Tiên Hồng Lộ

Chương 71: Khoảng cách giữa hai huynh đệ

Dương Phàm nắm chặt bức thư trong tay, sắc mặt âm tình bất định. hai tay khẽ run rẫy. cảm xúc cũng có chút không ổn định. Trên bàn tay khác có một ngọc trụy màu xanh trong suốt. không rõ làm từ tài liệu gì. dường như là một khối bảo ngọc cực phẩm trần gian.

- Đại ca!

Dương Tuệ Tâm đứng ở bân cạnh. trong mắt hiện lên một vài tia lo lắng. Hiển nhiên trong phong thư này có biến cố gì đó. khiến cho đại ca vốn luôn bình thản lâm vào biến sắc. Hơn nữa khi Dương Phàm xem thư. cũng không có ý định để muội muội biết nội dung trong đó. Sau một lúc lâu. Dương Phàm thở ra một ngụm trọc khí. thần sắc cũng khôi phục bình tĩnh. Trong tay hắn bùng lên một ngọn lửa. nhanh chóng thiêu đốt bức thư thành tro tàn.

- Đại ca. rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Dương Tuệ Tâm không kìm nổi lên tiếng hỏi.

- Muội muội chuyện này muội không nên xen vào. là ân oán trong tu tiên giới.

Dương Phàm bình thản nói nhưng sắcmặt cũng không thong dong thản nhiên như trước.

- Đại ca! ngọc trụy trong tay huynh là

Ánh mắt Dương Tuệ Tâm rơi xuống ngọc trụy trên tay Dương Phàm.

- Đây là đồ cha ta lưu lại. trong thư có nhắc là phải giao vật này cho ta.

Dương Phàm suy nghĩ một chút. liền đeo ngọc trụy màu xanh vào bên người, trong mắt lộ ra một tia hoài niệm.

- Muội muội! Huynh hỏi muội thời điểm cuối cùng đệ đệ đến Vụ Liễu Trấn có cái gì khác thường không?

Dương Phàm vẻ mặt ngưng trọng hỏi. Dương Tuệ Tâm hơi hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó nói:

- Từ lúc đại ca đi. đệ ấy đã tới hai lần. Lần đầu tiên là giữa trưa ngàv hôm sau ngày huynh rời đi. ngày đó trên mặt đệ ấy có chút lo lắng và thất vọng. Tuy nhiên, đệ đệ lại phá lệ ở lại trong nhà hai ngày. hơn nữa hành tung quỷ bí. Lần về nhà cuối cùng. đệ đệ nói cho muội biết. hắn đã cảnh cáo Lý Bàn Tử. sẽ không còn người dám tiếp tục khi dễ muội nữa. hắn sẽ giống như đại ca trước kia bảo hộ cho muội và mẫu thân. Thời điểm lần thứ hai. muội phát hiện tam đệ thay đổi rất nhiều. Thần sắc so với trước kia linh hoạt sắc bén hơn. còn có một chút ngạo khí Dường như địa vị ở trong gia tộc cũng cao hơn so với trước kia.

Dương Tuệ Tâm cũng không dám giấu diếm. nói ra tất cả những điều mình biết. Không biết vì sao. trong lòng nàng tín nhiệm đại ca nhiều hơn một chút.


Dương Phàm trầm ngâm một lát. thần sắc không ngừng lóe ra, hắn khẽ thờ dài nói:

- Thôi được rồi mặc kệ nói như thế nào hắn cũng là thân đệ đệ của ta. Qua một thời gian nữa. chờ sau khi việc của y quán ổn định. ta sẽ tới Dương Gia Bảo xem thế nào.

Vừa nghe những lời này, Dương Tuệ Tâm cũng nhẹ nhõm thở dài một hơi. thân thiết nói:

- Muội chỉ sợ đại ca và tam đệ phát sinh xích mích gì.

