Giống như đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ. bàn tay Trương Hằng cẩn thận nâng bàn chân thanh tú của Ninh Tuyết Dung lên. Khi tay hắn chạm vào bàn chân ngọc được bao bọc bởi lớp tất trong suốt kia, một cỗ khoái cảm mong manh nhẹ nhàng theo lòng bàn tay hắn truyền khắp toàn thân.
Trương Hằng không kìm nổi. nhẹ nhàng mân mân bàn chân ngọc của Ninh Tuyết Dung một chút. Mặc dù cách một lớp tất mỏng nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được một cảm giác thoải mái mềm mại tới mất hồn.
Khi ngón tay Dương Phàm chạm tới ngón chân lộ ra khỏi tầng tất kia. hắn có cảm giác thật mịn màng, mềm mại, có có một chút ấm áp nhàn nhạt!
Đột nhiên, trong lòng Trương Hằng nhảy đựng lên. Ấm áp?! Từ ngón chân này không ngờ hắn còn cảm nhận được một tia ấm áp!?
- Chẳng lẽ nàng chưa chết sao?!
Nhanh chóng buông bàn chân ngọc làm hắn mê mẩn kia xuống. Trương Hằng đứng lên quan sát Ninh Tuyết Dung như một mỹ nhân đang ngủ say dưới mặt đất.
Dùng thần thức thăm dò. hắn phát hiện ra không có hô hấp. không có nhịp tim!
Lại đưa tay đặt nhẹ lên mũi nàng, cùng với cổ tay trắng nõn, hắn vẫn không phát hiện ra có hô hấp cũng không có mạch đập. Mà làn da phía trên này cũng lạnh như băng!
-Kỳ quái!?
Trương Hằng không khỏi thấy buồn bực!
- Bản thân mình rõ ràng cảm nhận được một chút ấm áp trên ngón chân kia. Một tia ấm áp kia chẳng lẽ là ảo giác?!
Lại lần nữa đưa tay khéo léo nâng bàn chân kia của Ninh Tuyết Dung lên. hắn vẫn mơ hồ cảm nhận được một chút hơi ấm!
- Chẳng lẽ là?
Trong lòng Trương Hằng không khỏi suy đoán.
Lại mạnh dạn kéo chiếc tất mỏng kia ra khỏi chân nàng, đặt cả bàn tay lên chân nàng, cảm thụ một chút. Ngoại trừ một cổ mềm mại khiến người ta không thể kìm nén thì Trương Hằng quả thực cảm nhận được một tia ấm áp.
Trương Hằng nhíu mày! Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?! Rõ ràng đã không có nhịp tim và hô hấp. các bộ vị khác cũng không còn hơi ấm. vì sao chỉ có duy nhất trên chiếc chân này là cảm nhận được một chút ấm áp!?
Vì tìm ra chân tưởng sự thật. Trương Hằng nâng chiếc chân còn lại của Ninh Tuyết Dung lên. Hắn nhanh nhẹn bò giày ra. sau đó cũng tháo chiếc tất mỏng khỏi chân nàng. Hắn cũng đưa tay khẽ vuốt lên chiếc chân trân, cũng rõ ràng cảm nhận được một độ ấm tương tự.
- Thật là quái dị!
Gặp phải chuyện thế này, Trương Hằng cũng có chút không biết phái làm sao. Hắn cúi đầu. cẩn thận quan sát mặt ngọc của Ninh Tuyết Dung, kết quả phát hiện ra khuôn mặt của nàng cũng không tái nhợt vô huyết như những người chết bình thượng mà vẫn mang theo một chút hồng nhuận như ánh sáng bình mình, nếu không nhìn kỳ sẽ rất khó phát hiện ra.
Nhìn thẳng vào dung nhan xinh đẹp cực điểm như thiên sứ này. từ đáy lòng Trương Hằng lại sinh ra một loại trực giác!
Nàng chưa chết!
Lùi xa mấy bước, Trương Hằng sinh ra một loại kính sợ với mỹ nữ trước mặt này. tựa như nàng là Lạc tiên tử, người như có khả năng nhìn thấu lòng người vậy!
Trương Hằng dần dần khôi phục lý trí! Hành vi của hắn vừa rồi hoàn toàn đã phát huy sự dâm đãng và đáng khinh của nam nhi ở địa cầu lên tới cực điểm. Hơn nữa, còn biểu hiện ra ngoài vô cùng nhuần nhuyễn hoàn thành việc mà hàng ngàn vạn nam nhi địa cầu muốn làm mà không dám làm.
