Thanh âm Quách Phong vừa biến mất, quảng trường trống trải này chí còn lại một người.
Lần này không có phát sinh cảnh tượng không gian chuyển đổi.
Chí thấy trước mặt Dương: Phàm xuất hiện một cái Luân Hồi Môn mịt mờ.
- Luân hồi?
Dương: Phàm nỡ nụ cười, chăng lề một cửa này làm riêng cho mình?
Hắn chưỡng khống Luân hồi chăng lề còn sợ hài khảo nghiệm tôi luyện tới từ Luân hồi sao?
Hắn không chút do dự bước vào trong Luân Hồi Môn.
Khoảnh khắc bước vào Luân Hồi Môn này, thân thể Dương: Phàm nhanh chóng héo rù, sinh mệnh lực trong khoảnh khắc xói mòn hơn nửa.
Loại cảm giác này đối với hắn mà nói không thể nghi ngỜ là rất quen thuộc, ngược lại rất thích ứng.
Chí chốc lát thân thể hoàn toàn tan biến chí còn lại một dòng linh hồn, dưới lực Luân hồi cường đại, trải qua không ngừng hao mòn tinh thuần từng chút một.
Dương: Phàm tuy hóa thành linh hồn, giỜ phút này cùng vận chuyển lực Luân hồi, đem tinh thần ý chí cùng ý thức trong đáy 1Òng niêm phong cất vào trong linh hồn tâm ấn.
Dưới loại tình huống này, hắn có thể cam đoan giừ nguyên ý thức cùng trí nhớ.
Nhưng: sau khi niêm phong trí nhớ cất vào linh hồn tâm ấn, trí nhớ kiếp trước sề trờ nên rất mơ hồ.
Nhưng: Dương: Phàm cùng chí có thể làm như vậy bời vì hắn sắp tiến vào không phải là Luân hồi của chính mình, chí có thể thông qua loại phương pháp này để bảo tồn trí nhớ.
Lúc này hắn mới chính thức hiểu được vì sao vài aiới niên qua, gần như không: ai có thể thông: qua cửa thứ tám Thần Ma Luân Hồi Lộ.
Nếu không: thể kéo dài ý thức cùng trí nhớ của chính mình, sau khi Luân hồi chuyển thế sề trờ thành một sinh mệnh hoàn toàn mới, hoàn toàn quên đi chính mình nguyên bản, như vậy xác suất thành công xông quan sề gần như bàng không.
Cùng không: biết trải qua bao lâu, Dương: Phàm cùng chìm vào trạng: thái đần độn, cuối cùng lại một lần hắc ám, mất trí giác.
Khi hắn thức tinh, phát hiện mình đang nằm trong: một sơn động âm u.
- Đây là nơi nào?
Trí nhớ kiếp trước của Dương: Phàm đà rất xa xôi không: thể chạm đến, như bừng tinh từ trong: mộng.
Bời vì trí nhớ cùng ý chí của kiếp trước được cất vào trong: linh hồn tâm ấn, đến kiếp này lộ vé xa xôi cùng không: chân thật.
Mà kiếp này mới là chân thật.
Cố gắng mờ mắt, Dương: Phàm phát hiện mình nằm trong: 1Òng một con sói cái.
Tình cảnh như thế khiến hắn kinh hài kêu lên, lại là một tiếng: sói tru.
Trời ạ. Mình lại biến thành một con sói con, Luân hồi hoàn toàn thành súc sinh.
Nhưng Dương Phàm phải tiếp nhận sự thật này.
Trí nhớ kiếp trước cách hắn càng ngày càng xa, hắn dần dần quen cuộc sống của sói.
Loại cuộc sống này gian khổ mà bình thản, Dương Phàm dần thích ứng chính mình.
Khác với sói hoang: bình thưởng: ờ chỗ sau khi hắn thỏa màn no ấm cơ bản sề suy nghì.
- Rốt cục ta là ai?
Dương Phàm nghì như vậy, rất nhanh trí nhớ tới từ trong: linh hồn tâm ấn bắt đầu thay đổi hắn.
