Tiên Hồng Lộ

Chương 615: Chí cường giả Nội Hải!

- Hãy truyền lời cho ta, đây là một lần khiêu chiến cuối cùng của Nam mỗ. Năm vị đại Nguyên Tôn Thiên Cầm Nội Hải, từ nay về sau, cũng phải đổi chủ đổi vị trí

Tam Sát Nam Đế vẫn nhắm mắt, mái tóc bạc trên đầu tung bay phất phơ theo chiều gió, thanh âm nhưng lại dị thường bình thản mà lời nói phát ra, lại làm khiếp sợ ngàn vạn tu sĩ phía dưới.

Xôn xao!

Ngàn vạn tu sĩ trên Thiên Nho Đảo, nhộn nhạo sôi trào, tin tức này cũng rất nhanh truyền khắp đảo.

- Tam Sát Nam Đế càng ngày càng cuồng ngạo, lúc trước vài lần bại dưới tay Thánh hiền Khổng Nhạc, lần này lại tới khiêu chiến, mà còn tuyên bố muốn đổi chủ đổi vị trí của năm đại Nguyên Tôn.

Một vị cường giả Nguyên Anh Nho môn mỉm cười thấp giọng nói.

- Chuyện đùa! Địa vị chí cường giả Nội Hải đâu có dễ lay động, chúng ta cứ chờ xem trò hay đi! Thuận tiện quan sát dung mạo của chí cường giả Nội Hải.

- Tam Sát Nam Đế khiêu chiến mấy lần trước đây, đều là quyết đấu bí mật, bại mà lui về. Không ngờ lần này dám công khai khiêu chiến, mà lại nói rõ là lần khiêu chiến cuối cùng, tràn đầy tự tin, chẳng lẽ hắn thực sự nắm chắc phần thắng?

Các vai vế bậc cao trên Thiên Nho Đảo, đều phát hiện chuyện hay kéo tới, rồi một đám sôi nổi bàn tán, nước miếng tung bay, thật náo nhiệt.

Tuy nhiên, đại đa số đối với việc này đều thập phần hưng phấn và chờ mong.

Loại trận chiến cấp bậc này đúng là hiếm thấy, tu sĩ bậc cao bình thường có lẽ cả đời đều khó được nhìn thấy một lần.

Dương Phàm theo các tu sĩ bậc cao, cùng nhau bay ra Tử Thiên điện, quan sát Tam Sát Nam Đế trên không trung, một nhân vật danh tiếng lẫy lừng Nội Hải.

"Tu vi của Tam Sát Nam Đế, đột nhiên tăng mạnh so với trăm năm trước" Dương Phàm quét ánh mắt về phía nam nhân đầu bạc lơ lửng phía trên, rõ ràng phát hiện biến hóa của đối phương.

Đồng thời, trong nội tâm hắn cũng có chút chờ mong Thánh hiền Nho môn Khổng Nhạc xuất trướng.

Ngay lúc Dương Phàm đánh giá Tam Sát Nam Đế, cặp mắt nhắm chặt của nam nhân đầu bạc, dường nhưsinh ra cảm ứng, bỗng nhiên mở to mắt.

Một tia sáng sắc bén nở rộ từ trong mắt Tam Sát Nam Đế, chiếu xuống trong đám người ngàn vạn tu sĩ, rồi chăm chú nhìn trên người Dương Phàm.

Dương Phàm hơi giật mình cả kinh, không ngờ người này có trực giác chiến đấu nhạy cảm như thế lập tức cảm ứng được tồn tại của mình.

Khi Tam Sát Nam Đế mở mắt chăm chú nhìn Dương Phàm, các tu sĩ trong vòng trăm trượng quanh thân hắn, lập tứcnhư nghẹt thở, sắc mặt tái nhợt, không rét mà run cầm cập.

Chẳng qua đương sự Dương Phàm này vẫn đứng sừng sững giữa đám người ngàn vạn tu sĩ, sắc mặt bình tĩnh như thường, ánh mắt bình thản đối mắt cùng Tam Sát Nam Đế.

Trong mắt Tam Sát Nam Đế thoáng hiện lên vẻ khác lạ, trong lòng lấy làm kinh ngạc, không nghĩ tới trên Thiên Nho Đảo lúc này, trừ Khổng Nhạc còn có nhân vật cùng cấp bậc như vậy.

Nam nhân trước mắt này, hắn đứng lặng bất động thật bình thường, mà giống như một biển rừng mênh mông vô cùng vô tận, không thể nắm bắt, lại giống như một ngọn núi cao vời vợi, không thể vượt qua.

Sâu không lường được!

Đây là cảm giác của Tam Sát Nam Đế.

