trấn Đông Cảng có thể đè bẹp Hứa gia Hình ti, vậy chuyện này thật hay đấy.Lâm Tịch vừa bước đi, vừa rất thiếu trách nhiệm nói như vậy.Thụ chi ngư, hoàn chi đạo: ăn nhờ cá của người, ta hoàn lại cho người con đường tu hành.