Cuối cùng hắn hiểu được rốt cục mình là ai.
Nhưng là mấy năm sau vài thợ săn cường: tráng: tiến vào sơn động, dùng đao thương siết sạch toàn bộ sói hoang trong hang sói.
Dương Phàm cùng bị thợ săn siết hại trong: tuyệt vọng, cuối cùng ý thức trờ về hắc ám.
Kiep thứ hai.
Khi Dương Phàm tinh lại, phát hiện mình nằm trong một chuồng cò, dơ bẩn tanh tưởi.
Hắn phát hiện một sự thật tuyệt vọng. Kiếp này không: ngỜ hắn là một con heo nhò.
Là một con heo nhò, hắn hoàn toàn hiểu được vận mệnh của mình.
Nhưng là hắn còn phải song sót bời vì trí nhớ kiếp trước đối với hắn mà nói aiống như là cảnh trong mơ.
Theo thời gian trôi qua, hình thể hắn dần lớn lên.
Mấy năm sau, trong tiếng: kêu gào thê thảm tuyệt mệnh, hắn bị đồ tể chọc tiết, cắt thành nhừng tàng thịt.
Rất nhanh hắn lại chìm vào hắc ám.
Sau đó mấy đời liền, hắn trờ thành đủ loại sinh linh.
Thãng đến kiếp thứ chín.
Dương Phàm trờ thành nhân loại, cảm thấy mừng thầm, trí nhớ vốn thật xa xôi đột nhiên trờ nên rò ràng.
Nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra một sự thật tàn khốc.
Kiếp này hắn là nhân loại không: sai, nhưng: là một nừ nhân.
Là một nừ nhân!
Trí nhớ và ý thức g10ng như trong mộng kia trờ nên hoàn toàn tuyệt vọng.
Nhưng cuộc song vẫn phải tiếp tục, ít nhất là cơm áo không: phải lo.
Nhưng mười mấy năm sau, thành trì bị CỎng phá, binh sĩ quốc gia đối địch CỎng chiếm thành trì.
Giết chóc máu tanh, chiến hòa lan tràn khắp nơi. Vô số sương mặt binh sĩ dừ tợn tiến vào tầm nhìn.
Cuối cùng, hắn thân là nừ nhân, hạ quyết tâm cắn lười tự sát.
Lại chìm vào hắc ám.
Kiếp thứ một trăm, hắn lại trờ thành nhân loại. Thật may mắn, là một nhân loại, thân phận còn là một Vương hầu.
Trí nhớ ờ sâu trong linh hồn lại trỗi dậy.
Kiếp này thân là Vương hầu, hai mươi năm đầu hường vinh hoa phú quý, hai mươi năm sau hắn bắt đầu chinh chiến bốn phương, mưu đoạt soán ngôi, đãng cơ hoàng: đế.
Nhưng: mà tuổi già của hoàng: đế lại lạnh lèo cô độc, nhìn một đám phi từ đấu đá lẫn nhau, các hoàng: từ huynh đệ tương: tàn.
Hắn rốt cục chết trong tuyệt vọng vô tận, chết dưới thuốc độc của chính con ruột mình.
Luân hồi, không: ngừng Luân hồi.
Trí nhớ ờ sâu trong linh hồn dường: như cang ngày cang xa xôi không: thể chạm đến.
Trong Luân hồi lần lượt, ý chí trong linh hồn trầm mặc.
Trong Luân hồi vô hạn, hắn sắp sữa mất đi chính mình.
Bị lạc trong Luân hồi vô tận, quên chính mình là ai.
Ý chí trong linh hồn tâm ấn sinh ra đủ loại hiểu ra trong Luân hồi liên tiếp.
- Ta là ai? Rất trọng: yếu sao?
Ý chí kia nghì như vậy.
Trong Luân hồi vô tận, hắn trải qua đủ loại quá trình sinh mệnh của các loại sinh linh.
Người cùng tốt, súc sinh cùng tốt. Nhừng thứ này đối với hắn mà nói đều đà mất ý nghìa.
