Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 222: Hắn là ai vậy?

Xuyên thấu qua tầng nham thạch cùng tầng thổ địa rất dày và khoảng cách không dưới mười dặm, Trương Hằng dùng thần thông Ngưng Mâu Thiên Lý nhìn rõ ràng mọi diễn biến trên Mậu Sơn.

Tuy rằng hắn chỉ thấy được cảnh lúc sau. cũng không nghe được lời nói của tu sĩ Kết Đan Kỳ song phương nhưng cũng có thể suy đoán ra đại khái mọi chuyện.

Khoảng cách mười dặm thì thần thức của tu sĩ Kết Đan Kỳ bình thường cùng có thể đạt tới nhưng còn sâu thêm bảy tám mươi thước nham thạch thì sao?

Đây là lần thứ ba Trương Hằng sử dụng Ngưng Mâu Thiên Lý nhưng lại là nhìn trộm "gần gũi", sử dụng rất thuận buồm xuôi gió. không phải tập trung tất cả tinh thần giống như lần thứ hai.

Bởi thế nên Trương Hằng có thể phần ra một bộ phận tâm thần nhỏ khống chế ngân diễm, chỉ cần khiến nó không lệch khỏi quỹ đạo là được.

Bởi nguyên nhân lần này Trương Hằng nhìn trộm cũng tương đối thu liễm cho nên tu sĩ Kết Đan Kỳ song phương cũng không phát hiện ra sự tồn tại của hắn. mãi cho tới khi khí tức trên người Vũ Vô Cực xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Trương Hằng đang bị nhìn trộm, mơ hồ thấy Long Ảnh phía sau lưng Vũ Vô Cực. trong lòng không khỏi run lên.

Tuy rằng nhìn qua thì Long Ảnh phía sau lưng hắn chỉ là một thứ tồn tại hư vô nhưng Thần Linh Nhãn của Trương Hằng vừa nhìn thấy nó liền cảm thấy một uy áp tâm lý rất lớn.

Vì thế nên Trương Hằng quyết định tiến thêm một bước, dùng Thần Linh Nhãn quan sát cận thận Long Ảnh kỳ quái này. do đó mới bị Vũ Vô Cực phát hiện.

- Là ai?

Con ngươi Vũ Vô Cực nhìn chằm chằm vào góc Mậu Sơn. khiến Trương Hằng có cảm giác như ánh mắt đối phương đang nhìn chằm chằm vào mình vậy.

Vào giờ khắc này Trương Hằng thấy Vũ Vô Cực, mà Vũ Vô Cực cũng thấy Trương Hằng. Nếu đã bại lộ tung tích thì Trương Hằng cũng không cần đấu diếm nữa, ánh sáng màu bạc trong mắt bỗng nhiên lóe lên. Trên bầu trời Mâu Sơn đột nhiên hiện ra một đôi mắt nhìn từ trên cao xuống mặt đất.

Trong khoảnh khắc khi đôi con mắt màu bạc kia hiện hình, trong lòng vài vị tu sĩ Kết Đan Kỳ trên không đều run lên. Dường như lúc này họ phải đối mặt với một đôi mắt của Thiên Thần vậy.

Dường như trong u minh có một đôi mắt. nó có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ của ngươi, nhìn thấu kiếp trước kiếp này của ngươi, thậm chí cả quỹ tích vận chuyển vận mệnh của ngươi - Mà giờ phút này nó hiện ra rõ ràng trýớc mặt ngươi.

Loại cảm giác quỷ dị này tới cũng nhanh mà đi cũng chóng. Mấy vị tu sĩ Kết Đan Kỳ ở nơi này rất nhanh liền khôi phục bình thường.

Mà đúng lúc này thì đột nhiên đôi con ngươi màu bạc như khảm trong thiên địa kia cũng biến mất. Vũ Vô Cực trầm mặc, Long Ảnh sau lưng di động rất nhỏ. toàn thân như chìm trong suy nghĩ vấn đề gì đó.

