- Theo luật, nếu như hành thích quan viên Vân Tần, mặc dù không thực hiện được, vẫn bị đày đi biên cương ba năm.Lâm Tịch nhìn ả ăn mày đã biến sắc đến nỗi mặt trắng như tờ giấy, thản nhiên nói:- Nếu như ngươi khai ra kẻ chủ mưu, ta có thể cho ngươi cơ hội lập công, nhiều nhất chỉ bỏ tù một năm.- Không có ai sai sử dân nữ.Mặc dù biết bằng chứng đã rành rành, nhưng ả ta vẫn chỉ cúi đầu, giọng hơi run rẩy nói:- Dân nữ mang theo chủy thủ chỉ vì muốn tự vệ.Lâm Tịch lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng, nói:- Ta chỉ muốn trò chuyện với Chu tứ gia. Thôi thôi, chẳng lẽ việc cúi đầu nhận sai, ngay mặt nói chuyện đối với ông ta lại là chuyện khó khăn đến vậy.Bởi vì câu nói này của Lâm Tịch, nên cả ả ăn mày và những người dân đang vây xung quanh cảm thấy như có điều gì đó khác lạ.- Đây chính là tân Đề Bộ đã bắt giữ Trần Đồng hôm qua?Lúc này, đã có ít người nhận ra Lâm Tịch là ai.- Mọi người nói tân Đề Bộ còn rất trẻ, nhưng không ngờ lại trẻ đến vậy.- Tên Trần Đồng kia ngay cả người bán đậu hũ cũng ăn hiếp được, Chu tứ gia làm vậy thật quá đáng. Nay Đề Bộ đại nhân hỏi chuyện, ông ta lại dám phái người tới hành thích.- May nhờ Đề Bộ cảnh giác, nếu không khi bị đâm rồi, không khéo người này lại chạy đi dấy.- Vừa rồi ta còn tận mắt nhìn thấy, cô ta ở phía sau len lén đi tới, cứ tưởng rằng muốn ăn trộm gì đó, không ngờ là muốn hành thích Đề bộ đại nhân.Rất nhiều người nhất thời nghị luận không thôi, mà so sánh với khi nãy, lần này hiển nhiên mọi người cũng đều nghiêng về một bên, nhưng lần này người được ủng hộ lại là Lâm Tịch.Ngay lúc này, mọi người tự động tản ra hai bên, con trai của lão Hứa mập quản lý phố cá, cũng tức là thiếu niên mặt đen kia đang bước tới.- Tại hạ Hứa Sanh, là người quản lý mười ba cửa hàng bảng hiệu màu đen ở đây, ra mắt Lâm đại nhân.Thiếu niên mặt đen trực tiếp chắp tay thi lễ với Lâm Tịch, sau đó nhìn ả ăn mày, lãnh đạm nói:- Đưa chủy thủ trong tay cô cho ta.Ả ăn mày hơi do dự, nhưng lại không nói thêm lời nào, lẳng lặng đưa tay ra.Mọi người lại xôn xao.Trong tay ả ta đúng là có một thanh chủy thủ màu đen vô cùng sắc bén."Chúng ta với các ngươi nước sông không phạm nước giếng, nhưng gặp chuyện không may ở chỗ này cũng đồng nghĩa với việc kéo chúng ta xuống nước. Lần này Chu tứ gia lấn tuyến, nên chúng ta sẽ không giúp cô, cô chỉ có thể tự mình chịu trách nhiệm." - Sau khi lấy thanh chủy thủ trong tay ả ăn mày ra giao cho Lâm Tịch, Hứa Sanh - tiểu thiếu gia quản lý mười ba cửa hàng cá ở đây hơi nhướng mắt lên, nói nhỏ câu này với ả ăn mày.Ả ăn mày cũng biết do thất thủ nên mới khiến chính mình và Chu tứ gia lâm vào tình cảnh như vậy, thân thể nhất thời lại run lên, sắc mặt càng trắng bệch.