Rốt cục tới một kiếp, hắn sinh ra trong nhà aiàu có, trải qua đủ loại biến đổi trong nhân thế, xuất gia trờ thành một hòa thượng.
Lúc này, ý chí cất trong linh hồn tâm ấn rốt cục sáng ngỜ1 vài phần.
Trăm năm sau, hòa thượng này viêntịch, lưu lại một viên xá lợi sáng ngỜ1 nhằn nhụi như trân châu.
Sau đó, Luân hồi tiếp tục bắt đầu.
Mà ý chí irong linh hồn tâm ấn càng ngày càng rò ràng trong sáng.
Rốt cục có một ngày, hắn phá vờ ngãn cách của tâm ấn, dung hợp cùng linh hồn.
Mặc dù kiếp này hắn chí là một con rắn độc.
Trăm năm sau, rắn độc thành tinh.
Năm trăm năm sau hóa thành hình người.
Ngàn năm sau, xà tinh hóa tiên.
Vạn tái sau, hắn rốt cục siêu thoát Luân hồi vô tận này.
Ỏng-
Dương Phàm từ trong Luân Hồi Môn đi ra, hiện thân ờ quảng: trường nguyên lai trước kia.
- Hóa ra, lình ngỘ của ta đối với Luân hồi trước kia vẫn còn thiếu sót.
Dương Phàm thấp aiọng lẩm bẩm.
Trong Luân hồi vô tận hắn có thể ngỘ mới đối với ý nghìa của Luân hồi.
Đặc biệt là kiếp xuất gia, hắn hiểu ra rất nhiều, rốt cục đột phá noãn cách của Luân hồi, tiến vào trình tự càng thêm rộng lớn.
Chẩng nhừng thế, hắn còn thành công thôi diễn cảnh aiới Tiên Hồng Quyết tiếp theo.
- Chúc mừng xông qua cửa thứ tám, đạt được 1000 ức điểm công tích, ba khối Hỗn độn nguyên thạch, một kiện Hỗn Độn Thiên Khí.
Thanh âm của Quách Phong đúng lúc vang lên.
Cửa thứ tám chí có một mình hắn thông: qua, phần thưởng phong phú chưa từng
có.
Dương Phàm thò tay chạm vào kiện Hỗn Độn Thiên Khí, cảm nhận áp bách lớn lao.
Hắn hít sâu một hơi, thu vào trong thế aiới Mệnh Hạch.
Hỗn Độn Thiên Khí không: thể ngIn ngỜ là một kiện Pháp bảo siêu việt Thần khí, nhưng: Dương: Phàm hiểu được cho dù là hắn ờ thời kỳ đinh thất aiới cùng không: thể luyện hóa cùng chường khống: được.
Trừ khi là Tiên Hồng Quyết tiến vào cảnh aiới tiếp theo.
- Kế tiếp là cửa thứ chín, có thể lựa chọn tiếp tục hoặc là từ bò.
Quách Phong: nói tới đây cười cười:
- Ta phải nhắc nhờ một câu.
- Mời nói.
Dương Phàm không: mừng không: lo nói.
- Ta dựa theo quy tắc nhắc nhờ: Tỷ lệ thông: qua cửa thứ chín gần như bang không. Toàn bộ Đại Thiên Tu Di Trụ đà định trước chí có một người có thể thông: qua.
-Ổ°
Dương Phàm hơi trầm ngảm một lát, đột nhiên cất tiếng: cười to:
- Ha ha ha.
- Ngươi cười cái sì?
Quách Phong hòi.
- Vậy người thông: qua đà được định trước kia hiển nhiên là ta.
Trong mắt Dương: Phàm lóe ra thần quang kỳ dị.
- Ngươi xác định như thế?
Quách Phong cười thần bí.
- Cửa thứ tám khiến đại đạo Tiên Hồng của ta đột phá đến trình tự hoàn toàn mới, rò ràng là vì ta mà đặt ra, cùng là lực lượng: của số mệnh.
