Tiên Hồng Lộ

Chương 612: Quyền sinh sát trong tay

- Ha ha! Thanh Giao Long điện hạ, ngài nhận ra Dương mỗ chứ?

Trong tầm mắt thân ảnh như ác mộng kia, đứng yên trên không trung hải vực phía trước.

Xem ra, Dương Phàm chờ đợi ở nơi đây đã lâu.

Thanh Giao Long Tra Phi cùng Ngân Thiên Yêu Hoàng sắc mặt đồng thời cứng đờ, rùng mình một cái, trong ánh mắt nhìn nhau đều lộ vẻ kinh hoàng.

Với thần thông tu vi của đối phương, bọn họ nhất định không có khả năng chạy thoát.

- Tiềntiền bối, có thể là ta nhận lầm rồi.

Thanh Giao Long Tra Phi đổ mồ hôi lạnh trên trán, cố xóa đi cái thân ảnh mơ hồ trong trí nhớ kia.

Từ một trăm năm trước, trưởng lão họ Tiết giết chết đứa con của Thanh Giao Long, dẫn tới ngập đầu tai ương cho Thiên Nhạc Viên. Lúc ấy, Dương Phàm lấy tu vi Kim Đan trung kỳ hợp lực cùng ba gã đại tu sĩ Kim Đan chiến đấu với bậc cao Nguyên Anh.

Khi đó Dương Phàm chỉ là tu vi trung kỳ, lại không kém gì đại tu sĩ Kim Đan, hơn nữa thân thủ cực kỳ xảo diệu, Thanh Giao Long Tra Phi đứng x cuộc chiến lúc đó hơi có lưu ý, nhưng vẫn không hề để ở trong lòng.

Hiện nay, thời gian đã qua một trăm năm, khi Thanh Giao Long Tra Phi gặp lại Dương Phàm, phát hiện nhìn có vẻ quen mắt, bất kể là tướng mạo hay là khí tức công pháp.

Chỉ có điều khi Dương Phàm hỏi, hắn lại cảm thấy không có khả năng, cũng không dám đề cập lại chuyện năm đó.

- Nhận lầm rồi?

Dương Phàm trào phúng cười:

- Thanh Giao Long điện hạ như thế nào có thể nhận sai lầm? Dương mỗ đối với ngài nhưng ký ức hãy còn mới mẻ, năm đó các hạ thống lĩnh đại quân yêu tộc, đánh giết Thiên Nhạc Viên thật uy phong, ngay cả Dương mỗ cũng thiếu chút nữa gặp nạn.

- A!

Thanh Giao Long kinh hô một tiếng, mở to hai mắt, mặt đầy vẻ hoảng sợ.

Hắn nhìn chằm chằm vào Dương Phàm, thân ảnh vĩ ngạn không thể với tới trước mắt này, dần dần cũng bóng người trong trí nhớ kia mơ hồ chồng lên nhau, trùng khĩ nhiên là một người.

Thanh Giao Long dậy sóng trong lòng.

Nhớ lại hồi đó, đối phương chỉ là một tên Kim Đan nho nhỏ, căn bản mình không để vào mắt. Thế mà hôm nay, mỗi cái giơ tay nhấc chân của đối phương, liền quyết định sinh tử của mình.

"Như thế nào có thểĐiều này sao có thể"

Trong đầu Thanh Giao Long đây ý nghĩ hỗn loạn, hoảng sợ, hối hận, nghi ngờ, còn có phần nhiều là thấp thỏm lo âu.

Hắn không thể tưởng tượng, thời gian vẻn vẹn chỉ một trăm năm, đối phương làm thế nào có thể đạt tới độ cao như thế, trở thành cường giả đứng trên hàng tỉ sinh linh ở Nội Hải.

Cũng giống như Thanh Giao Long Tra Phi, Ngân Thiên Yêu Hoàng cũng toát mồ hôi lạnh, nhưng đầu óc hắn hơi bình tĩnh một chút, vội vàng phân tích.

Ngay sau đó, ánh mắt hắn đột nhiên biến sắc, nhìn chằm chằm Dương Phàm:

- Ngài họ Dươngchẳng lẽ là Dương Phàm nhận được Lôi Linh Châu kia?

Thanh Giao Long Tra Phi nghe vậy, đột nhiên bừng tỉnh, Khó trách đối phương có thể có độ cao như thế, hóa ra là chiếm được kế thừa linh châu mới trở thành chí cường giả Nội Hải.

- Đúng vậy, chính là Dương mỗ.

Vẻ tươi cười trên mặt Dương Phàm chợt tắt đi, lại biến thành vẻ lạnh lùng đáng sợ.