- Xem ra chuyện này còn cần Hứa thiếu gia làm chứng.Lâm Tịch nhận lấy chủy thủ, sau đó khẽ cười với Hứa Sanh, nói.Hứa Sanh khẽ trầm ngâm, sau đột nhiên bước tới trước, nhỏ giọng nói với Lâm Tịch:- Đại nhân, chắc đại nhân cũng không muốn làm khó tại hạ. Bình thường Chu tứ gia không làm việc gì xấu, nếu như ông ta thật muốn hành thích đại nhân ắt sẽ chọn nơi vắng vẻ, chứ không ra tay ngay phố cá ồn ào này, nhất là sau khi mới gây chuyện với đại nhân. Mà chắc đại nhân cũng không muốn trấn Đông Cảng này loạn hơn, nên tại hạ hi vọng đại nhân có thể làm dịu bớt lửa giận trong lòng, cho tại hạ một ngày tìm hiểu mọi chuyện, sau đó để Chu tứ gia nói chuyện với đại nhân.Lâm Tịch im lặng một hồi, rồi đột nhên cười cười. Hắn ta nhìn vào hai con cá sắt đầu chó trong ao kia, hỏi:- Hai con kia có phải là cá sắt đầu chó không?Hứa Sanh không hiểu ý Lâm Tịch, chỉ khẽ cau mày, gật đầu nói:- Đúng vậy.Lâm Tịch nhìn vị tiểu thiếu gia rất lão thành này, hỏi:- Thường ngày, giá mỗi con bao nhiêu?Hứa Sanh càng nhíu mày chặt hơn, nói:- Ba lượng một con.- Ta trả sáu lượng bạc, không biết có thể bán hai con cá này cho ta không?Hứa Sanh ngẩn người, nhìn Lâm Tịch, sau mới trầm ngâm nói:- Tất nhiên có thể.Lâm Tịch vỗ vỗ bả vai hắn, nói:- Ta hiện ở trong tiểu lâu lão Mạc. Con ba ba vực sâu kia ta đã trả tiền rồi, làm phiền Hứa thiếu gia giúp ta đưa tới đó, lúc đấy ta sẽ trả tiền hai con cá này cho thiếu gia luôn...Nếu Chu tứ gia có ý muốn gặp ta, lúc đó có thể cùng đến.- Đa tạ đại nhân.Hứa Sanh hiểu ý Lâm Tịch, hơi nhướng mày một chút rồi khom người thi lễ với Lâm Tịch.- Đi thôi.Lâm Tịch không nói thêm gì nữa, khẽ xoay người gật đầu với ả ăn mày, sau đó bước ra khỏi phố cá.Ả ăn mày này cúi thấp đầu theo sau, nhưng mới chỉ đi được vài bước, ả ta phát hiện có người đang chạy tới: Lương Tam Tư....Ngay lúc Lâm Tịch đi ra khỏi phố cá.Cái xác chết hai màu xanh trắng mà cậu bé con trai ngư dân đang bập bẹ học nói đã thấy lúc trước, hiện đã trôi đến bến cảng Đông Trấn, chìm nổi trong một đám bọt khí.Bởi vì tất cả thuyền bè, dù lớn hay nhỏ, cũng phải đến bến cảng này để dỡ hàng hóa xuống, nên xung quanh các thuyền lớn trong cảng có rất nhiều bọt khí, cành khô lá vụn, tất nhiên là cả những mảng dầu loang lỗ. Hơn nữa, bởi vì hàng hóa được dỡ nhiều nhất ở đây là cây trẩu, nên váng dầu trên mặt nước cũng nhiều hơn các chỗ khác.Một chiếc thuyền gỗ nhỏ đang từ từ đi tới xác chết có hai màu xanh trắng kia, người lái là một lão nhân đầu đội cái nón lá vành trúc.Lão nhân này họ Chung. Bởi vì lão ta từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, quan viên quản lý bến cảng trấn này cảm thấy đáng thương, nên để lão ta phụ trách dọn dẹp mặt sông cảng, một năm được mấy lượng bạc, miễn cưỡng đủ tiền sống qua ngày. Đôi lúc, trong lúc quét dọn nếu như thu được mấy phế phẩm các thương thuyền vứt đi, bán được lấy tiền, lão ta sẽ có thêm thu nhập.Bởi vì tuổi đã gần thất tuần, nên động tác lão ta rất chậm chạp, hơn nữa, thị lực của lão đã không còn tốt nữa rồi.Chậm rãi dùng một dụng cụ chuyên dùng để vớt những đồng đồ ngổn ngang dưới nước, sau đó chất thành đống trong khoang thuyền, lão Chung với chậm rãi lái thuyền tiến tới phía trước, đến khi chỉ còn cách xác chết kia vài chục bước, lão Chung mới khó khăn lắm nhìn thấy.