Dương Phàm dừng một chút, hít sâu một hơi:
- Hy VỌng thông qua một cửa cuối cùng có thể hoàn thành nguyện vọng của ta.
- Cửa thứ chín: Thần Ma Nghịch Thiên Lộ.
- Yêu cầu: không.
- Phần thưởng: kliông.
Sau khi tuyên bố xong, thân hình Quách Phong nhạt dần.
Dương: Phàm chí cảm thấy quảng: trường dưới chân đột nhiên biến mất.
Sau đó toàn bộ thế aiới chìm vào bóng tối.
Thế aiới u ám, cái gi cùng không nhìn rò. Hắn chậm rãi bước đi.
- Một cửa này không nêu lên gi cả, cùng kliỏng có phần thướng.
Dương Phàm trầm tư.
Không bao lâu, hắn đi theo bản nãng, đi theo một phương hướng.
Cứ như vậy. dựa vào trực giác trong lòng kliỏng ngừng bước đi trong thế aiới u ám.
Cùng không biết đi bao lâu, có lè là một vạn năm, có lè càng: lâu, phía trước xuất hiện một vệt sáng màu trắng.
- Tới rồi.
Dương Phàm đột nhiên cảm nhận được một cỗ triệu hoán thân thiết.
Giờ khắc này dường như có cái gi đó đang kliỏng ngừng triệu hoán hắn.
- Lực lượng của số mệnh?
Dương: Phàm do dự một chút, dứt khoát đi về hướng vệt sáng màu trắng.
Đi một hồi rất lâu, hắn mới nhìn rò ánh sáng màu trắng kia là một đài đá thật lớn.
Trên đài có ba pho tượng cao lớn.
Đầu tiên bên trái là một đạo sĩ tiên phong đạo cốt, trong tay nảng một quả ngỌC giản phong cách cổ xưa.
Tiếp theo là một ngm nhân gÓC cạnh rò ràng, trong tay nảng một tòa bảo tháp từ kim.
Pho tượng cuối cùng không aiống với hai cái trước, lại là màu xám thẫm.
Hai pho tượng trước nở rộ hào quang sáng ngời, trông rất song động. Có mỗi pho tượng cuối cùng là màu xám thẫm.
Hắn ngưng thần nhìn vào. đại khái là một vị CỎng từ phong nhã, trong đó một bàn tay hơi nâng lên, có đeo một chiếc nhẫn màu xám bạc.
Dương: Phàm đột nhiên thấy tim đập nhanh hơn: Tiên Hồng Giới.
Đúng vậy. chiếc nhẫn mà vị CỎng từ này đeo trong tay chính là Tiên Hồng Giới vốn thuộc về hắn.
Cỗ triệu hoán mãnh liệt kia tới từ pho tượng thứ ba này.
- Chẳng lè... chẳng lè pho tượng này chính là ta?
Dương: Phàm hít sâu một hơi.
Nhưng: nếu pho tượng này là hắn, vậy như thế nào xuất hiện ở nơi này?
Chẳng lè hết thảy đã được định trước? Chủ nhân của thần tháp căn bản biết mình sè tới?
Hắn chậm rãi tới gần pho tượng CỎng từ phong nhã màu xám thẫm kia.
Càng tới gần cỗ triệu hoán ở đáy lòng càng ngày càng mãnh liệt.
Khi tay của Dương: Phàm chạm đến pho tượng màu xám thẫm, trên thân vị CỎng từ phong nhã nở rộ hào quang sáng ngỜ1.
Trong phút chốc tâm thần của Dương Phàm bị hút đi, hắn cảm giác mình dung nhập vào trong pho tượng.
Ầm
Sau đó thiên địa hỗn loạn tối đen, khắp nơi đều là Hỗn Độn Phong Bạo vô tận. Toàn bộ thế aiới chìm vào bóng tối tuyệt đối, không có khí tức sinh linh.
Chí còn lại ba pho tượng sáng sủa ở gÓC này. hoặc là nói bọn họ đã sống lại.
- Ba người!
Một thanh âm cương: nghị vang lên phá tan tĩnh mịch của thế aiới tận thế này.