- Chẳng lẽ là hắn...

Cực Kiếm chân nhân và nam tử mặc cẩm bào đưa mắt nhìn nhau.

- Chính là hắn!

Nam tử mặc cẩm bào vĩnh viễn không thể quên cặp mắt màu bạc vô tình, lạnh như băng, như có thể nhìn thấu tất cả thế gian kia.

- Người kia là ai? Chẳng lẽ các ngươi biết hắn?


Vũ Vô Cực nghe hai người đối thoại xong liền lập tức hỏi. Dường như có hứng thú rất lớn đối Với chủ nhân đôi mắt bạc này.

- Hắn chính là người Kim Kiếm Môn chúng ta đang truy giết.

Cực Kiếm chân nhân cùng không muốn dấu diếm làm gì. bắt đầu phát động thần thức cường đại của hắn. tìm kiếm khu vực phụ cận. Đối Với Trương Hằng trong lòng hắn vô cùng kiêng kỵ. muốn sớm giết chết đối phương.

Tìm tỏi một lát mà vẫn không phát giác ra tung tích của Trương Hằng nhưng ngân diễm thiêu đốt trong phạm vi mấy dặm khiến hẳn chú ý.

Ngân diễm này đương nhiên hắn có ấn tượng, vào thời điểm Trương Hằng giao thủ với hắn đã từng sử dụng.

Vũ Vô Cực trầm tư một lát, thở dài một hơi. Dường như đã suy nghĩ thông suốt gì đó. Hắn lại một lần nữa đưa mắt nhìn Cực Kiếm chân nhân, chiến ý trong mắt hoàn toàn tiêu tán.

Cực Kiếm chân nhân cũng cảm thấy quái dị vô cùng. Hắn phát hiện ra chỉ trong thời gian nửa khắc, tâm thái của Vũ Vô Cực đã xảy ra biến hóa cực lớn. bỏ qua ý định khiêu chiến với mình.

- Không cần tỷ thí nữa... Chỉ có khiêu chiến với đối thủ cường đại hơn mới có thể khiến thực lực của ta tăng nhanh hơn.

Trong nháy mắt, Vũ Vô Cực liền biến thành một thiếu niên bình thường vô hại. Nhưng luồng khí tức mờ mịt trên người hắn lại khiến cho bất cứ kẻ nào cùng không dám coi thường.

Vừa nghe đối phương nói vậy. Cực Kiếm chân nhân cảm thấy lòng tự trọng của mình đã bị đả kích nghiêm trọng.

Có lẽ vào thời điểm trước kia thì Vũ Vô Cực còn có thể chân chính coi hắn là đối thủ. Nhưng hiện giờ hắn đã trở thành viên đá mài đao mất đi giá trị lợi dụng.

Giờ phút này thực lực của Vũ Vô Cực đã có thể áp đảo Cực Kiếm chân nhân. Ngay cả tu vi của hắn cũng đã cao hơn Cực Kiếm chân nhân một cấp nhỏ.

- Xem ra kẻ biến thái này tìm được đối thủ mới rồi...

Cực Kiếm chân nhân đột nhiên nhớ tới Trương Hằng cũng biến thái vô cùng, trong lòng thậm chí sinh ra một tia tò mò. Nếu hai tên tư tưởng biến thái này mà gặp nhau thì sẽ phát sinh ra va chạm thế nào?

Thân thể Vũ Vô Cực lại một lần nữa bay lên cơn lốc màu đen trên không trung, bàn tay đuổi ra. Một quả cầu đen thật lớn bao phủ phạm vi cả trăm thước bị hắn hút vào cơ thể.

Cực Kiếm chân nhân và nam tử mặc cẩm bào khiếp sợ nhìn thủ đoạn của Vũ Vô Cực, sắc mặt vô cùng khó coi.

Cơn lốc màu đen sau khi biến mất. lão già cụt tay và nữ tử bạch y họ Nhiếp liền hiện thân.