Đôi thủy tinh thể gần như đã đục của lão hơi sáng lên, có lẽ lão cho rằng đây là một thứ tốt gì đấy đã bị thương thuyền vứt xuống, nên vội vàng dùng một cây gậy có gắn túi nhựa ở đầu vớt lên.Bỗng nhiên lão ta hơi giật mình, ngẩn ngơ một hồi dùng tay chùi chùi hai mắt đã già lão, lão ta mới thấy hai màu xanh lá ở dưới nước dường như là quần áo.Nhưng đến khi lão ta cố hết sức để trở ngược vật ở dưới nước lại, lão Chung hoảng sợ "a" lên một tiếng, ngồi bệt xuống trên thuyền, thuyền nhỏ của lão ta suýt chút nữa đã lật ngược lại.Một khuôn mặt người "trắng bệch" bởi vì ngâm dưới nước quá lâu đang "nhìn" lão, làm cho lão sợ đến nỗi xém nữa đã hồn phi phách tán.Trời ạ, đây đâu phải là vật tốt gì đã bị thương thuyền bỏ lại, mà rõ ràng là một cái xác chết trôi đã bị ngâm dưới nước nhiều ngày.Sông Tức Tử nước chảy êm dịu, hơn nữa trên sông có rất nhiều hộ ngư dân sinh sống, ngoài ra, những người dân ở đây hoàn toàn không tin vào chuyện người bị ngã xuống nước là do quỷ thần tìm tới, nên từ trước tới nay, cứ thấy người rơi xuống nước, lập tức sẽ có ngư dân nhảy xuống cứu ngay.Trong mấy năm nay, khắp cả trấn Đông Cảng này, chưa bao giờ nghe nói có xác chết trôi dưới sông!Hiện giờ đang là lúc các thuyền lớn trong trấn Đông Cảng dỡ hàng.Trong cảng trấn bây giờ có hai chiếc thuyền lớn nặng đến mấy nghìn cân đang neo đậu, trên thân thuyền có ba chữ "Hành Vinh Xương" màu đen rất to. Từng công nhân khuân vác, trên lưng mỗi người đều có một thùng gỗ tương đối lớn, giống như những chú kiến đi đến kho hàng bến tàu.Đến khi lão Chung đột ngột hô to lên, mọi người nhất thời nhìn qua.Trong đó, có mấy thương nhân bởi vì đang neo thuyền gần lão Chung nên cũng nhìn thấy rõ dưới nước có vật gì, mặt người nào người nấy cũng tái hẳn đi.So với một ông già đã bảy mươi tuổi, tất nhiên thị lực của các thương nhân này tốt hơn nhiều, bọn họ thấy rõ xác chết dưới sông đang bị mấy sợi dây thừng to lớn buột chặt lại.Mấy chiếc thuyền gần đấy lập tức tiến tới cái xác chết trôi.Sau một lúc, quan viên Nội vụ ti đang ở trấn Đông Cảng đi tới, ông ta dùng một cái khăn thêu che mũi mình lại, cố nén cảm giác khó chịu trong lòng để xem xác chết này.Vừa nhìn thấy, ông ta lập tức nhướng mày lên, trông rất khó chịu.Dây thừng trói rất chặt, hơn nữa ngay cổ họng xác chết này còn có một vết thương rất rõ.Rõ ràng đây là một án giết người!...- Ngay đầu cảng trấn có một xác chết trôi?Trong phòng Đề Bộ, Lâm Tịch nhíu mày lại.Sau khi cùng với Lương Tam Tư áp giải ả ăn mày về phòng Đề Bộ, Lâm Tịch còn định chuẩn bị tới thượng cấp cục Cảnh vụ ở trong phủ tổng trấn để báo cáo vài chuyện, sau đó xin nghỉ phép vài ngày để về trấn Lộc Lâm thăm người nhà mình, coi như là tạo niềm vui bất ngờ cho họ. Thậm chí hắn còn không định xử án ả ăn mày này ngay, bởi vì chính hắn là người trong án, bản thân lại là Đề Bộ xử án, chỉ cần hắn không báo cáo án này lên trên, nhất định không có người nào dám định án. Sau đó hắn còn muốn xem thử thái độ của Chu tứ gia như thế nào, nếu như trong kỳ hạn một ngày mà Hứa Sanh đã hứa với hắn mà Chu tứ gia không thể làm hắn hài lòng được, vậy Lâm Tịch cũng không cần nóng lòng làm gì, cứ về thăm nhà trước mấy ngày, sau khi quay lại hãy tính tiếp.Nhưng hắn không thể ngờ rằng mới chỉ về phòng Đề Bộ, còn chưa đặt mông ngồi xuống ghế thì Đỗ Vệ Thanh, Hứa Tiến Linh cùng với mấy người khác đã chạy tới, nói hắn biết có án mạng xảy ra.