Nhưng thâm tâm hắn hiểu được, trạng thái như vậy cũng không có lợi cho chính hắn khi sinh, sống trong một thế giới hung hiểm vạn phần này. Muốn bước tới đỉnh cao tu chân thì cũng phải có đủ sự nhẫn nhịn. Dù nữ nhân hoàn mỹ hơn nữa thoát y ngay trước mặt mình cũng phải phớt lờ như không!
Bởi vì những gì hấp dẫn thưởng dẫn tới những tai họa không ngờ!
Dùng ánh mắt bình tĩnh chăm chú nhìn Ninh Tuyết Dung đang nằm trên mặt đất. trong mắt Trương Hằng lộ ra vài phần lãnh liệt.
- Ninh sư muội, ngươi đừng giả vờ nữa! Ta biết ngươi chưa chết!
Trương Hằng lấy một giọng điệu bình thản như đang nói chuyện với bằng hữu để nói với Ninh Tuyết Dung.
Sau khi nói xong câu đó. thần thức Trương Hằng theo dõi chặt chẽ nhất cử nhất động của Ninh Tuyết Dung.
Nhưng vừa nói xong câu đó. trên người Ninh Tuyết Dung cũng không phát sinh bất cứ biến hóa gì, dường như một tuyệt thế mỹ nhân đã chết đi như thế!
Trương Hằng thấy thân thể nàng không có bất cứ biến hóa gì. đôi mắt lóe lên hàn quang, giơ thanh linh khí hạ phẩm ô Linh Kiếm trong tay lên.
- Ta đếm đến ba, nếu ngươi còn không trả lời ta thì ta chỉ có thể khiến ngươi chân chính biến mất khỏi thế giới này!
Khi hắn nói tới hai chữ "biến mất" thì còn nhấn mạnh hơn một chút.
-Ba!
Linh khí hạ phẩm ô Linh Kiếm được hắn chậm rãi nâng lên. khí thế trên người cũng không ngừng được kéo lên.
-Hai!
ô Linh Kiếm đã được nâng lên tới đỉnh. Giờ khắc này. khí thế lăng lệ trên người Trương Hằng đă đạt tới đinh điểm, chỉ đợi bùng nổ.
Nhưng mà mỹ nhân như đang ngủ nằm yên trên mặt đất dường như đă lạc vào thế giới khác, vẫn không nhúc nhích, như một bức tượng hoàn mỹ năm đó.
- Một!
Trương Hằng nổi giận gầm lên, giống như núi lửa bộc phát. Thanh ô Linh Kiếm trên đỉnh đâu lóe ra thanh quang, như một tia chớp chém về phía Ninh Tuyết Dung.
Ầm!
Một kiếm này của Trương Hằng đã phát huy lực lượng thân thể và phép thuật lên tới cực hạn. Lực lượng buông xuống vô cùng ngưng tụ. không khuếch tán chút nào.
Chỉ thấy mặt đất dưới chân Trương Hằng xuất hiện một vết chém dài, sâu tới nửa thước, hiểm hiểm xẹt qua ngay bên người của Ninh Tuyết Dung đang nằm dưới mặt đất.
Một tia ý cười xuất hiện trên mặt Trương Hằng:
- Ha ha, Ninh sư muội, thế nào?
- Ngươi thắng!
Một thanh âm mỏng manh tới cực độ từ trên người Ninh Tuyết Dung phát ra, mang theo vài tia ngượng ngùng và bất đắc dĩ.
Ngay khi hắn chém ra một kiếm vừa rồi thì ánh mắt và lỗ tai của hắn đã tập trung chặt chẽ vào Ninh Tuyết Dung, cũng không dùng thân niệm để thám dò.
Mà ngay khi một kiếm của Trương Hằng chém xuống thì Ninh Tuyết Dung không tự chủ được phái hô lên một câu:
- Đừng!
Thanh âm này Tuy rằng rất khẽ nhưng vẫn không tránh được tai mắt của Trương Hằng.
- Ninh sư muội, bí thuật mà ngươi sử dụng là gì. không ngờ có thể ngăn cách hoàn toàn sinh cơ bản thân?!
Trương Hằng không khỏi nổi lên hứng thú với Ninh Tuyết Dung đang nằm trên mặt đất.
Trái tim ngừng đập. hô hấp dừng hẳn. Ngoại trừ bàn chân thì những bộ vị khác trên người cũng đều trở nên lạnh như băng. Đây đúng là vô cùng cao mình.
Ninh Tuyết Dung chậm rãi mở đôi mắt u tĩnh như nước ra, len lén nhìn Trương Hằng một cái. trên mặt hiện lên một chút đỏ bừng mê người, nhẹ giọng nói:
- Loại phép thuật này ngươi không thể học được!