Đối mặt với loại tình huống này, trên người hắn mơ hồ phát ra một tia chiến ý, lại bị Hồ Phi bên cạnh Dương Phàm cảm ứng được.

- Tiểu tử lông trắng này thực lực thật cường đại, ta thực muốn đấu cùng hắn!

Hồ Phi hai mắt phát sáng, xoa xoa tay, bộ dáng rục rịch muốn ra tay.

- Trước không nên hành động bừa bãi! Người này khiêu chiến chính là Nho Môn Thánh Hiền

Dương Phàm thản nhiên nói.

Hồ Phi nghe vậy, chỉ đành tạm thời thu lại chiến ý, trên mặt vẫn giữ dáng vẻ nôn nóng khó nhịn.

- Tam Sát Nam Đế! Thiên Nho Đảo đâu phải là chỗ ngươi tự cao tự đại, tùy ý làm càn? Bản điện khuyên ngươi xuống dưới, tự mình xin lỗi Khổng Nhạc đại nhân, cho dù là khiêu chiến, cũng có thể tiến hành từ phía cấp dưới.

Lão nho sĩ áo xanh nói với lời lẽ chính nghĩa.

- Một trận chiến này Nam mỗ ở vào tình thế bắt buộc, phải công khai trước công chúng.

Tam Sát Nam Đế lại nhắm hai mắt lại, giọng điệu thực bình thản, nhưng lời nói lại cuồng ngạo tới cực điểm.

- Thật buồn cười! Chí cường giả chân chính, đâu dễ cho ngươi khiêu chiến!

- Bớt nói nhảm đi! Ngươi còn lải nhải nữa, đừng trách Nam mỗ ra tay vô tình!


Trong thanh âm Tam Sát Nam Đế đầy ý thờ ơ xem thường.

- Ngươi

Lão nho sĩ áo xanh giận dữ sắc mặt xanh mét.

- Một trong nguyên tắc "tam sát", kẻ lải nhải dối trá, giết!

Tam Sát Nam Đế mở to mắt, phát ra một tia sáng lạnh, sát ý lạnh thấu xương kia khiến toàn trường vốn đang sôi nổi náo động, thoáng chốc rơi vào cảnh tĩnh lặng.

Tiếng tim đập cũng tiếng hít thở nghe thật rõ ràng như vậy.

Trong mắt lão nho sĩ đầy ắp lửa giận, ở bên bờ sắp bùng nổ, thế nhưng dưới sát khí lãnh liệt của Tam Sát Nam Đế, trên trán lão đột nhiên tuôn chảy mồ hôi lạnh.

Nguyên tắc "tam sát" là nguyên tắc sát phạt nổi tiếng Nội Hải của Tam Sát Nam Đế, một khi ở trước mặt hắn vi phạm nguyên tắc, không có bao nhiêu người có thể may mắn còn sống sót.

- Sát!

Tiếng nói vừa dứt, từ đầu ngón tay Tam Sát Nam Đế xẹt ra một tia kiếm quang màu trắng chói mắt, vạch ngang qua bầu trời, bay tới.

"vèo! Ầm!"

Lão nho sĩ áo xanh tu vi cũng đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ, vậy mà thân mình lão lảo đảo, linh khí dày đặc quanh thân bị chấn nát, vầng sáng màu trắng nhạt trước người lão từng chút một biến mất.

Trên trán lão nho sĩ toát mồ hôi lạnh, trên vai lộ ra một vết máu gần sát cổ họng, nếu lão phản ứng chậm một chút, hậu quả thực khó có thể tưởng tượng.

Trong chớp mắt Tam Sát Nam Đế ra tay đó, Dương Phàm không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh, tốc độ đối phương công kích có thể nói thật khủng bố, mắt còn chưa kịp chớp một cái, lão nho sĩ áo xanh đã bị thương.

- Ngươi là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, Nam mỗ một kiếm không có giết chết, có thể liên tục công kích, không ngừng đuổi giết ba ngày.

Khóe miệng Tam Sát Nam Đế nhếch lên lộ ra một tia cười lạnh.

Vi phạm nguyên tắc "tam sát", nếu là tu sĩ bình thường, bao gồm tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, trung kỳ, Tam Sát Nam Đế chỉ xuất ra một kiếm, trên cơ bản một kiếm giết chết trong nháy mắt.

Lúc trước ở Thiên Nhạc Viên, tả hộ pháp Thanh Long chính là chết như vậy. Lúc đó Thanh Giao Long có chuẩn bị trước, cộng thêm Long Văn mật quyển hộ thân, miễn cưỡng giữ được một mạng.