- Liên đại nhân!Trong lúc Lâm Tịch đứng lên, chuẩn bị đi tới đầu cảng trấn để quan sát, nhưng vừa mới đi được mấy bước, hắn liền nhìn thấy có một người trung niên mặc quan phục màu lam đang chắp tay đi tới. Vừa thấy quan viên trung niên này, tất cả bộ khoái, ngay cả Lương Tam Tư, đều run người, khom mình hành lễ.Lâm Tịch lập tức biết người trung niên có thân hình cao lớn, mũi ưng, thoạt nhìn trông rất giống một quan viên nghiêm nghị này là thượng cấp của mình, cũng tức là Trấn cảnh cục Cảnh vụ trấn Đông Cảng - Liên Chiến Sơn, quan vị Tòng cửu phẩm. Lâm Tịch hơi khom người, thi lễ:- Liên đại nhân.- Ngươi chính là tân Đề Bộ Lâm Tịch?Liên Chiến Sơn khẽ vuốt cằm, coi như chào Lâm Tịch lại, sau đó hơi trầm giọng nói:- Ngươi đã biết đầu cảng xuất hiện một xác chết trôi rồi chứ?Lâm Tịch nói:- Vừa mới biết.- Vừa mới biết?Liên Chiến Sơn hừ lạnh, đôi mắt bỗng trở nên sắc bén vô cùng:- Sáng giờ ngươi đã đi đâu hả?Lâm Tịch hơi nhướng mày, cảm thấy hình như vị Liên đại nhân này không thích mình, nhưng hắn vẫn bình thản trả lời:- Tới phố cá.Liên Chiến Sơn nhìn Lâm Tịch, cười lạnh:- Nếu đã đến trấn Đông Cảng này, ngươi cũng nên biết phố cá đã có lão Hứa mập cùng con trai lão ta cai quản, căn bản không có chuyện gì xảy ra. Nhưng ngươi lại vội vàng tới đó như vậy, chẳng lẽ muốn nhanh chóng bái phỏng bọn họ, muốn kiếm chác gì đó?Lâm Tịch hơi cau mày, nhất thời không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Liên Chiến Sơn.Liên Chiến Sơn trong hình tượng cổ hủ nghiêm nghị dường như càng không vui hơn, lạnh lùng nói:- Nếu đã như thế, ngươi căn bản còn chưa biết xác chết trôi kia như thế nào?Lâm Tịch đáp:- Còn chưa biết.Liên Chiến Sơn híp mắt, nhìn Lâm Tịch nói:- Ta sẽ nói cho ngươi biết. Xác chết trôi kia bị trói lại bằng dây thừng, ở ngay cổ họng có một vết dao trí mạng, rõ ràng đây là án giết người! Trấn Đông Cảng chúng ta luôn luôn an bình, mọi người đều sống hiền hòa, hiếm khi có va chạm với nhau, càng không cần nói đến mấy chuyện giết người như vậy! Nhưng bây giờ, ban ngày ban mặt lại có những chuyện như thế xảy ra, thật sự là thương thiên hại lý, sẽ làm ảnh hưởng đến mọi người!Liên Chiến Sơn nói liền một mạch, sau đó mới chậm rãi nói với Lâm Tịch:- Cho nên, ta hạn ngươi trong vòng bảy ngày nhất định phải phá được đại án này, bắt hung đồ quy án!- Bảy ngày!Liên Chiến Sơn vừa nói xong, bọn người Lương Tam Tư đã biến sắc từ trước bỗng nhiên rùng mình, nhưng Hứa Tiến Linh không thích Lâm Tịch lại khẽ cười, có vẻ như rất hả hê trước những gì đang xảy ra.Những án mạng như kiểu trôi sông thế này, không có ai biết cái xác này từ sông nào trôi tới, hơn nữa lúc án mạng xảy ra, rốt cuộc là hung thủ ra tay trên sông hay là bờ sông? Nhất định không có ai biết trừ người đã ra tay, trừ khi là có bản lĩnh thông thiên, nếu không, bảy ngày chắc chắn sẽ không thể phá án kịp.- Bởi vì cảng là nơi quan trọng, là trọng điểm cần được chú tâm kỹ của trấn Đông Cảng chúng ta. Mọi việc ăn uống cho đến phát triển như thế nào của trấn Đông Cảng đề dựa vào cảng này, ta nhớ phòng Đề Bộ chúng ta từ trước đến nay đều cho người tới cảng tuần tra hàng ngày, nhưng hôm nay, khi xảy ra chuyện, người tới đầu tiên lại là quan viên Nội vụ ti mà không phải là bộ khoái phòng Đề Bộ Hình ti chúng ta.Thấy Lâm Tịch vẫn chưa nói gì, Liên Chiến Sơn lại cười lạnh, trầm