Hai đạo lang quang nhàn nhạt mà Băng U Công chúa bắn ra khiến mấy tên tu sĩ của hai đại tông phái kia đều câm như hến, toàn thân lạnh lẽo.
Cỗ hàn ý này không phải Chỉ khiến thân thể rét lạnh mà khiến linh hồn cũng ớn lạnh.
Dương Phàm từ trong cỗ uy hiếp linh hồn của đối phương cũng cảm giác được một sự nguy hiểm.
Đem khí lạnh vô cũng kia ăn mòn tới cả linh hồn, ngoại trừ Lưu Ly Hàn Tinh Xà thì Dương Phàm gần như chưa từng thấy băng tu nào làm được.
Nhưng mà Cực Bắc này chính là thiên hạ của băng tu, chín thành số tu sĩ đều tu luyện công pháp hàn tính.
Trong đó, Băng U Cung chính là thánh địa và nơi hướng đến của tất cả băng tu ở Cực Bắc. Nó truyền thừa từ xa xưa, thực lực cường đại, là một trong ba đại tông phái của Cực Bắc.
Mà Dương Phàm biết rằng các đời Băng U Công chúa đều có thiên phú siêu quần, thậm chí có thể tính là người kế thừa Băng U Cung.
Dưới ánh mắt đầy uy hiếp của Băng U Công chúa, nơi này lập tức lặng ngắt như tờ, không ai dám thở mạnh cả.
Cũng may, Băng U Công chúa Chỉ thản nhiên liếc mọi người một cái, trong mắt dường như có một chút khinh thường.
Chỉ có Dương Phàm là thấy được, một ánh mắt tùy ý này của đối phương không chỉ là thủ đoạn uy hiếp tinh thần mà lại còn điều tra cảnh giới đối phương.
Nếu trong đám người này có ai đó có thực lực tương đương với nàng ta thì tự nhiên sẽ có cảm ứng.
Cũng may, về mặt thu liễm khí tức thì Dương Phàm đã đạt tới trình độ đăng phong tạo cực, chưa hề có sơ hở.
Băng U Công chúa đứng lặng lẽ ở trời cao, sau đó quay đầu nhìn về phía nàng vừa bay tới, dường như đang chờ đợi cái gì đó.
Hưu
Chỉ nửa khắc sau, hai đạo băng quang màu lam xuất hiện. Đây là một mỹ phụ diễm lệ và một lão già sắc mặt lạnh, Thần Anh, tay cầm một băng côn dài năm thước.
Từ trên người hai người này cũng truyền đến một cỗ áp bách cường đại, không thua kém Băng U Công chúa chút nào cả!
- Thoáng cái đã xuất hiện ba vị cường giả Nguyên Anh Kỳ, thực lực của Băng U Cung này thật cường đại.
Dương Phàm không khỏi âm thầm cảm thán.
Mọi người thấp giọng nghị luận một chút, sau đó quyết định lánh sang một phương hướng khác để tiến vào thạch lâm.
Mới vừa mới chuẩn bị rời đi thì chợt nghe âm thanh của mỹ phụ diễm lệ kia:
- Ha ha, các ngươi hẳn là tu sĩ của Huyền Băng Môn và Băng Phách Tông đi, bổn tọa đề nghị các ngươi tốt nhất vẫn là từ nơi này tiến vào.
- Vì sao lại như thế, mong tiền bối chỉ giáo.
Liễu Tuyết Cầm cúi người thi lễ hỏi.
- Theo tin tức của Băng U Cung chúng ta thì trong số những con đường nối liền với Kỳ Thạch Cấm Phủ đây là một đường khá ít nguy hiểm, Hơn nữa, có Băng U Cung chúng ta mở đường, các ngươi cũng sẽ thoải mái hơn nhiều!
Mỹ phụ diễm lệ kia cười nói.
Mọi người nghe thế thì đều đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng cảm thấy lời này có đạo lý. Với thực lực của bọn họ, nếu tiến vào Kỳ Thạch cấm Phủ thì chỉ sợ khó có thể ứng phó được với hung hiểm và cấm chế trong đó. Có cường giả thế này của Băng U Cung dẫn đường thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Chỉ là Dương Phàm có chút nghi hoặc, thế gian này làm gì có chuyện tốt như thế?