Hai vị tu sĩ Kết Đan Kỳ này bắt đầu từ khi giao chiến trong cơn lốc cho tới giờ cũng không ai hơn ai.

- Vũ đại ca!

Nữ tử bạch y họ Nhiếp hóa thành một luồng sáng trắng bay tới bên cạnh Vũ Vô Cực, vô cùng thân thiết rúc vào lòng đối phương.


Sắc mặt Vũ Vô Cực lạnh nhạt, thấp giọng trao đổi gì đó Với nàng.

Mà lão già cụt tay nọ cũng đi về phía Cực Kiếm chân nhân. Cứ như vậy, hai bên đều có ba vị tu sĩ Kết Đan KỲ. nhưng Kim Kiếm Môn rõ ràng rơi vào thế yếu. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn

Một lát sau, Vũ Vô Cực mới hỏi Cực Kiếm chân nhân:

- Người kia và Kim Kiếm Môn các ngươi rốt cục có ân oán gì. tên thật của hắn là gì?

Cực Kiếm chân nhân hơi sửng sốt nhưng rất nhanh liền hiểu ra. hòn đá mài dao của Vũ Vô Cực sau này chính là kẻ đê tiện đánh lén Kim Kiếm Môn kia:

- Bộ mặt thật của hắn còn chưa được xác định, cũng không biết có ân oán gì Với Kim Kiếm Môn ta. cũng không biết tên tuổi. Nhưng có thể khẳng định hắn chỉ là một tu sĩ Trúc cơ kỳ.

- Trúc cơ kỳ?

Đôi con ngươi của Vũ Vô Cực lóe lên vài tia sáng.

- Không ngờ toàn bộ Kim Kiếm Môn mà ngay cả một tu sĩ Trúc cơ kỳ cũng không làm gì được...

Vũ Vô Cực trào phúng nói. ánh mắt hướng về phía ngân diễm đang thiêu đốt cách đó cả ngàn dặm.

Nhất thời sáu gã tu sĩ Kết Đan KỲ ở nơi này đều cùng nhìn về phía ngân điễm đang thiêu đốt mãnh liệt kia.

- Nếu tiếp tục như thế thì mạch khoáng cao cấp của Mậu Sơn không tới một ngày sẽ cháy sạch.

Vũ Vô Cực nhẹ nhàng nói.

- Đây đều là khoáng mạch cao cấp đó!

Ba người Kim Kiếm Môn bao gồm cả Cực Kiếm chân nhân cũng cảm thấy đau lòng xót ruột.

Trên thực tế trừ Vũ Vô Cực ra thì tất cả tu sĩ Kết Đan Kỳ nơi đây đều cảm thấy tiếc nuối.

- Chẳng lẽ Vũ minh chủ để mạch cho khoáng mạch nơi này bị đốt cháy hết trong một ngày sao?

Ánh mắt Cực Kiếm chân nhân sáng bừng nhìn về phía Vũ Vô Cực.

- Những mạch khoáng cao cấp này đã trở thành vật của Tán Tu Minh chúng ta. Còn việc xử lý thế nào cùng không cần phải để một người ngoài quản tới.

Vũ Vô Cực hơi tỏ vẻ khinh miệt nhìn Cực Kiếm chân nhân một cái.

Cực Kiếm chân nhân vừa nghe vậy liền không khỏi giận dữ:

- Khi nào mạch khoáng cao cấp này trở thành vật của Tán Tu Minh các ngươi?

Vũ Vô Cực nhẹ nhàng bước về phía trước hai bước, lập tức vượt qua khoảng cách mấy chục thước. Ánh mắt hắn nhìn về phía ngân diễm đang thiêu đốt phía xa xa, rất lâu sau mới phun ra hai chữ:

- Thực lực.

Hai chữ này quả thực là cử trọng nhược khinh.

Cực Kiếm chân nhân trong phút chốc liền đánh mất tất cả dũng khí.

Vù một tiếng. Vũ Vô Cực nhanh chóng bay về phía địa phương đang bị ngân diễm thiêu đốt...