Mà nhằm vào đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, nếu vi phạm nguyên tắc "tam sát", thì không có hạn chế này, sẽ bị Tam Sát Nam Đế đuổi giết ba ngày, không có hạn chế xuất kiếm ra chiêu.

Đây là trò chơi, do chính cường giả đỉnh cao quy định ra trò chơi.

- Muốn giết ta? Không dễ dàng như vậy!

Lão nho sĩ cười lạnh một tiếng, quanh thân nổi lên khí tức màu tím cuồn cuộn, bên trong như ân như hiện có thể thấy được lấp lóe lôi văn. Trong tay lão nhiều thêm một thanh bội kiếm phong cách cổ xưa, dày đặc hàn khí, quét ngang một kiếm, phát ra kiếm quang màu tím sáng ngời như ban ngày.

Đều là đại tu sĩ Nguyên Anh, lão nho sĩ áo xanh mặc dù kiêng kị kinh sợ đối phương, nhưng cũng chưa tới mức hoàn toàn không dám chống cự.

Giờ phút này, ở trước mặt nhiều người như vậy, Tam Sát Nam Đế làm như thế khiến lão bằng mọi cách phải giữ thể diện? Cho dù liều cái mạng già, cũng sẽ không thần phục dưới uy hiếp của đối phương.

- Tốt lắm, trước khi giao đấu với Khổng Nhạc, trước hoạt động cùng ngươi cho nóng người.

Thân hình Tam Sát Nam Đế nhanh như tia chớp, quang ảnh ba màu ở trên không trung nhoáng lên một cái, trong nháy mắt phóng ra từng đạo kiếm quang màu trắng, bao phủ áp chế lão nho sĩ áo xanh.

Lão nho sĩ áo xanh vung thanh bội kiếm phong cách cổ xưa, trong thời gian ngắn giao phong mấy chục lần cùng Tam Sát Nam Đế.

"Phù!"

Ngay sau đó, thân hình lão cấp tốc thối lui, kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một búng máu, sắc mặt trắng bệch, trên người có rất nhiều vết kiếm thương, có vài chỗ đều là gần sát bộ vị yếu hại.

- Thời hạn chết của ngươi đến rồi!

Trong mắt Tam Sát Nam Đế lộ ra đầy sát khí, trong bàn tay ngưng tụ ra một luồng kiếm khí ba màu như bóng với hình, tốc độ so với hắn còn nhanh hơn, trong nháy mắt bắn lại đây.

Thân hình lão nho sĩ cứng đờ, có cảm giác như nghẹt thở.

Dương Phàm cũng cảm ứng được luồng kiếm quang ba màu ngưng tụ trong bàn tay Tam Sát Nam Đế, lực công kích này mơ hồ đạt tới điểm cực hạn của Nguyên Anh kỳ, tới gần Hóa Thần Kỳ.

Một kích như thế từ sau lưng mà đến, cho dù không giết chết lão nho sĩ áo xanh tại chỗ, cũng có thể làm lão bị thương nặng.


Ngay tại thời khắc nguy cấp chỉ mành treo chuông này.

- Dừng tay!

Một thanh âm hùng hồn mà rộng rãi bao la, dường như từ trong thiên địa buông xuống, khiến thân hình Tam Sát Nam Đế khựng lại, nghiêng người nhìn về một hướng.

- Ha ha haKhổng Nhạc! Rốt cục ngươi chịu ra mặt rồi?

Tam Sát Nam Đế ngưng đuổi giết, trong mắt lộ đầy vẻ hưng phấn chờ mong.

Tiếng nói hùng hồn vừa dứt, một quang ảnh màu xanh xuyên qua tầng mây bay đến, lộ ra một lão tiên sinh dáng người khoảng chừng bảy mươi.

Lão tiên sinh này, râu bạc trắng dài ba thước bay phất phơ, thân mặc nho bào màu trắng cũ kỹ, mặt trên còn có không ít mụn vá, trong tay cầm một cây thiết thước màu xanh, tướng mạo uy nghiêm mà không mất vẻ hòa ái.

Theo lão hạ xuống, một cỗ chính khí Nho môn mênh mông dâng trào xông thẳng lên trời cao.

- Thánh hiền Nho môn!

- Bái kiến Thánh hiền!

Phía dưới đông đảo tu sĩ Nho môn đều sôi trào nhiệt huyết, kích động hưng phấn, quXXxuống vái lạy, tôn kính như thần linh.

Dương Phàm cẩn thận quan sát Thánh hiền Nho môn một trong năm đại Nguyên tôn Nội Hải.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn tận mắt thấy phong thái của một trong mười hai đại chí cường giả Nội Hải.