Thanh Giao Long cũng Ngân Thiên Yêu Hoàng rùng mình một cái.

- Tiền bối! Trước đây chúng ta cũng không biết thân phận của ngài, có thể cho chúng ta một cơ hội hối cải để làm người mới được không?

Thanh Giao Long vứt bỏ tính cao ngạo của Giao Long nhất tộc, khúm núm nói.

- Dương tiền bối! Người không biết không có tội, hơn nữa chúng ta cũng không có ảnh hưởng tới ích lợi của ngài.

Ngân Thiên Yêu Hoàng hơi nịnh nọt nói.

Xem theo tốc độ của đối phương, cơ hội chạy trốn của hắn hôm nay sẽ không vượt qua hai thành.

Ở thời điểm lựa chọn giữa cái sống và cái chết, hắn thân là đại yêu tu Biến Hóa, cũng vứt bỏ tư thế cấp bậc, khúm na khúm núm.

Giờ này khắc này, trong hải vực phụ cận cũng ẩn núp ngàn vạn con yêu thú.

Nhưng bọn chúng đều ẩn núp dưới sâu hải vực, ngay cả thở mạnh cũng không dám, càng đừng nói dám ra tay tương trợ.

Trong lãnh địa Thanh Giao Long, tính ra có tới mấy trăm vạn yêu tu, chỉ cần Thanh Giao Long ra lệnh một tiếng, ít nhất có thể kêu gọi mấy chục vạn yêu tu ào tới.


Nhưng giờ phút này, khi đối mặt với cường giả đỉnh cao chân chính, hết thảy đều là thùng rỗng kêu to, không có tác dụng.

Dù có tới nhiều yêu tu mấy đi nữa, cũng không cách nào thay đổi sinh tử của bản thân hắn, hắn rất hiểu rõ điểm này.

- Dương mỗ vốn muốn lại đây lấy thủ cấp của hai người các ngươi, niệm tình thái độ cung kính thành khẩn của các ngươi, nên lưu lại cho các ngươi một đường sinh cơ.

Dương Phàm đảo mắt nhìn lướt qua hai người, nói với giọng bình thản như thường.

- Đa tạ long ân của tiền bối.

Thanh Giao Long cũng Ngân Thiên Yêu Hoàng vội vàng khom người cúi đầu, mặt đầy vẻ nịnh bợ.

- Mỗi người các ngươi ngoan ngoãn chịu ta một chưởng, không được phản kích chạy trốn, nếu không giết không tha! Có còn mạng sống hay không, cứ xem bản lãnh của chính các ngươi.

Dương Phàm nhẹ nhàng nói.

- A

Thanh Giao Long cùng Ngân Thiên Yêu Hoàng đều biến sắc, nhất là Thanh Giao Long.

Ngược lại, Ngân Thiên Yêu Hoàng thở một hơi nhẹ nhõm.

- Được! Tiền bối có thể ra tay!

Ngân Thiên Yêu Hoàng vận chuyển pháp lực toàn thân, tận lực rót vào một tấm quang thuần màu bạc hư vô phía trước người, không ngừng lấp lóe hào quang lóa mắt.

Dương Phàm khẽ gật gật đầu có vẻ tán thưởng, không biết là tán thưởng thực lực của đối phương, hay là chủ động phối hợp.

Dương Phàm thân hình liên tục lay động, đi tới phụ cận hai người, ánh mắt chăm chú nhìn trên mặt Ngân Thiên Yêu Hoàng.

Ngay tức khắc, hắn chậm rãi nâng bàn tay lên, ánh sáng hai màu nâu và xanh đột nhiên cuồn cuộn tuôn ra, phóng xuất ra một áp lực kiềm chế toàn trường.

Chẳng những Ngân Thiên Yêu Hoàng cũng Thanh Giao Long cảm thấy hô hấp khó khăn, ngay cả phần đông yêu thú trong hải vực cũng đều rùng mình run sợ.

"Bùng!"

Một luồng sáng xanh nâu từ lòng bàn tay Dương Phàm phun ra, cuồn cuộn đánh mạnh tới trên người Ngân Thiên Yêu Hoàng. Lấy hắn làm trung tâm, trong phạm vi trăm trượng nổi lên sóng to gió lớn rít gào cao tới mười mấy trượng.

"Răng rắc!"

Quang thuẫn màu bạc trước người Ngân Thiên Yêu Hoàng, không hề nghi ngờ, lập tức bị nứt rạn vỡ tan, một lực lượng cực kỳ mãnh liệt, trực tiếp đánh hắn bay xa mười mấy trượng, thân hình ở giữa không trung phun máu tươi "phèo phèo".

"Bùm!"