giọng nói:- Cho ta hỏi Lâm đại nhân, hôm nay, vào lúc phát hiện án mạng, các bộ khoái phòng Đề Bộ đã ở đâu?Trong mấy bộ khoái phía sau Lâm Tịch, tên bộ khoái nhát gan tên Tề Quang Vũ nhất thời rùng mình, run rẩy không thôi.Hôm nay là ngày hắn chịu trách nhiệm tuần tra cảng, nhưng từ trước tới nay thuyền buôn Hành Vinh Xương - tức là thuyền buôn lớn nhất trên sông Tức Tử, luôn quản lý mọi chuyện rất tốt, nên khi Hành Vinh Xương dỡ hàng, bộ khoái tuần tra có thể yên tâm nghỉ ngơi làm việc khác, đây cũng là lệ cũ phòng Đề Bộ rồi. Nhưng dù lý do gì đi nữa, hiện tại đã có án mạng xảy ra, nếu như quan trên điều tra kỹ càng, nhất định hắn sẽ bị quy là thất trách không làm tốt nhiệm vụ.Lâm Tịch nhìn Liên Chiến Sơn, nói:- Lúc ấy, bộ khoái tuần tra đã bị hạ quan điều tới áp giải nghi phạm.Tề Quang Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu lên, mà mấy người khác cũng đồng thời nhìn hắn, không thể nào ngờ rằng Lâm Tịch lại vì một bộ khoái mà gánh trách nhiệm.- Rất tốt.Liên Chiến Sơn nhìn Lâm Tịch, không những giận mà còn cười nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn- Vậy thì mời Lâm đại nhân canh thời gain cho chuẩn, nếu như trong bảy ngày quy định phá được án, làm việc tốt, tất nhiên sẽ được quan trên ngợi khen. Nhưng nếu quá hạn không tra được, vậy đừng trách ta phải giải quyết việc chung.- Giải quyết việc chung tất nhiên là không có vấn đề gì.Lâm Tịch nhìn Liên Chiến Sơn đang muốn xoay người rời đi, lên tiếng nói:- Chỉ là hạ quan có một việc chưa rõ, kính mong Liên đại nhân giải thích.Liên Chiến Sơn bỗng nhiên xoay người, nhìn Lâm Tịch hỏi:- Chuyện gì?- Hôm qua hạ quan đã xem tài liệu ở phòng Đề Bộ...Đúng là ở bất cứ đâu, giết người luôn là đại án, nhưng trấn Đông Cảng chúng ta không phải là chưa từng xảy ra đại án như vậy. Nếu như tài liệu ghi lại không sai, ba năm trước đây, vì một tranh chấp không đáng có mà có người dân đã va chạm với nhau, kết quả là xảy ra đại án ba người chết trong nhà. Tuy nói đại án đó nghiêm trọng hơn vụ án lần này rất nhiều, ảnh hưởng tới rất nhiều người, nhưng quan trên cũng cho đến một tháng phá án.Lâm Tịch nhìn Liên Chiến Sơn, trông như đang chân thành hỏi ý kiến người trên, chậm rãi nói:- Khi nãy đại nhân chất vấn hạ quan tới phố cá có phải là muốn bái phỏng nịnh nọt hai cha con lão Hứa mập hay không, bây giờ hạ quan cũng muốn hỏi lại Liên đại nhân, ngài ra quy định bảy ngày có phải là cố ý làm khó hạ quan hay không?- Nếu như ngươi cho rằng ta đang muốn kiểm tra năng lực người trẻ tuổi như ngươi, vậy cứ coi như đây là cơ hội của ngươi. Nhưng nếu ngươi thấy mình làm không được, tất nhiên sẽ có người khác làm được.Liên Chiến Sơn cười lạnh một tiếng, không nói thêm lời nào, phất tay áo rời đi.Vừa đi ra khỏi tiểu viện phòng Đề Bộ, Liên Chiến Sơn lập tức bĩu môi nói thầm: Ai biết ngươi là người nào, nhưng lại đắc tội nhiều người như vậy, ngay cả Hình ti và Lại ti ở hành tỉnh cũng có người cố ý nói có đại nhân vật muốn chèn ép ngươi, các quan nên "cẩn thận coi chừng"...thật ra, theo Liên Chiến Sơn nghĩ thì cho dù Lâm Tịch có thể miễn cưỡng giữ được chức quan ở đây, nhưng chắc chắn cuộc sống ở trấn Đông Cảng không thể tốt được.