- Nam Kiếm Đế! Ngươi rốt cục vẫn còn đến đây

Khổng Nhạc vẫn thần sắc an tường, ánh mắt chiếu trên người Tam Sát Nam Đế, khẽ than mang theo vài tia buồn rầu.

Dương Phàm từ trong giọng nói của lão, dường như cảm nhận được một loại tình hoài khó có thể nói nên lời.

Tiếp tục quan sát cẩn thận Khổng Nhạc, trong mắt hắn chợt lóe sáng.

Đúng lúc này, Thánh hiền Khổng Nhạc, như cố ý vô tình liếc mắt nhìn về phía Dương Phàm một cái, dường như cũng cảm ứng được tồn tại của hắn.

Dương Phàm cũng không bất ngờ, vừa rồi khi mình toàn lực thăm dò, nếu đối phương không cảm ứng được mới kỳ quái.

- Khổng Nhạc! Trận chiến hôm nay cũng là một lần khiêu chiến cuối cùng của Nam mỗ với ngươi.

Tam Sát Nam Đế nói với sắc mặt bình thản, thân quang trong đôi mắt, lộ ra một niềm tự tin không hề che dấu.

Sự tự tin cũng chiến ý này làm cho cả người hắn bất cứ lúc nào cũng duy trì một loại cảnh giới đỉnh cao.

- Ta cũng sớm biết một ngày này đã đến!

Khổng Nhạc thần sắc thủy chung có vẻ trầm ngâm, rồi thản nhiên thốt ra một câu:

- Lên trên đi!

Tiếng nói vừa dứt, một bóng xanh bắn thẳng lên phía chân trời.

Thân hình Tam Sát Nam Đế nhoáng lên một cái, quang ảnh ba màu bắn theo như bóng với hình.

Thoáng cái, hai người bay đến trên tầng mây phía trên bầu trời Thiên Nho Đảo.

Ở trên bầu trời cao như thế, bốn phía còn có cương phong mãnh liệt không thể tưởng tượng, tu sĩ bình thường căn bản không có khả năng lên đến độ cao này.

"Keng! Keng!"

Ngay sau đó, chỉ thấy quầng sáng màu xanh mênh mông cuồn cuộn cùng hào quang ba màu chói mắt kinh người kia, ở phía trên tầng mây lần lượt chớp động.

"Ầm! Ầm!"

Sau va chạm, dưới tầng mây giáng xuống từng tia từng tia sấm chớp, từng cơn từng cơn gió lốc.

Các tu sĩ bình thường chỉ có thể ở phía dưới ngẩng đầu nhìn ngưỡng mộ, không thể lên trên một bước, cho dù chỉ tới gần khu vực kia, lập tức sẽ bị dư ba công kích đáng sợ đó đánh chết.

Tất cả cường giả bậc cao Nguyên Anh, trên mặt đều ngưng trọng, nhìn chằm chằm lên khu vực mây đen quay cuồng, hào quang rực rở chói mắt đó.

Dương Phàm sắc mặt hơi nghiêm trọng, thần thức của hắn xuyên thấu qua tầng mây, quan sát trận chiến đấu giữa hai đại cường giả đỉnh cao, trong lòng không khỏi thầm kinh hãi.

Hai người này chiến đấu với nhau, hiển nhiên vượt trên xa đại tu sĩ bình thường.

Càng khiến Dương Phàm ngạc nhiên, là lực công kích của hai người này đều đạt tới tiếp cận bên bờ Hóa Thần kỳ.

Một hồi lâu sau, chỉ thấy trên người Khổng Nhạc hiện lên một tầng quang y chiếu rọi quang văn màu xanh, nở rộ khí tức mênh mông kinh người, rồi khí tức trên người lão đột nhiên kéo lên, cảnh giới pháp lực gần như đạt tới Hóa Thần kỳ trong truyền thuyết.

"Linh bảo kế thừa!" Dương Phàm chấn động.

- Đây là Thanh Thiên Y, chí bảo của Nho môn!

Không ít tu sĩ Nho môn bật thốt lên.

Dương Phàm phát hiện, sau khi thêm vào Thanh Thiên Y, cảnh giới pháp lực của Khổng Nhạc tăng mạnh, chỉ cách nửa chân bước vào Hóa Thần kỳ.

Đây là thực lực của chí cường giả Nội Hải.

Dương Phàm đột nhiên hiểu rõ vì sao mười hai đại chí cường giả Thiên Cầm Nội Hải, có thể bao trùm phía trên hàng tỉ sinh linh khiến vô số Nguyên Anh, Biến Hóa kỳ cùng cấp bậc phải ảm đạm thất sắc.

Mà Tam Sát Nam Đế, một lần khiêu chiến cuối cùng này, hắn có thể lay động được địa vị của chí cường giả Nội Hải hay không?