Ngân Thiên Yêu Hoàng rơi xuống nước, không thấy động tĩnh, sinh tử không rõ.

Thấy tình cảnh này, Thanh Giao Long hít ngược một hơi khí lạnh, thân thể như lọt vào hầm băng.

Từ sau Tam Sát Nam Đế năm đó, đây chính là lần kế tiếp hắn gặp phải nhân vật đáng sợ như thế.

Hắn hít sâu một hơi, vận chuyển pháp lực toàn thân, bên ngoài thân thể hiện ra một giáp trụ hoa văn vàng, trong tay hắn lại nhiều thêm một tấm mật quyển màu vàng, hình thành một màn hào quang vàng ánh chói mắt.

Dương Phàm thoáng lộ vẻ mặt kinh ngạc, nhưng vẫn như trước không chút do dự, giơ một đầu ngón tay cách không điểm một cái.

"vèo!"

Một luồng sáng xen kẽ hai màu nâu xanh, vạch ngang trên bầu trời, trong nháy mắt đánh trúng Thanh Giao Long Tra Phi.

"Rắc!"

Long Văn Mật Quyển hình thành màn hào quang màu vàng chói mắt đó lập tức vỡ nát, lực công kích cường đại chạm tiếp vào giáp trụ màu vàng trên người hắn, trên mặt giáp lập tức xuất hiện từng vết nứt rất nhỏ.

"Ầm!"

Cả người Thanh Giao Long hóa thành bản tôn giao long, bắn tung ra ngoài mấy chục trượng, rơi xuống hải vực, sóng biển nổi lên mấy trượng cao, rồi không thấy động tĩnh.

Hai đại cường giả yêu tộc, bị một chưởng một lóng tay của Dương Phàm đánh rơi xuống đáy biển, sinh tử không rõ.

Dương Phàm nheo hai mắt lại, nhìn chằm chằm phía dưới hải vực, mỉm cười nói:

- Còn giả chết với ta à?

Hắn cũng không đừng lại, lập tức quay trở về Thiên Khung Thành.


"Rào!"

Qua thật lâu sau, từ trong hải vực hiện lên hai người sắc mặt tái nhợt, đúng là Thanh Giao Long và Ngân Thiên Yêu Hoàng.

Hai người nhìn nhau, đều thấy rõ vẻ kinh hãi trong mắt đối phương.

- Người này thật sự rất khủng bố, thực lực hoàn toàn không kém bảy đại Yêu Tôn yêu tộc!

Ngân Thiên Yêu Hoàng nói, trống ngực còn đập thình thịch.

- Nhớ ngày đó, hắn còn là một cái tiểu nhân vật trong Nội Hải, không nghĩ tới hiện tại đã đứng trên đỉnh cao nhìn xuống.

Trên mặt Thanh Giao Long có vài phần hối hận và không cam lòng, phần nhiều vẫn là sợ hãi.

- Nhưng công pháp của người này, cũng không phải thuộc loại lôi hệ, thậm chí dường như là công pháp mộc hệ tương khắc với lôi hệ, tóm lại tuyệt đối không có khả năng luyện hóa Lôi Linh Châu.

Ngân Thiên Yêu Hoàng bình tĩnh lại nói.

- Ý của ngươi là

Thanh Giao Long biến sắc.

- Người này tu vi đột nhiên tăng mạnh, hoàn toàn là nguyên nhân của bản thân, không liên quan gì tới kế thừa Lôi Linh Châu.

Ngân Thiên Yêu Hoàng nói với vẻ mặt ngưng trọng.

- Nếu quả thật như vậy, thần thông công pháp của người này hoàn toàn có thể sánh ngang với tông sư Thiên Thu Vô Ngân ở Nội Hải

Thanh Giao Long nói, trên mặt càng lộ rõ vẻ kinh hãi.

Theo hắn biết, mười hai đại chí cường giả Nội Hải, sở dĩ cường đại không thể khiêu chiến, bình thường là xuất phát từ ba loại tình huống:

Loại thứ nhất, là bởi vì nắm giữ kế thừa linh châu hoặc là pháp bảo cực kỳ cường đại, có thể tăng lên thực lực và tu vi trên diện rộng.

Loại thứ hai, là tư chất huyết mạch của bản thân, tỷ như đạt tới cấp bậc thần thú, vượt cấp khiêu chiến cũng không phải việc khó, mặc dù không có kế thừa linh châu, cũng rất đáng sợ.

Loại thứ ba, là công pháp tu luyện của bản thân tài trí hơn người, có thể nói là nghịch thiên, tỷ như Thiên Thu Vô Ngân, Thác Thiên Ma Vương, nổi bật trong số chí cường giả Nội Hải.