- Hắn vẫn cho rằng huynh là một phế nhân. hiện tại đã cho rằng mình là trụ cột gia đình. cho rằng trong tay có chút bản lĩnh là có thể rong chơi tu tiên giới rồi

Dương Phàm bất đắc dĩ cười. khóe miệng mang theo một vẻ trào phúng.

- Tam đệ tuổi trẻ khí vượng, gần đây có chút nhuệ khí. đại ca không nên để ở trong lòng.

Dương Tuệ Tâm lên tiếng khuyên giãi.

- "Hắn không chỉ có nhuệ khí và tài năng, còn có dã tâm không nhỏ nữa. Chỉ mong sau này ta có thể giúp hắn giải quyết tốt hậu quả."

Dương Phàm thì thào nói nhỏ một câu trong lòng. liền rời khỏi khuê phòng muội muội.

Dương Tuệ Tâm nhìn bóng dáng đại ca rời đi. mặt lộ vẻ cổ quái thầm nghĩ:

- Bên trong lá thư đó rốt cuộc có nội dung gì. dường như giữa đại ca và tam đệ đã phát sinh một chút khoảng cách. còn cái ngọc trụy kia ta chưa bao giờ thấy phụ thân đề cập đến thì phải?"

Trong lòng nàng nảy sinh nghi hoặc. cho dù mẫn tuệ. thông minh lanh lợi nhưng cũng không đoán ra được nguyên nhân trong đó.

Dương Phàm sau khi trở lại phòng liền tiến vào "Toàn tri mô thức" cố gắng lục soát từng góc nhà của mình. Lặp đi lặp lại mấy lần. hắn cũng không có phát hiện gì dị thường.

"Quái lạ. đệ đệ thông qua phương pháp gì mà có thể tìm được nhưng trọng bảo phụ thân lưu lại?"


Trong lòng Dương Phàm nghi hoặc không thôi trước đó nghe muội muội nói qua. lần đó sau khi đệ đệ về nhà phá lệ ở lại trong nhà hai ngày, hơn nữa hành tung quỷ bí. Bởi vậy có thể thấy được. đệ đệ ở trong nhà phát hiện một tia manh mối. do đó mới tìm được nơi phụ thân lưu lại trọng bảo. Thì ra phụ thân Dương Thiên của Dương Phàm trước khi thần bí biến mất. từng để lại một khoản trọng bảo cho hai con trai mình. để bọn họ làm vốn trên con đường tiến thân sau này.

Việc này Dương Phàm cũng chỉ biết được từ trong thư của đệ đệ.

Đúng như hắn dự đoán. đệ đệ Dương Lỗi trong ngày trở về nhà đó. quả thật là tìm đại ca muốn lấy nhưng tài nguyên quý báu trong túi trữ vật. nhưng thế sự trùng họp. đúng lúc Dương Phàm lại rời đi khiến cho hắn không thể thực hiện được. Nhưng Dương Lỗi lại tình cờ phát hiện manh mối mà phụ thân lưu lại trong nhà. tìm được nơi cất giấu trọng bảo. về phần trọng bảo phụ thân lưu lại gồm có những gì thì đệ đệ Dương Lỗi một chữ cũng không đề cập tới. toàn bộ độc chiếm những bảo vật mà phụ thân lưu lại.

Đương nhiên, phụ thân Dương Thiên chỉ đích danh ngọc trụy màu xanh nói rõ nhất định phải giao cho đại ca Dương Phàm. hắn mới để lại vật đó ở trong nhà. để Dương Tuệ Tâm chuyển cho Dương Phàm.

Ngoại trừ thứ đó ra. trong thư đệ đệ còn lộ ra tự tin và dã tâm vô hạn. cho thấy ngày sau phải giúp Dương Phàm rửa nhục. nổi danh tu tiên giới. ngay cả chuvện tình phụ thân mất tích cũng muốn tự mình gánh vác. nghiễm nhiên trở thành một trụ cột quyền hạn lớn nhất trong nhà.