Trương Hằng vừa thấy thần thái của Ninh Tuyết Dung là biết chuyện vừa rồi. khi hắn phát huy bản chất nam nhi tới cực hạn. không chỉ cởi giày người ta ra. còn âu yếm chân ngọc của đối phương...
- Khụ khụ... Thôi... Ta cũng không thể Luyện? Bỏ đi!
Nét mặt Trương Hằng hơi đỏ lên nhưng nháy mắt cũng khôi phục lại nguyên trạng. Dường như mọi chuyện vừa phát sinh cũng không liên can gì tới hắn.
Đôi mi thanh tú của Ninh Tuyết Dung cũng hơi rung rung. Đôi mắt xinh đẹp như hai hạt châu của nàng mang theo chút mờ mịt nhìn Trương Hằng, hỏi:
- Ngươi có thể trợ giúp ta chứ?
Trương Hằng nhìn bộ dáng điềm đạm đáng yêu của nàng ta. nhưng lúc này lý trí của hắn cũng không chiếm được chút ưu thế nào. không để ý nói:
- Chuyện gì? Nếu là nhấc tay chỉ lao thì có thể ta sẽ giúp ngươi một chút. Nhưng nếu có chút khó khăn thì...
Ninh Tuyết Dung nhắm chặt hai mắt. đôi môi khẽ nhúc nhích, mang theo tiếng khóc rất khẽ. lên tiếng:
- Vốn một lần đấu phép này khiến cho phép lực của ta tiêu hao gần như hết sạch, ngất đi một lúc sẽ tốt hơn. Nhưng vừa rồi ngươi làm ta tỉnh lại. Nếu ta tiếp tục hôn mê thì có thể vĩnh viễn không tỉnh lại được nữa... Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Trương Hằng im lặng không nói. Hắn cũng không biết lời nói của Ninh Tuyết Dung là thật hay giả. Nếu không phải là nói đối thì đúng là hắn cũng cảm thấy có chút hổ thẹn.
- Ta không nghĩ sẽ cứ thế mà ngủ mãi! Ta có thể tin tưởng ngươi chứ... Đường sư huynh...
Ninh Tuyết Dung nói câu cuối cùng dường như gặp phải lực cản rất lớn.
Theo sau. nàng có gắng mở mắt ra. mang theo vài phần chờ mong và thâm ý. chăm chú nhìn hắn một cái như muốn nói: "Ta van ngươi!"
Trương Hằng cảm giác rất kinh ngạc, ánh mắt Ninh Tuyết Dung nhìn hắn có chút phúc tạp.
Nhưng đúng lúc này, dị biến phát sinh.
Ngay khi Ninh Tuyết Dung biểu lộ ánh mắt đó. bàn chân trắng nón của nàng chậm rãi biến hóa. lóe lên hào quang thuần khiết. Hơn nữa, bộ váy nơi đầu gối nàng cũng vỡ tan, biến thành bột phấn.
Hơn nữa. dường như có một cỗ lực lượng sinh ra từ chiếc chân ngọc của nàng, khiến nàng tự nhiên đứng thắng lên.
Nháy mắt. toàn bộ quần áo dưới đầu gối. giày của Ninh Tuyết Dung hóa thành bột phấn bạch quang nhàn nhạt theo chân ngọc của nàng kéo dài ra, quanh quẩn dưới hạ thân nàng, làm cho người ta sinh ra cảm giác kỳ quái như có ma quỷ và thiên sứ. yêu mị và thánh khiết cùng tồn tại.
Theo sau, bạch quang quanh hạ thân của Ninh Tuyết Dung bắt đầu nảy sinh biến hóa. Một cỗ hương hoa thấm đẫm nhân tâm bắt đầu tràn ngập cả sơn động âm u này.
Rất nhiều cánh hoa trắng nõn lóe ra hào quang dịu dàng từ dưới hạ thân nàng nở ra.
Trương Hằng há hốc cả miệng mồm, nhìn hình ảnh vô cùng kỳ dị này.
Rất nhanh, từ đầu gối của nàng trở xuống chuyển hóa thành một cái đài sen với những cánh hoa trắng nõn xung quanh. Mùi thơm say lòng người kia chính là xuất phát từ những cánh hoa lớn bằng hai bàn tay kia.
Bạch quang nhàn nhạt vờn quanh đài sen dưới thân Ninh Tuyết Dung, xinh đẹp dị thường, như mộng như ảo khiến người ta si mê. khiến người ta không rời mắt nổi.
Từ xa nhìn lại, thật giống như Quan Âm đang đứng trên đài sen. phiêu nhiên như tiên, dường như có thể lập tức theo gió bay đi.