Nhìn theo tình huống trước mắt, Dương Phàm cũng một dạng như mấy người Thiên Thu Vô Ngân, cũng thuộc loại thứ ba, có thần thông công pháp biến thái, thực lực của bọn họ hơn phân nửa là phát xuất từ bản thân.

Loại cường giả thứ ba này, thường thường mới chân chính là người có thực lực.

Khi Dương Phàm trở về lại Thiên Khung Thành, phát hiện trận chiến nơi này đã chấm dứt.

Đại trưởng lão Tào gia đã nhận thua, thần sắc ảm đạm không ánh sáng, mà Hồ Phi thần thái sáng láng, trông thật sảng khoái.

Vừa thấy Dương Phàm trở về, Hồ Phi đắc ý dào dạt nói:

- Dương lão đại! Lão già này bị ta thu thập rồi!

Các cao tầng Tào gia nghe nói lời ấy, sắc mặt đều tái xanh, Đại trưởng lão Tào gia lại càng u ám tới cực điểm.

Qua giải thích, Dương Phàm biết được Hồ Phi ở thời điểm cuối cùng, dùng thần thông huyết mạch đánh một lần liền phá tan bí thuật tà đạo của đối phương, khiến Đại trưởng lão Tào gia ngoan ngoãn đầu hàng.

- Dương lão đại! Hai tên tiểu yêu kia không phải đã bị ngươi giết chết rồi chứ?

Hồ Phi đột nhiên nghĩ đến cái gì, tò mò hỏi.

Người của Tào gia Quan gia trên Thiên Khung Thành, cũng đều nhao nhao ghé mắt nhìn.

Bọn họ tận mắt thấy Dương Phàm đuổi bắt Thanh Giao Long vàNgân Thiên Yêu Hoàng, không biết tình huống cụ thể như thế nào.

Phải biết Thanh Giao Long kia chính là chủng tộc thượng vị trong giao long, thực lực còn thắng hơn yêu tu cùng cấp một bậc.

Còn Ngân Thiên Yêu Hoàng lại là đại yêu tu Biến Hóa nổi tiếng khắp Nội Hải.

Hai người này liên thủ ngay cả chí cường giả buông xuống, cũng không có nắm chắc tuyệt đối giết chết chúng.

- Lưu lại cho bọn chúng nửa cái mạng, tuy nhiên ít nhất phải về tĩnh dưỡng mấy tháng.

Dương Phàm thản nhiên nói.

Mọi người nghe vậy, trong lòng hoảng sợ, nghe ý tứ của đối phương, muốn giết chết hai người Ngân Thiên Yêu Hoàng, cũng không phải là chuyện khó, chỉ là trừng phạt chút đỉnh mà thôi.

Vốn ý của Dương Phàm cũng không định chém chết hai người này, vì chắc chắn sẽ mang đến phiên toái cho mình. Tỷ như Thanh Giao Long kia, phụ thân hắn là Kim Giao Long Vương đứng đầu bảy đại yêu tộc Nội Hải.

Cùng với giết chết bọn họ, còn không bằng uy hiếp đánh bị thương nặng, lưu lại một cái mạng thả đi, như vậy cũng có lực uy hiếp, về sau đám lâu la đó, sao dám lại đây gây phiền toái nữa?

Sau nửa canh giờ, Thiên Khung Thành chỉnh đốn hoàn hảo, kỳ thật cũng không có thương vong bao nhiêu, hơn phân nửa chiến đấu đều là bậc cao Nguyên Anh giao phong cũng yêu tu Biến Hóa kỳ.

Sau đó, tại trung tâm nghị sự đại điện Thiên Khung Thành khai mở hội nghị.

Hai đại gia tộc cũng với các thế lực Thiên Khung Thành, tụ tập đầy đủ.

Tào gia cũng Quan gia cung kính mời Dương Phàm ngồi ghế trên.

Phần đông cường giả không ngoài việc cảm tạ Dương Phàm cứu vãn nguy cơ cho Thiên Khung Thành.

Dương Phàm không nói được một lời, thật lâu sau mới lên tiếng:

- Tiện đường đi ngang qua Thiên Khung Thành, viện trợ một phần cho lão bằng hữu, chỉ nhấc tay làm chút chuyện, đâu có gì đáng nói.

Rất nhanh, hắn biểu lộ ý muốn rời đi.

Tào gia như quẳng được gánh nặng, mà Quan gia thì có chút sốt ruột, Quan Trường Thiên vội vàng đứng đậy nói:

- Dương đạo hữu! Ngài có đại ân đại đức với Thiên Khung Thành, thật đủ sức để ngạo thị Nội Hải, sao không làm thành chủ của Thiên Khung Thành ta?