Mà Băng U Công chúa lại đưa đổi mắt lạnh, lẽo liếc nhìn mỹ phụ kia một cái.
Mũ phụ diễm lệ kia vội vàng truyền âm nói:
- Công chúa điện hạ, những tu sĩ của Băng U Cung ta tiến vào Kỳ Thạch cấm phủ thì đều là tinh anh trong cung, có đám người vô năng bậc thấp này đi cũng có thể chia sẻ một ít thương vong, sẽ khiến chúng ta bớt thương tổn. Theo ta được biết, những gốc cổ Thụ Tinh kia thích xuống tay nhất với những tên tu sĩ có thực lực yếu kém và những kẻ chạy trốn.
Băng U Công chúa nghe thế cũng hơi gật đầu, sắc mặt có chút dịu lại.
Hưu
Đúng lúc này, từng đạo hàn quang từ phương xa lao tới, không ngờ có hơn hai trăm người.
Hơn hai trăm tu sĩ này được hơn mười vị cường giả Kim Đan dẫn dắt, còn lại đều là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Chúng tu sĩ đều tập kết phía sau ba đại cường giả Nguyên Anh của Băng U Công chúa, sắc mặt đều âm lãnh, lăng lệ, không tạo ra âm thanh nào!
Đại hành động như thế đương nhiên không thể tránh thoát được sự chú ý của các thế lực khác và các tán tu ở Kỳ Thạch Lâm.
Nhất thời, đa số tu sĩ đều lao về phía bên này.
- Nghe nói Băng U Cung chuẩn bị tiến vào Kỳ Thạch cấm Phủ, mọi người cũng đi xem náo nhiệt thôi!
- Chậc chậc, vốn không dám vào Kỳ Thạch cấm Phủ nhưng giờ đã có Băng U Cung dẫn đầu rồi, chúng ta cứ vào đi, xem có kiếm được chút tiện nghi nào không.
- Dù sao cũng không ra được, đi vào thử thời vận thôi
Tu sĩ từ bốn phương tám hướng đều lao về phía nơi này.
Trong lúc đó, cũng không ai chú ý rằng có một nữ tử xinh đẹp đoan trang và một thanh niên ma đạo đã gặp mặt nhau.
- Chủ nhân, chúng ta có nên đi vào Kỳ Thạch cấm Phủ để góp vui không?
Huyễn Linh tiên tử hé miệng cười khẽ nói.
- Không, ngươi về trước đi! Lần này có nhân vật khó giải quyết!
Thạch Thiên Hàn căn dặn một câu, Huyễn Linh tiên tử lập tức biến mất. Còn hắn thì thu liễm ma khí, hướng về một phía bay đi.
Kỳ lạ chính là tu sĩ Băng U Cung cũng chỉ dừng lại, tập kết ở chỗ này mà không có ý định động thủ.
Nửa ngày sau, ngày càng có nhiều tu sĩ chạy tới nơi này, thậm chí có cả cường giả Nguyên Anh Kỳ của tông phái khác.
Sang ngày thứ hai, Kỳ Thạch Lâm liên tục có xuất hiện tu sĩ bậc cao.
Một lúc này, phía chân trời bỗng nhiên hiện lên hai đạo lam quang/ Một vị quái nhân tóc lam, diện mạo xấu xí và một nữ tử xinh đẹp đi tới nơi này khiến cho không ít người chú ý.
- Sư phụ. Triều trưởng lão.
Đôi mắt Liễu Tuyết Cầm sáng lên, thoáng hiện ra vẻ vui mừng, bộ dáng như trút được gánh nặng.
- Tham kiến Liễu trưởng lão. Triều trưởng lão.
Chúng tu sĩ còn lại của Băng Phách Tông cũng đều lộ ra vẻ mừng như điên, trong lòng không còn lo lắng gì nữa.
- Xuất phát!
Đúng lúc này, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Băng U Công chúa vang lên, gần hai trăm tên tu sĩ Băng U Cung nhất tề đều đứng lên tiến vào khu vực thạch lâm cao ngất kia.