Đệ đệ Dương Lỗi bởi vì khoản trọng bảo này của phụ thân giúp cho khí thế hăng hái tu vi tăng lên không ít. đủ thực lực tranh phong một phen với đám người Dương Quang, ba đại đệ tử trong gia tộc. cũng muốn trở thành một người trong ba đại đệ tử.

- "Đệ đệ à. ngươi làm việc cũng không tránh khỏi quá qua loa rồi. Nuốt tất cả bảo vật phụ thân lưu lại cũng thôi ngươi lại còn bộc lộ tài năng cùng dã tàm tràn đầy. Tu tiên giới này cũng không phải đơn giản giống như ngươi thấy đâu"

Dương Phàm ở trong phòng trầm tư một lúc lâu. không khỏi tự than nói trong lòng cũng có chút buồn bực và lo lắng.

Hắn khổ não cũng không phải bởi Dương Lỗi độc chiếm trọng bảo phụ thân lưu lại. mà là tính cách hành động độc đoán của hắn. Manh mối cùng nơi phụ thân hạ lạc một chữ cũng không nói tới. một mình nắm giữ tất cả mọi việc.

Càng làm cho Dương Phàm lo lắng chính là từ trong thư đó hắn cảm nhận được dã tâm đang bành trướng của người đệ đệ này.

Nghĩ lại. Dương Phàm bắt đầu đánh giá ngọc trụy màu xanh mình nắm trong tay, hắn tìm tòi một chút. thậm chí dùng thần thức thăm dò. cũng không có cảm thấy bất cứ cái gì dị thường. Chỉ cảm thấy được chất liệu làm nên ngọc trụy này có chút đặc biệt. nhìn qua giống như báu vật nhân gian vậy.

Ngọc trụy này là phụ thân chỉ đích danh giao cho mình. không biêt Trong đó hàm chứa bí ẩn gì.

"Vì sao phụ thân chỉ đích danh phải lưu vật này cho ta mà không phải cho đệ đệ? Chẳng lẽ nó có liên quan đến thân mẫu chưa từng gặp mặt của ta."

Dương Phàm liền đưa ra một kết luân. Hắn và đệ đệ Dương Lỗi thực tế là cùng cha khác mẹ. Phụ thân Dương Thiên ở tu tiên giới dường như từng có đạo lữ song tu Dương Thị chỉ là nữ tử phàm nhân phụ thân lấy sau khi cha con Dương Phàm tới ở lại Vụ Liễu Trấn. Mà muội muội Tuệ Tâm lại là do Dương Thị nhận nuôi.

Tóm lại. đây là một gia đinh tổ hợp. quan hệ rất kỳ quái còn có một chút bí mật phức tạp không muốn cho người ngoài biết.

Màn đêm buông xuống. Dương Phàm bình yên vô sự một đêm. nhưng trong lòng không cách nào hoàn Toàn yên tĩnh. Chủ yếu có hai sự kiện khiến cho hắn bận tâm.

Thứ nhất là bên phía đệ đệ Dương Lỗi. tất nhiên không cần phải nói.

Thứ hai là y quán hắn mới mở đã bị Lý Bàn Tử cùng Hồ Bán Tiên liên thủ chèn ép. đây cũng là một nỗi bức xúc trong lòng hắn.

Phải biết rằng hắn mở y quán không chỉ đơn thuần là tế thế cứu người, vô thanh vô tức tăng lên tu vi mới là mục đích chân chính của hắn. Y quán khởi đầu không thuận lợi. không mở ra nhân khí. sao có thể hấp dẫn người tu tiên Tới xem bệnh chứ?

Cho nên. ngày hôm sau, Dương Phàm ở nhà ăn xong bữa sáng rồi lập tức đi tới Phổ Yêu y quán. Từ bắt đầu hôm nay. hắn muốn đích thân tọa trấn y quán. xem ai dám lại đây khiêu khích.