Thấy tu sĩ Băng U Cung động thân, những cường giả của các thế lực khác cũng chậm rãi đi theo.
- Chúng ta cứ chờ thêm chút nữa!
Quái nhân tóc lam kia thản nhiên nói.
Mọi người thấy khó hiểu nhưng cũng không dám nói gì.
Nhưngnữ trưởng lão họ Liễu lại cười nói:
- Trong Kỳ Thạch cấm Phủ có rất nhiều nguy hiểm. Trước cứ để bọn họ dọn đẹp một chút đã, huống chi Băng Phách Tông ta còn có không ít đệ tử còn chưa tới.
Quả nhiên, qua thêm mấy ngày, lại có hơn một trăm tu sĩ tới đây, tất cả đều là của Băng Phách Tông, tu vi ít nhất đã ngoài Trúc Cơ Kỳ.
Dương Phàm vừa thấy, ánh mắt cũng sáng lên. Thực lực của đội hình Băng Phách Tông cũng không kém!
- Có thể xuất phát được rồi!
Lão quái tóc lam vung tay lên, chúng tu sĩ đều bay vào phiến thạch lâm hùng vĩ này.
Sau khi tiến vào nơi này, mọi người liền cảm giác được không tự nhiên.
Hai mắt Dương Phàm híp lại, quét nhìn đám thạch lâm cao tới hơn mười trượng kia.
Dọc theo đường đi, cũng có thể nhìn thấy không ít vết máu, còn có một số thi thể.
Những cỗ thi thể kia, không có cái nào không là huyết nhục mơ hồ, thân hình hoàn toàn biến dạng, khiến người ta không rét mà run.
- Chúng ta giờ đã tiến vào trong thạch lâm, chân chính là Kỳ Thạch cấm phủ! Chỉ biết là ở trong này, ai cũng không biết được chi tiết!
Nữ trưởng lão họ Liễu giải thích.
Ầm
Đột nhiên, từ phía trước có một loạt cự thạch vỡ ra, hóa thành một mảnh thạch toái như mưa.
Những thạch toái này mang theo xuyên lực cường đại, kì phong gào thét chói tai.
Những tu sĩ bậc cao bay ở phía trước phản ứng cực nhanh, đều thi triển pháp thuật; một cơn gió lốc màu lam liền đánh nát đám thạch toái kia thành bụi phấn,
Ầm
Trong bụi mù đột nhiên có một đầu thạch quái cao lớn, có tứ chi giống như vượn, khỉ nhưng thân người lớn hơn nhiều, cao chừng hai trượng.
Ầm
Đồng thời với đó, một loạt cự thạch cao ngất đều nứt toạc, vô số con thạch quái khổng lồ bay vụt ra.
Thấp bé nhất là những con thạch quái cao hai trượng, cũng cao hơn người thường. Còn có những con cao tới hơn mười trượng.
- Thạch Tinh Quái?
Quái nhân tóc lam lộ ra tinh quang:
- Truyền thuyết quả thực không giả. Thạch Tinh Quái, cổ Thụ Tinh! Như thế xem ra cấm chế che giấu thượng cổ động phủ đã bị người nào đó xúc động
Keng
Mấy món pháp bảo đánh lên trên người đám thạch quái này cũng chỉ khiến đốm lửa lóe lên, rơi ra vài mẩu đá, nhưng cũng chẳng tạo ra được thương tổn nào thật sự đối với chúng.
Tốc độ của đám thạch quái này cực nhanh, có thể lao tới tấn công, cũng có thể dùng đá để công kích từ xa.
Trong đó, có một gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ bị một tảng đá đập nát tầng phòng ngự, dọa cho sắc mặt tái nhợt.
- Mọi người, bay lên cao đi!
Nữ trưởng lão họ Liễu khẽ quát một tiếng.
Mọi người nghe thế, toàn bộ đều bay lên cao chừng bốn năm mươi trượng.
Phía trên trăm trượng của Kỳ Thạch Lâm chính là băng vụ nồng đậm, có cấm chế trận pháp cứng rắn, một khi dụng vào thì hậu quả khó có thể chịu nổi.
Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ duy trì ở độ cao bốn năm mươi trượng, có thể công kích hữu hiệu nhất, nếu cao hơn nữa thì đã vượt qua phạm vi công kích.
Hành động này quả thật hiệu quả, đám thạch quái này không có năng lực phi hành, lại chỉ có đứng nhìn mà thôi.
- Ha haNguyên lai những tên khốn này không thể phi hành.
Mọi người cười lớn một trận, thong dong bay qua bầu trời, đánh cho đám thạch quái kia không có lực trả đòn, hoàn toàn phá toái.
Dương Phàm lẳng lặng đứng ở giữa không trung, nhìn chăm chăm vào đám linh quang hơi hiện ra trong đầu đám thạch quái này.
Đám thạch quái này vốn chỉ là những khối đá bình thường, nhưng trải qua vô số năm diễn biến, hấp thu thiên địa linh khí, đặc biệt là thô tinh lực, sản sinh ra linh trí hình thành yêu quái.
- Ta nắm giữ Linh Khí Hóa Hình Thuật bắt chước sinh mệnh, nhưng sinh vật do linh khí biến ảo dù chân thật hơn nữa, ngay cả có được linh trí nhất định nhưng cũng không thể tồn tại được lâu.
Dương Phàm nhìn chằm chằm đám thạch quái này, trong lòng đột nhiên nảy lên một ý niệm.
"Chính mình có được Hồn Căn và Sinh Mệnh Lục Chủng thần bí, nắm giữ sinh mệnh tự nhiên lực, nắm giữ thổ linh lực. Có thể trên cơ sở linh khí bắt chước sinh linh, tiến thêm một tầng, chân chính giao cho chúng trí tuệ, cũng giống như đám thạch quái này, có thể trường tồn trên thế gian hay không?"
Ý tưởng này có vẻ hoang đường, xa xa không thể nhưng Dương Phàm lại cho rằng dường như rất có khả năng.
Ngay khi Dương Phàm trầm tư lĩnh ngộ, chúng thạch quái đã bị chém giết hơn phân nửa.
Ầm
Một tòa núi đá cao ngập tầng băng vụ đột nhiên ầm ầm bạo vỡ.
Chỉ một thoáng, thạch toái đã văng đầy trời, từ bên trong đám đất đá kia có một đám thạch quái kỳ dị, cao chừng hai mươi trượng.
Da bên ngoài đám thạch quái này có màu đồng thiết, tràn ngập cảm giác lực lượng, thực lực so với đám thạch quái lúc trước cao hơn không chỉ một cấp bậc.
Bốn năm đạo quang hoa chói mắt đánh trúng đám thạch quái này cũng không gây cho chúng chút thương tổn nào cả.
Thậm chí ngay cả phi kiếm của Kim Đan bậc cao chém lên người chúng cũng chỉ lưu lại một đạo vết chém không quá sâu.
Mọi người không khỏi kinh tâm.
Mà lúc này, một chuyện càng khủng bố hơn nữa đã xảy ra.
Hống
Từ trong đám bụi mù, một con thạch quái cao tới bốn năm mươi trượng, lớn như một ngọn núi, không ngờ có tới hai đầu bốn tay, trên người lóe lên cả lông tơ màu xanh biếc. Toàn thân nó có màu đỏ đồng, vừa nhìn đã biết là thực lực khủng bố.
Theo một tiếng rống của nó, đại địa cũng rung động, quanh thân nó có ánh sáng lưu chuyển.
Ngay sau đó, một cỗ trọng lực vô hình cực kỳ khủng bố buông xuống phạm vi hai trăm trượng.
Ầm-
Hơn trăm tu sĩ bị cỗ trọng lực kinh khủng này hút xuống, rơi xuống mặt đất, kinh hồn táng đảm.
- Ồ? cỗ lực lượng này có chút quen thuộc!
Sắc mặt Dương Phàm khẽ biến. Chỉ cảm thấy thân thể như nặng tới ngàn cân, bị một lực lượng khó tin kéo xuống mặt đất.